Sau sự việc xảy ra ở ôn tuyền, Sở Tử Ngôn trực tiếp mặc kệ Ngân Phách ở
lỳ tại nơi của mình nằm trên tảng đá có thể tạm gọi là giường, nàng lâm
vào trầm tư, nụ hôn hôm qua chứng tỏ điều gì? Vì sao lúc đó tim nàng lại đập nhanh dị thường. Sở Tử Ngôn âm thầm trách móc Ngân Phách khiến nàng suy nghĩ đến loạn thất bát tao, cảm giác là lạ, có chút kích động, có
chút lưu luyến lại như có chút vui sướng lan tràn cả tâm can. Sở Tử Ngôn biết mình rất thích ở bên cạnh Ngân Phách nhưng trình độ sâu đậm như
thế nào nàng cũng không muốn làm rõ, bởi vì thích chính là thích cần gì
suy nghĩ nhiều như vậy. Có phải chăng A Ngân cũng thích nàng như nàng
thích hắn? Sở Tử Ngôn nhíu mày, thật không giải tỏa được tâm tình hỗn
loạn, ánh mắt chợt quét qua đống hoa quả hôm qua mang về, nàng mỉm cười
giảo hoạt lập tức thay y phục đi đến nơi luyện công của Ngân Phách.
-“A Ngân, ngươi ăn một ít hoa quả đi, rất tươi ngon aaaa”. Ngân Phách ghé
mắt về phía nàng sau đó lại độc thoại theo như ý nghĩ của Sở Tử Ngôn.
-“A Ngân, ngươi là đang nói chuyện với ai thế?”. Xung quanh rõ ràng chỉ có
nàng và hắn. Hắn nếu muốn nói chuyện với nàng thì nên nói những gì để
nàng có thể hiểu chứ. Cái gì mà Xà tộc, Xà Vương,.... Ánh mắt Sở Tử Ngôn tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Ngân Phách, nàng bước lên một bước
cảm thấy hình như chân mình giẫm phải thứ gì đó, cẩn trọng nhìn xuống
sát đất, nàng nhìn thấy một con rắn nhỏ màu đen thì giật mình vội lui về sau nhưng lại trực tiếp giẫm phải nó lần thứ hai. Sở Tử Ngôn áy náy,
nàng thật sự không cố ý a, ai bảo nàng muốn tránh né chỗ nào thì lại
trùng hợp vật nhỏ dưới đất cũng tránh né chỗ ấy, nàng thật sự cũng hết
cách, ánh mắt hối lỗi nhìn bộ dáng đầy bụi đất trên thân hình nó. Lần
này, Sở Tử Ngôn quyết định cẩn thận hơn bước một bước thật dài rời xa
vật nhỏ dưới chân, nghi vấn hỏi Ngân Phách:
-“Ngươi nãy giờ là
đang nói chuyện với nó”. Cuối cùng cũng không phải giẫm trúng vật nhỏ
nữa, Sở Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm tay chỉ chỉ dưới đất.
-“Nó
thuộc loại xà yêu giỏi việc ẩn nấu, tình báo cho nên bất kỳ điều gì nó
cũng có thể giải đáp, Ngân Tu”. Ngân Phách gật đầu, tỏ vẻ không sao cả
trước ánh mắt đáng thương của Ngân Tu, ngoắc tay với nàng.
-“Ngươi có thể hóa hình không, là nam nhân hay nữ nhân, nhìn ngươi đẹp như vậy, khẳng định là nữ nhân nhỉ?” Hai mắt Sở Tử Ngôn lóe sáng, suy xét nhìn
Ngân Tu trực tiếp nói ra một câu khiến cả một người một vật ở đây hết
nói nổi. Ngân Tu nghe xong cảm thấy cực kỳ phẫn uất, trực tiếp biến mất
không còn dấu vết. Sở Tử Ngôn hừ một tiếng, vật nhỏ hẹp hòi
-“Là nam yêu”. Mặt Ngân Phách lúc này so với than còn đen hơn.
-“Ta chỉ muốn xem xem có phải tất cả xà yêu đều là tuấn nam mỹ nữ hay không
thôi, bề ngoài nó đẹp như vậy nhất định khi hóa hình sẽ là một mỹ nam
tử”. Sở Tử Ngôn bĩu môi.
