Ánh hoàng hôn buông xuống dát vàng cả một vùng trời khiến cả Huyễn Băng
thành như chìm vào ảo mộng bớt đi phần nào lạnh lẽo lại tăng thêm vài
phần ấm áp. Đôi mi dày cong vuốt nhẹ nhàng chớp động, Sở Tử Ngôn mở mắt
tỉnh dậy đưa mắt nhìn xung quanh lại chẳng thấy Ngân Phách, tim bất giác hoảng hốt mặc kệ một đầu rối tung lập tức mang giày bước ra cửa lại va
phải Ngân Phách mang một mâm thức ăn đi vào.
-“Gấp cái
gì?”. Ngân Phách nhíu mày, tia thương xót nhàn nhạt lướt qua đôi mắt tử
sắc, những ngày qua khiến nàng lo lắng, là hắn không tốt. Cầm trong tay
chén cháo trắng nóng hổi thơm ngát cùng một vài chiếc bánh báo chay và
một dĩa rau muối, Ngân Phách hướng mắt bảo Sở Tử Ngôn ngồi xuống.
-“Ta...”. Sở Tử Ngôn ấp úng không biết như thế nào cho phải, nàng cũng không thể
nói ra bất an trong lòng khiến Ngân Phách cảm thấy áp lực. Ngân Phách
làm sao có thể không hiểu, thở dài đem mâm thức đặt trên bàn, sau đó bế
bổng Sở Tử Ngôn lên ôm vào lòng, khiến nàng bất ngờ a một tiếng.
-“Mau rửa mặt ăn một chút”. Nhắc đến thức ăn bụng Sở Tử Ngôn lập tức bắt lấy
tín hiệu kêu vài tiếng khiến khuôn mặt trái xoan ửng đỏ một mảnh, lập
tức trở mình thoát khỏi ma trảo của Ngân Phách nhanh chóng cất bước tới
phía sau bức màn lụa rửa mặt, nhìn bản thân trong gương trông thật sự
nhếch nhác không chịu nổi bèn nảy ra ý định.
-“A Ngân, ta
tắm qua một chút, cả người đầy mồ hôi ăn sẽ không có khẩu vị, ngươi chờ
một chút”. Ngân Phách ừ một tiếng, ngối xuống ghế bắt đầu chờ nàng, tay
phất lên cửa chính đóng sầm lại, môi hắn mỉm cười hài lòng rót lấy một
tách trà đã pha sẵn trên bàn nhâm nhi thưởng thức. Sở Tử Ngôn thong thả
cởi từng lớp y phục treo lên giá bước vào bồn tắm, da thịt trơn bóng non mềm tiếp xúc với hơi nước nóng biến ửng hồng đẹp mắt, nàng cố gắng tẩy
rửa thật sạch dùng tinh thần sảng khoái nhất cùng dùng thiện với Ngân
Phách, miệng không tự chủ phát ra âm thanh vui thích. Ngân Phách ngồi ở
bên ngoài đã không thể giữ được bình thản, cách một màn lụa mơ mơ hồ hồ
có thể thấy được bóng dáng nhỏ bé trong bồn tắm, hắn mất tự nhiên dời đi ánh mắt hô khan vài tiếng. Cảm thấy tắm cũng đủ, Sở Tử Ngôn liền bước
ra chọn lấy một bộ y phục lam nhạt đầy sức sống thiếu nữ mặc vào đi đến
trước mặt Ngân Phách. Mái tóc đen dài ướt sũng được buông thả tự nhiên
xõa trên vai, ánh mắt mông lung cùng gương mặt thanh thuần non nớt kích
thích thị giác người nhìn, Ngân Phách đứng dậy nhanh chóng lấy khăn lau
gần đó chà nhẹ mái tóc ướt của Sở Tử Ngôn.
-“Để như vậy sẽ bị cảm”. Nghe như trách cứ lại không có nửa phần uy nghiêm, Sở Tử Ngôn mỉm cười ngọt ngào.
-“Cũng may đồ ăn còn nóng, ta đói muốn chết”. Sở Tử Ngôn mất hết hình tượng ăn uống với tốc độ cực nhanh, càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn đến no
căng, mấy ngày qua cảm thấy khẩu vị rất kém, A Ngân tỉnh lại khẩu vị đột nhiên tăng lên, ha ha.
