Sau ngày hôm đó, Nhạc Phong Hoa cấp tốc lên Bắc Đảo tìm thuốc bồi dưỡng thể lực cho Ngân
Phách, một ngày ba lần không bỏ sót bữa nào, Sở Tử Ngôn ở một bên chạy
tới lui săn sóc cơ hồ khí sắc trên mặt Ngân Phách đã khôi phục rất tốt,
nếu nhìn kỹ có thể thấy hắn cường tráng thêm một vòng. Tiểu Mao cùng
Ngân Tu cũng bận rộn không thôi, ngày ngày giấu giấu giếm giếm thay
phiên rót yêu lực mài giũa Xích Cư thạch cho đến khi bóng loáng, nhẵn
nhụi rồi sau đó tạo thành một miếng ngọc bội màu đỏ hình hồ ly mới tranh thủ lúc Sở Tử Ngôn ngủ say nhét vào trong tay áo nàng, sau khi thức dậy nhìn thấy miếng ngọc, nàng liền yêu thích không thôi thường xuyên tạo
thành thói quen vuốt ngọc như Nhạc Phong Hoa, luôn đeo bên người. Đã qua ba ngày, mặc dù tất cả đã hồi phục không sai nhưng Ngân Phách vẫn chưa
có dấu hiệu tỉnh lại thật là làm cho Sở Tử Ngôn sốt ruột không thôi.
-“Nóng vội cái gì, chờ không được nữa sao?”. Nhạc Phong Hoa cười cười trêu tức nhìn Sở Tử Ngôn.
-“Ta đi nấu chút cháo, ngươi trông chừng hắn”. Sở Tử Ngôn lười so đo cùng
Nhạc Phong Hoa, trực tiếp lách người đi ra ngoài. Nhạc Phong Hoa nhún
vai không sao cả, đi đến trước giường nơi Ngân Phách đang nằm, ngũ quan
đúng là quá tuấn mỹ, khí chất khi hôn mê cũng không lu mờ phần nào, ánh
mắt nha đầu kia quả không tệ. Chìm trong suy nghĩ, một cơn gió như có
như không lướt qua Nhạc Phong Hoa khiến tay áo bào của hắn khẽ đong đưa, hắn cười nhẹ liếc nhìn trên chiếc giường bây giờ đã không còn ai.
Sở Tử Ngôn loay hoay cả buổi trong phòng bếp đến chân tay luống cuống, cả
khuôn mặt bị hun khói đến tức cười, đừng trách nàng vô dụng, từ nhỏ đến
lớn nàng chưa từng làm qua những việc này, đến khi nhận lại thể xác đây
là lần đầu tiên nàng xuống bếp. Vốn dĩ muốn nấu một ít cháo cho Ngân
Phách lại có thể tốn rất nhiều sức lực, Sở Tử Ngôn lắc đầu oai oán nhốm
thêm ít củi vào bếp, bàn tay nho nhỏ khoáy cháo tiếp tục cho một ít gia
vị nấu ăn vui vẻ đến bất diệc nhạc hồ, gật gật đầu. Lúc này, eo thon nhỏ nhắn bị vòng chặt bởi một vòng tay quen thuộc, Sở Tử Ngôn kích động đến quên phản ứng, mặc người nào đó ôm nàng hòa quyện thương tiếc cùng
nhung nhớ trong đó.
-“Tiểu Ngôn, nghĩ cái gì?”. Ngân Phách
cười cười kéo nàng đối diện về phía mình, trông thấy khuôn mặt đầy than
của Sở Tử Ngôn cũng không có ý cười nhạo đưa tay ôn nhu lau đi chúng,
tâm tư lưu luyến cảm giác nhớ thương khôn nguôi, thì ra chỉ mới mấy ngày không thấy nàng trong lòng lại sinh ra nỗi tương tư dày vò như vậy.
-“A Ngân”. Không có kích động chỉ là nhẹ nhàng thâm tình kêu tên Ngân
Phách, đem bao nhiêu đau khổ cùng nhớ thương suốt những ngày qua đều đặt trong tiếng gọi này. Dường như nhớ ra điều gì, Sở Tử Ngôn vòng ra sau
lưng Ngân Phách đẩy hắn ngồi xuống ghế, sau đó thật cẩn thận đem cháo bỏ vào chén đưa đến.
-“Nếm thử xem có hợp khẩu vị không, nếu
không ngon sau này ta nhất định sẽ từ từ học tập”. Ngân Phách nâng chén
đem hương vị cháo trắng tinh thuần đưa đến miệng, thanh nhẹ ấm áp rất
hợp khẩu vị nhưng ánh mắt hài lòng dừng lại một nửa, mùi vị quả không tệ nhưng cháo hình như có chút vấn đề.