-“Bề ngoài của ta không tốt sao?”. Ngân Phách cười thập phần yêu nghiệt.
-“Haha, vô cùng, vô cùng tốt”. Sở Tử Ngôn chém đinh tiệt thiết trả lời. Ngân
Phách tâm tình sảng khoái, thoắt một cái biến về bản thể, một con Ngân
xà to lớn toàn thân tỏa ra ánh bạc lấp lánh, từng chiếc vảy sắc nhọn như dao tùy thời có thể đoạt mệnh giờ lúc này hoàn toàn mất hết tác dụng
quấn quanh lấy Sở Tử Ngôn. Đôi con ngươi tử sắc của Ngân xà nhìn thẳng
nàng, chống lại ánh mắt kia, Sở Tử Ngôn nhẹ nhàng:
-“Con người
vốn dĩ nên sợ những thứ nguy hiểm, nhưng ta biết ngươi sẽ không hại ta,
nên ta không sợ”. Ngân Phách không nói gì, chỉ là dùng thân mình cuộn
chặt lấy nàng, nâng niu nàng như muốn khảm nhau thành một, hòa quyện vào nhau. Lúc này, dường như nhớ được chuyện mình đếp gặp Ngân Phách, Sở Tử Ngôn a một tiếng giục hắn trở về hình người, đại suất ca trong chớp mắt trở lại, nàng rơi vào vòng ôm của hắn, ấm áp ôn nhu thật thích. Mặt Sở
Tử Ngôn khó xử, muốn nói lại thôi, cảm thấy vấn đề này khá xấu hổ, mặt
ngượng ngượng đỏ hồng như trái đào sắp chín. Ngân Phách nhìn một mặt
đáng yêu này của Sở Tử Ngôn cũng không vội giục nàng muốn biết cái gì từ hắn chỉ thản nhiên lặng lẽ ngắm nhìn nét trẻ con đơn thuần của nàng.
Dường như đã hạ được quyết định Sở Tử Ngôn hít một hơi thật sâu, hét
thật to làm Ngân Phách giật mình thất kinh:-“Ngươi vì sao lại hôn ta”.
Ngân Phách nhíu mày, đang yên đang lành tự dưng lại gào lên thật có chút thích ứng không kịp, đến khi tiêu thụ được lời nói của nàng, hắn cảm
thấy đầu mình xoay chuyển liên tục, không biết trả lời như thế nào, lần
đầu tiên trong cuộc đời hắn lại mất nhiều thời gian để suy nghĩ mà dường như vấn đề này lại quá dễ dàng để trả lời. Thấy Ngân Phách không phản
ứng, Sở Tử Ngôn định lấy hơi hét to thêm một lần nữa thì ngón tay thon
dài lành lạnh của hắn đè trên môi nàng ngăn chặn, ánh mắt hắn nhìn nàng
có chút khác lạ khiến tim nàng như chú thỏ con chạy loạn.
-“Thử
một lần nữa”. Dứt lời, cánh môi lành lạnh của Ngân Phách ma sát nhè nhẹ
cánh môi anh đào của Sở Tử Ngôn, ánh mắt nàng trừng lớn, đây là đáp án
gì chứ, cái quỷ gì? Lần này không phải là hôn trán lại mất thời gian lâu hơn so với nụ hôn đầu tiên. Ngân Phách bá đạo chiếm cứ khoang miệng Sở
Tử Ngôn khiến đầu óc nàng không thể nghĩ thêm gì nữa, môi quấn quýt giao hòa đem tất cả hương vị của nhau hòa lẫn. Ngân Phách kích động không
thôi, thì ra hôn nàng lại mang cho hắn nhiều xúc cảm như vậy, ngọt ngào, thanh mát cùng tràn ngập hương vị của nàng. “Oanh” đầu Sở Tử Ngôn sắp
nổ tung rồi dần dần chìm vào sự ôn nhu của Ngân Phách, cho đến khi hắn
nhẹ nhàng rời đi môi nàng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn nàng mang theo ôn
nhu, dịu dàng nay lại thêm một chút sương mờ mãnh liệt.