-“A, lát nữa ta đi gặp Nhạc Phong
Hoa một chút, ngươi nghỉ tạm ở đây đi”. Dường như nhớ tới điều gì, Sở Tử Ngôn lập tức nói, ánh mắt Ngân Phách nheo lại có chút bất mãn nhưng
cũng không phản đối.
-“Được rồi, ta đi một chút lát nữa đi làm chút thức ăn cho ngươi, lúc trưa cũng không ăn nhiều”.
-“Không cần đâu”. Ngân Phách ảo não nhìn bóng lưng của Sở Tử Ngôn lẩm nhẩm,
nàng bước ra cửa hình như trong tai vẫn còn văng vẳng lời của Ngân
Phách.
Đi đến Đông đảo, Sở Tử Ngôn liền thấy Nhạc Phong Hoa đứng
đó, một thân áo bào trắng như trích tiên, hai tay chắp sau lưng mắt nhìn mông lung trông về một nơi nào đó. Sở Tử Ngôn bước tới đứng bên cạnh
Nhạc Phong Hoa, mắt nhìn theo ánh nhìn của hắn, lòng ngũ vị tạp trần.
-“Chuyện gì?”. Rất lâu sau, thanh âm ôn nhuận của Nhạc Phong Hoa cất lên khiến
Sở Tử Ngôn bất giác nhíu mày, hắn có tâm sự sao?
-“Ta sắp phải đi”. Sở Tử Ngôn không nhanh không chậm trả lời.
-“Ta biết”. Bởi vì biết nên hắn có chút không nỡ.
-“Đi theo Ngân Phách nhất định phải cẩn thận, nhất định phải trở về tìm ta”. Nhạc Phong Hoa từ lần đầu bắt gặp Sở Tử Ngôn bỏ qua thân phận của nàng
thì chính hắn cũng thật tâm thán phục sự kiên cường của nàng, sau đó sau vài ngày thân cận hắn đem nàng trở thành muội muội của mình, nàng đi
hắn có chút không nỡ nhưng nhiều hơn chính là lo lắng.
-“Nếu lo cho ta như vậy, không bằng cho ta một chút lợi tức”. Sở Tử Ngôn cười cười thấu hiểu tâm ý Nhạc Phong Hoa, thuận miệng nói đùa giúp bầu không khí bớt đi mấy phần ngưng trọng.
-“Ngươi thật đúng không
bao giờ chịu thiệt”. Nhạc Phong Hoa phóng xuất ra một chiếc nhẫn bằng
bạch ngọc, xung quanh chiếc nhẫn được điêu khắc những chữ viết Sở Tử
Ngôn hoàn toàn đọc không hiểu, mỗi một đường cung chữ viết uốn lượn bên
trong lóe ra những tia bạc lấp lánh cực kỳ đẹp mắt. Nhạc Phong Hoa di
chuyển chiếc nhẫn đến trong tay Sở Tử Ngôn.
-“Nhận chủ”.
Chiếc nhẫn vừa đến trong tay Sở Tử Ngôn lập tức như cái miệng đầy răng
sắc ngọn đâm vào tay nàng, hút máu nàng. Một màn quỷ dị này cũng không
khiến Sở Tử Ngôn sợ hãi chỉ là hiếu kỳ với tác dụng của chiếc nhẫn này,
Nhạc Phong Hoa sẽ không tặng đồ không tốt cho nàng, nhân phẩm của hắn
rất tốt nha. Sau khi hút máu đủ, chiếc nhẫn lóe lên tia sáng đỏ sau đó
biến thành hình dạng cũ kỉ xấu xí đến không chịu được đeo chặt trên ngón tay của Sở Tử Ngôn.
-“Ta nhất định sẽ để nó có một ngày
không cần dùng hình dạng xấu xí này gặp người”. Sở Tử Ngôn thật tâm đa
tạ dụng ý của Nhạc Phong Hoa, bây giờ nàng chính là cái gì cũng không có đeo bên mình một vật phẩm quý giá há chẳng phải khua chiêng gióng trống để người khác giết người cướp của sao, nàng tán thành ý nghĩ của hắn.
