Nhạc Phong Hoa nhàn
nhã ngồi xuống bàn gỗ thong thả nhấm nháp hương vị thanh mát trong ly
trà, ngửi mùi hương nhẹ dịu từ nước trà luôn miệng khen ngon hoàn toàn
không có ý định giải đáp nghi vấn của Sở Tử Ngôn, lúc này Ngân Tu đã hóa thành vòng tay đeo bên người nàng, nàng xuống giường đi đến bên bàn gỗ
ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà, một giọt trà vừa xuống cổ họng
hương thơm liền dâng trào, nước không quá đắng thấm nhuần cổ họng cho
đến khi biến thành hương vị ngọt ngào lan tràn khắp bên trong miệng, hảo trà.
-“Uống đủ?”. Nhạc Phong Hoa cười cười làm động tác
kính trà, đây là trà chính tay hắn dụng tâm làm ra, mỗi một công đoạn từ đầu đến cuối đều tỉ mỉ không một chút xem nhẹ. Sở Tử Ngôn uống nốt nước trà còn lại, khẽ gật đầu.
-“Tốt, đi theo ta”. Mỗi một cử
chỉ của Nhạc Phong Hoa đều ưu nhã mê hoặc, tư thái phiêu dật, dung mạo
giai mỹ, Sở Tử Ngôn âm thầm xem thường bề ngoài là vậy bên trong lại
thối nát, không thì cũng không bày ra cái trò huyễn cảnh hại người độc
ác kia. Nhạc Phong Hoa đột nhiên cảm thấy sóng lưng lành lạnh, vai hơi
run tiếp tục bước. Sở Tử Ngôn chầm chậm bước theo, tay nhẹ vuốt vuốt
chiếc vòng tay như thể đang an ủi Ngân Tu ngăn nó làm loạn.
-“Đến rồi”. Đi dài một đoạn, dường như chân Sở Tử Ngôn sắp không thể đi được
nữa, Nhạc Phong Hoa lên tiếng cắt đứt trầm mặc, nàng trong lòng hoài
nghi, nơi đây ngoài đất đá cũng chỉ là bóng tối không khác gì so với
khung cảnh ban đầu nhưng nàng cũng không nóng vội mà chờ hành động tiếp
theo của hắn, quả nhiên vẫn còn câu sau.
-“Bước qua cấm chế này sẽ đến Huyễn Băng Thành”.
-“Huyễn Băng Thành?” Sở Tử Ngôn liền đem nghi vấn trong đầu nói ra.
-“Đúng vậy. Trước khi vào thành cần phải trải qua một cuộc thanh lọc loại bỏ
những thứ dơ bẩn, cho nên ta sẽ tạo một huyễn giới để các ngươi có thời
gian tẩy trần cùng nghỉ ngơi ngày mai hãy đến”. Dứt lời, không gian đột
nhiên biến đổi, những lần bị dòng lực cuốn xoáy đến chóng mặt này Sở Tử
Ngôn đều hận không thể đánh chết Nhạc Phong Hoa. Huyễn giới Nhạc Phong
Hoa tạo ra lần này mang tính chân thật phác họa cuộc sống của người bình thường, có bàn ghế, có giường, khung cửa sổ còn đặt hai chậu hoa màu
hồng tỏa hương thơm thanh đạm khắp phòng, bồn tắm nước nóng cũng chuẩn
bị chu đáo, bên trong còn đặt rất nhiều cánh hoa hồng bên trên, phía bên kia đặt một cái tủ, mở cửa ra là y phục của nữ tử đủ loại màu sắc tùy ý lựa chọn, đặc biệt mọi thứ vật dụng đều được làm từ một loại gỗ màu
vàng rất trơn bóng lại có mùi thơm nhẹ nếu không lầm thì đây có lẽ là
loại Kim Tinh Tử Đàn (gỗ đàn hương vàng), ít ra lần đầu tiên Sở Tử Ngôn
không ghét Nhạc Phong Hoa như vậy, nàng kiểm tra vòng tay phát hiện
không thấy Ngân Tu cũng không lo lắng chắc là chỉ là đưa nó đến huyễn
giới khác.
Cởi y phục bước vào bồn tắm, Sở Tử Ngôn nâng những
cánh hoa hồng rót vào cơ thể mình thích ý nghịch nước, đã lâu lắm rồi
chưa được thoải mái như vậy, nếu trong lòng không có gánh nặng chuyện
Ngân Phách nàng tuyệt đối sẽ ở lỳ trong huyễn giới này cho đến khi chán
mới thôi. Chọn cho mình một bộ y phục màu lam nhạt, thật ra trước kia
cho dù nàng thường mặc bạch y cũng là do bất đắc dĩ nàng vốn không thích màu trắng bởi vì như vậy sẽ đối lập với y phục Ngân Phách. Y phục rất
vừa vặn, thoáng mát lại rất thích hợp với nàng, vừa toát lên được sự
thanh mát ưu nhã lại như bừng bừng sức sống tươi mới. Mở cửa sổ, trời đã bắt đầu xuất hiện những vì tinh tú nho nhỏ, Sở Tử Ngôn quả thật có chút thán phục trình độ tạo ra huyễn giới cùng huyễn cảnh của Nhạc Phong
Hoa, đều chân thật khiến nàng có chút bán tin bán nghi rốt cuộc mình
đang là ảo hay là thật. Trải qua những chuyện vừa rồi như rút cạn tinh
thần cùng thể lực của Sở Tử Ngôn, vừa nằm xuống nàng đã lập tức ngủ say
đến sáng ngày hôm sau.
