Ngân Phách cười lạnh, trong nháy mắt đã kề sát Sở Tử Ngôn ép nàng vào
vách đá, ngón tay thon dài bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng. Hắn dùng
lực đạo vừa phải chỉ đủ làm nàng khó chịu lại không có chút đau đớn nào. Ngân Phách lạnh lùng lên tiếng:
-“Ngươi quả thật rất to gan”.
Sở Tử Ngôn chỉ thoáng qua kinh ngạc nhưng một chút sợ hãi cũng không có,
thậm chí còn rất tự nhiên ngắm nhìn đôi tử mâu trước mặt.. Quả thật đôi
mắt này nhìn gần lại càng uy mỹ bức người ah. Ngân Phách bị phớt lờ lại
không hề tức giận ngược lại còn có chút thú vị. Lực đạo trong tay giảm
nhẹ hơn nhiều. Sở Tử Ngôn lúc này mới không tự chủ thốt lên tiếng nói
trong trẻo:
-“Đôi mắt ngươi thật đẹp”.
Câu nói này triệt
để làm Ngân Phách sửng sốt, tại nơi đây không một ai dám thưởng thức đôi mắt hắn chứ đừng nói tới việc có người dám trắng trợn đưa ra bất cứ
nhận xét hay dị nghị gì. Vậy mà, tiểu nha đầu này… quả thật gan to bằng
trời. Một ý niệm xẹt qua, Ngân Phách nở nụ cười như có như không, từng
đoàn hắc liên nối đuôi nhau vây quanh hắn, bỗng “Đùng đoàng” vang dội,
một con Ngân xà to lớn hiển hiện mồn một trước mắt Sở Tử Ngôn. Ánh mắt
trong suốt lóe lên tia kinh ngạc thoáng chốc, sau đó lại bình tĩnh không một gợn sóng mắt đối mắt với đại xà hung hãn đối diện. Sở Tử Ngôn cười
trêu tức, có chút thích tính tình cổ quái nhưng trẻ con của vị đại nhân
này, âm ngữ trong giọng nói cũng nồng đậm ý cười:
-“Thỉnh Xà đại nhân không cần hù dọa tiểu nữ, ta sẽ rất sợ ahh!”. Suốt mười mấy năm
làm linh hồn du đãng khắp nơi tại đại lục Viễn Sinh này, có cái gì nàng
chưa thấy qua, nhiều lúc tự mình chứng kiến những thứ càng quái dị, kinh khủng hơn thì một đại xà trước mặt này thì tính là gì. Nói xong, nàng
còn như cố ý nháy nháy con mắt phải thật vô cùng đáng yêu. Ngân Phách
thở khì khì mũi xà, tại sao lại xuất hiện một tiểu nha đầu phúc hắc như
vậy thật có chút làm hắn thích ứng không kịp. Biết mình không hù dọa
được nàng, Ngân Phách cũng không muốn không công đóng kịch cho người ta
xem bèn quay về trạng thái hình người. Cùng lúc đó trước mặt xoay vòng,
Sở Tử Ngôn nhanh chóng nhắm tịt mắt, đến khi hoàn hồn lại nàng đã đứng
trước một khung cảnh khác. Ngân Phách từ sau lưng, trầm mặc:
-“Trở về đi”.
-“Chờ chút”. Sở Tử Ngôn vội vã kêu lên một tiếng, Ngân Phách không trả lời
nhưng vẫn đứng yên tại chỗ chờ câu nói tiếp theo của nàng. Sở Tử Ngôn âm thầm thở dài, chưa kịp mừng rỡ khi tìm lại được thể xác thì nàng một
nhân loại nhỏ bé lạc loài đến nơi này, chỉ có con đường chết. Nàng nhìn
về phía Ngân Phách hạ quyết định, phải tìm kiếm chỗ dựa trước đã, chờ
bản thân đủ mạnh mẽ bảo hộ được chính mình rồi tìm cách trở về nhà.
-“Ta có thể cùng đi không?”.
Ngân Phách chần chừ một lát lại nghe được âm thanh có chút bất lực cùng cô
đơn của nàng, hắn quay người, đưa mắt nhìn tiểu cô nương ban nãy còn
hoạt bát khả ái như vậy lại có một mặt bi thương này, thật sự là thay
đổi quá lớn. Tim, dường như lại có chút xót xa. Hắn từ từ đến gần, cúi
đầu nhìn thẳng vào mắt nàng như muốn nhìn thấu tâm tư cùng khổ sở từ nha đầu nhỏ bé này, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vén lấy sợi tóc trước trán
nàng, khoảng cách hai người thật gần dường như có thể cảm nhận được hơi
thở ấm nóng của đối phương, Sở Tử Ngôn có chút ngại bèn nhúc nhích khuôn mặt nhằm né tránh ánh mắt của hắn lại vô tình môi mỏng lướt qua đôi môi lạnh băng kia, chỉ là chạm môi ngắn ngủi lại ấm áp khẽ động tâm tư hai
người. Sở Tử Ngôn mất tự nhiên chợt căng người như khúc gỗ quên mất cả
phản ứng. Ngân Phách từ trong trạng thái mơ hồ hoàn hồn tỉnh táo trước
tiên, thong thả lùi về phía sau một bước. Sở Tử Ngôn quay người che
miệng thút thít nhưng trên mặt lại giảo hoạt như hồ ly nói:
-“Ngươi, ngươi phi lễ với ta, phải có trách nhiệm”.
-“ Ta có sao?”. Ngân Phách mặt không đỏ tim không đập trả lời.
-“Ngươi phải mang ta theo cùng”. Sở Tử Ngôn miệng đầy uất ức kháng nghị.
-“Có bản lãnh thì có thể”. Bóng dáng của Ngân Phách đã biến mất vô tung vô
ảnh, trong không trung lại vang lên âm thanh hùng hậu của hắn.