-“Đây là Nhuyễn Giới Càn Khôn chỉ, ngươi có thể bỏ vào đó bất cứ thứ gì,
không gian vô tận, đem Tiểu Mao vào trong, bây giờ nó và ngươi đều không có khả năng bảo vệ mình”. Nhạc Phong Hoa tận tình lý giải đem trước sau một mạch nói rõ, Sở Tử Ngôn cũng biết tự lượng sức gật đầu đồng ý.
-“Lát nữa đi đại điện, đằng sau chủ vị có cơ quan chỉ cần áp Càn Khôn chỉ vào ấn ký là có thể khởi động cơ quan, dùng được gì tùy ý lấy đi”. Nhạc
Phong Hoa thản nhiên không tiếc của đem tài sản của Huyễn Băng thành
giao cho Sở Tử Ngôn, bảo nàng không cảm động là giả, liên tưởng hắn cùng ca ca trước kia của nàng lên bàn cân lại không phân rõ cao thấp, đáy
lòng nàng cũng dần dần xem hắn như người thân của mình rồi. Tạm biệt
Nhạc Phong Hoa, Sở Tử Ngôn không có trở về Tây đảo ngay mà trực tiếp đi
đến phương hướng đại điện, đại điện vẫn hùng hồn khí phách như cũ nhưng
nàng đã không còn cảm thấy xa lạ môi bất giác mỉm cười thật sâu bước
từng bước trên bậc thang, đem mình hòa lẫn cùng gió lạnh đất trời, bước
vào chánh điện nàng liền không do dự vòng qua phía sau chủ vị liền nhìn
thấy ấn ký hình hồ ly sống động được khắc từ băng, nàng chạm qua ấn ký
hơi lạnh liền lập tức xông vào tận lục phũ ngũ tạng, nàng đem Càn Khôn
chỉ đặt vào ấn ký, không gian đột nhiên biến đổi chóng mặt, trong chớp
mắt đưa nàng đến một địa phương có tên “Thiên Thủ Các”. Cất bước vào bên trong, sự choáng ngợp là tâm trạng lúc bấy giờ của Sở Tử Ngôn, trước
mắt bồn bề trưng bày đầy đủ vật dụng từ đơn dược, phương thuốc, thảo
dược, còn có cả độc dược, độc vật, một đống sách cổ dày cộm thật phong
phú không thôi. Sở Tử Ngôn tùy tiện cầm một vật lại một vật bỏ vào Càn
Khôn chỉ khuôn mặt non nớt hưng phấn dị thường, ánh mắt không giấu nổi ý cười, Sở Tử Ngôn càn quét những thứ mà bản thân cảm thấy hữu dụng, loay hoay chỗ này lục đục chỗ kia không ngơi nghỉ bỏ vào hết, cho đến khi
lướt qua một chiếc bình ngọc trắng muốt phúc hắc cười khì khì liền nhanh chóng thu vào. Sau khi cảm thấy đã đủ, cả căn phòng ngập tràn nay đã
vơi bớt hơn nửa, Sở Tử Ngôn hài lòng cất bước, vui thích đến không nói
nên lời trở về Tây đảo liền bắt gặp Ngân Phách đứng ngay ở lương đình
trông ra cửa, nàng lập tức chạy đến bên cạnh hắn, một hôi đã rịn ra một
lớp mỏng do tích cực càn quét mà thành.
-“Vui như
vậy?”.Ngân Phách đem Sở Tử Ngôn đặt trên đùi sau đó rót cho nàng một
chén trà giúp thanh họng lúc này mới lên tiếng.
-“Chuyến đi
này ta đảm bảo nhất định sẽ thú vị vạn phần”. Sở Tử Ngôn cười đặc biệt
chói mắt đem cả ánh trăng lu mờ, kể từ giây phút này Ngân Phách biết
trong mắt trong tim hắn đã không thể dung thêm ai, không có ai có thể
lấn át nụ cười, ánh mắt của nàng trong tim hắn.
-“Chỉ cần
Tiểu Ngôn thích là được”. Ngân Phách nhẹ nhàng đem Sở Tử Ngôn áp trong
lòng, cằm nhè nhẹ ma sát vai nàng thầm thì. Nằm trong vòng ôm của Ngân
Phách, Sở Tử Ngôn thưởng thức ánh trắng mông lung trên cao đưa tay vờ
bắt những vì tinh tú, thích ý đến không nói nên lời, chỉ cần có hắn bên
cạnh nàng còn cầu gì hơn.