Sở Tử Ngôn tỉnh dậy rất sớm, rửa mặt rồi
lại chọn bộ y phục màu lam khác dùng qua thức ăn đặt sẵn trên bàn gỗ sau đó đợi Nhạc Phong Hoa đến. Sau khi dùng xong, một hồi cuồn cuộn không
báo trước đưa Sở Tử Ngôn cùng Nhạc Phong Hoa hội tụ. Nhạc Phong Hoa cũng không trì hoãn nữa trong tay kết ấn miệng lẩm nhẩm, phía trước Sở Tử
Ngôn xuất hiện một cấm chế, một lúc sau trung tâm cấm chế nhờ điều khiển của hắn mở ra một lỗ hỏng, cả hai người lần lượt bước vào sau đó cấm
chế lập tức được vá lại biến mất.
Sở Tử Ngôn bất khả tư nghị
nhìn khung cảnh phía trước, khung cảnh này... có phải có chút hùng vĩ
quá không, khắp nơi dùng màu trắng làm chủ đạo, trên đại điện nghìn bậc
thang dẫn đến trung tâm đều bị tuyết khuất lấp, phía trên lại xuất hiện
ba hòn đảo treo lơ lửng trên không trung đều là tuyết cùng băng, đi theo Nhạc Phong Hoa hướng tới đại điện, từng bước chân giẫm qua băng tuyết
phía dưới bước qua từng bậc thang, từ phía trên nhìn xuống lại càng hùng vĩ bất ngờ, hai bên bậc thang xếp sẵn hai con sư tử cũng làm từ băng,
cả đại điện cũng từ băng mà thành tựa như chốn tiên cảnh, như ảo như
thật làm lòng người mơ hồ có chút hưng phấn lại có chút tò mò. Điều Sở
Tử Ngôn duy nhất chán ghét nơi này chính là quá lạnh, chỉ cần một cơn
gió nhẹ cũng có thể đông cứng nàng. Sở Tử Ngôn đột nhiên nhớ đến đồi hoa tuyết Ngân Phách từng dẫn mình đến, lúc đó cũng không thấy gì đặc biệt
thì ra không có hắn bên cạnh thật sự lại lạnh lẽo đến vậy.
-“Nuốt thứ này vào sẽ không thấy lạnh nữa”. Nhìn viên đan dược cũng giống như
một hạt đậu băng, Sở Tử Ngôn rùng mình tiếp nhận sau đó đưa Ngân Tu nếm
trước, nó oán giận nuốt xuống viên đan dược cả thân xà lập tức run rẩy
kịch liệt sau đó chuyển tầm mắt qua Nhạc Phong Hoa oán giận. Sở Tử Ngôn
nghi hoặc nuốt lấy viên đan dược còn lại vừa nuốt xuống cả bụng đều như
có hàn khí úp tới, cả người nàng còn run rẩy kịch liệt hơn so với Ngân
Tu cho đến khi trong người dường như sinh ra một ngọn lửa trung hòa cái
lạnh này, nàng mới hết run rẩy nhưng trong lòng âm thầm sinh oán niệm,
Nhạc Phong Hoa ngươi chết chắc rồi. Đi sâu vào đại điện, Sở Tử Ngôn ngửa đầu thở dài, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng nơi này tất cả đều từ băng
mà thành nhưng đến cái bàn, cái ghế cả chén bát đều làm từ băng, thật
quá dọa người.
-“Ngồi xuống đi”. Sở Tử Ngôn e ngại nhìn
chiếc ghế băng nghĩ nghĩ có khi nào ngồi xuống nàng lập tức bị đông cứng hay không.
-“Lá gan ngươi cũng thật nhỏ”. Nhạc Phong Hoa chê cười.
-“Ta chỉ là sợ lạnh”. Sở Tử Ngôn ngồi xuống, cái lạnh như vẫn nghĩ không có
đến, cũng may đã uống viên đan dược kia bằng không nàng thật sự không
cầm cự được bao lâu. Người hầu lần lượt đưa lên những món ăn, Sở Tử Ngôn thở phào nhẽ nhõm, âm thầm cảm thấy may mắn vì thức ăn không phải làm
từ băng.
-“Từ từ dùng, ta có chuyện muốn nói với ngươi”. Nhạc Phong Hoa thong thả lên tiếng.
-“Nói đi”. Đặt Ngân Tu xuống bàn để nó có thể tùy tiện ăn uống còn tay Sở Tử
Ngôn không ngừng càn quét thức ăn bỏ vào miệng nhưng tai vẫn tận lực chú ý đến lời nói của Nhạc Phong Hoa.
-“Có phải trên người
ngươi có xuất hiện một đóa tuyết liên”. Sở Tử Ngôn đình chỉ động tác gấp thức ăn, làm sao hắn có thể biết, hắn cư nhiên biết chuyện này, vậy hắn có thể biết nguyên nhân vì sao lại xuất hiện nó hay không? Nhìn biểu
hiện của Sở Tử Ngôn, tám chín phần Nhạc Phong Hoa đã có thể đoán ra,
trong lòng lập tức mừng rỡ nhưng mặt vẫn mỉm cười nhẹ như cũ.
-“Ngày mai ta dẫn ngươi đến một nơi”. Dứt lời bóng dáng Nhạc Phong Hoa đã
không thấy nữa để lại một mình Sở Tử Ngôn với một mớ suy nghĩ hỗn loạn
trong đầu. Rốt cuộc nàng là ai, có thân phận gì phải chăng chỉ là một
người bình thường hay còn tồn tại bí mật gì khác mà nàng chưa biết. Nàng cũng chưa từng nghĩ qua vì sao lúc ba tuổi linh hồn của mình lại đột
nhiên tách rời thể xác, rốt cuộc nguyên nhân là gì?