-“Sao thế?” Nhận thấy
bất thường của Ngân Phách, Sở Tử Ngôn liền muốn đem chén cháo qua nếm
thử thì đúng lúc này đám người Nhạc Phong Hoa, Tiểu Mao cùng Ngân Tu đi
tới, Ngân Phách âm thầm thở hắt ra nếu nha đầu này truy tới cùng hắn
thật sự không thể ứng phó nổi.
-“Thật không có chút lương
tâm, trong mắt trong tim đều chỉ có một người”. Nhạc Phong Hoa trêu tức
chỉa mũi dùi về hướng Sở Tử Ngôn trách cứ nàng bên nặng bên nhẹ, từ đằng xa đã nghe thấy hương thơm cháo trắng lan tỏa nhất định mùi vị không tệ lại giấu giếm chăm sóc tên nam nhân kia.
-“Thánh quân”.
Ngân Tu vừa nhìn thấy Ngân Phách không nói hai lời liền cung kính hành
lễ, sau khi nghe được lời nói Nhạc Phong Hoa liền gật đầu phụ họa. Tiểu
Mao cảm nhận uy áp của người bên cạnh chủ nhân thật đáng sợ không dám
làm gì quá phận nhưng đã lộ rõ lập trường đứng cùng một phe với Nhạc
Phong Hoa.
-“Được, các người tiếp tục ăn, không được bỏ
sót”. Ngân Phách cười cười kéo Sở Tử Ngôn ra ngoài. Đám người còn lại
nhanh chóng đem nồi cháo đặt trên bàn hăng hái tàn sát, nhưng mỹ thực
không hề có như trong tưởng tượng, bọn họ đồng loạt mau chóng định nôn
ra hết thì từ đằng xa truyền đến âm vọng uy nghiêm của Ngân Phách.
-“Bổn quân thưởng cho các ngươi, tuyệt không được bỏ sót”. Ngân Tu ai oán
khổ sở chấp hành nghiêm mệnh không dám trái ý Ngân Phách, lần này đành
ngậm đắng nuốt cay đem cháo ăn đến hết.
-“Chúng ta cũng coi như đang ở chung một con thuyền, hai ngươi có nên...”. Sau đó, Ngân Tu
ép Tiểu Mao ăn đến mặt mày xanh mét uất ức không thôi, rõ ràng chủ nhân
không phải của nó tại sao lại đè trên đầu của nó, Tiểu Mao cùng Ngân Tu
tranh chấp nồi cháo đến loạn thất bát tao, Nhạc Phong Hoa thừa cơ trốn
thoát không thành bị hai tiểu mao đầu kia bồi ăn cháo đến không ra hình
người, trong lòng rất muốn mổ xẻ Ngân Phách, rõ ràng chúng ta là ân nhân cứu mạng của ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy, thật không có tình
người. Nhạc Phong Hoa âm thầm mang mười tám đời tổ tông của Ngân Phách
ra thăm hỏi, rõ ràng biết cháo vẫn chưa được vo sạch thậm chí còn rất
nhiều sạn lại cố tình dâng tới miệng hắn, thật là ham ăn đến hại thân a. Sở Tử Ngôn được Ngân Phách đưa đi, cái gì cũng không quản nữa mặc hắn
muốn đưa nàng đi đến nơi nào cũng được. Ngân Phách dừng lại, nắm thật
chặt tay nàng ngắm nhìn phong cảnh bên dưới, tâm tình phút chốc thả
lỏng.
-“A Ngân, ngươi tỉnh lại thật là tốt”. Sở Tử Ngôn dựa
vào ngực Ngân Phách, cảm giác mệt mỏi ập tới, con mắt nặng trĩu chìm sau vào giấc ngủ. Ngân Phách cảm nhận hơi thở đều đặn của người ngọc, môi
giương nụ cười hạnh phúc, áo bào tung bay trước gió nhè nhẹ đắp lên thân thể nhỏ bé trong lòng. Ngân Phách phi thân về Tây đảo, nhẹ nhàng đặt
nàng đến trên giường sau đó bản thân cũng leo lên tiếp tục ôm nàng an
yên ngủ say. Sở Tử Ngôn như chú mèo lười cọ cọ bờ ngực vững chãi của
Ngân Phách đến phát ngứa khiến hắn không tài nào ngủ sâu được chỉ có thể tùy nàng hồ nháo, điều chỉnh tư thế cho nàng ngủ thật thoải mái, dù sao hắn cũng ngủ đủ rồi đành nhìn nàng ngủ vậy. Môi mỏng nhẹ nhẹ thầm thì: