“A Ngân, sau này ta trưởng thành ngươi sẽ không
rời bỏ ta chứ?”. Ngân Phách trầm mặc hồi lâu, hắn có lý tưởng riêng của
mình còn có hoài bão lớn lao, đã từng nghĩ bản thân hắn có thể hi sinh
bất cứ thứ gì để thực hiện nguyện vọng nhưng khi đối diện với nàng hắn
lại do dự đến bất an, liệu hắn có thể nhẫn tâm tổn thương nàng sao? Cho
dù biết nàng là trở ngại, có thể khiến hắn rơi vào tình cảnh vạn kiếp
bất phục nhưng nhiều lần nhắc nhở là không thể lại như vô tình dần dần
hãm sâu vào cuộc sống có nàng.
-“Sẽ không”. Ngân Phách thở dài
nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt còn lộ vẻ non nớt của Sở Tử Ngôn kiên định
cho nàng đáp án mà chính hắn lựa chọn. Nếu thiên kiếp bắt buộc hắn và
nàng chỉ có một người được tồn tại, vậy thì hãy để hắn biến mất, tuyệt
không hối hận.
-“Ta thật sự rất thích ngươi aaaa”. Sở Tử Ngôn mỉm cười ngọt ngào nâng cao thanh âm dường như rất hài lòng với câu trả lời của Ngân Phách.
-“Thật?”. Ngân Phách có chút sửng sốt sau đó lại cười cười, ánh mắt cũng nồng đậm sủng nịnh nhìn Sở Tử Ngôn.
-“Nếu chỉ cho phép có một người được tồn tại, ngươi sẽ như thế nào?”. Vui vẻ
chưa được bao lâu ánh mắt biết cười của Sở Tử Ngôn chợt tắt khi nghe câu nói tiếp theo của Ngân Phách, lòng nàng bất giác dâng lên nỗi bất an
mãnh liệt. Sở Tử Ngôn sau giây phút sửng sốt môi rất nhanh mỉm cười cùng kiên định tuyên thệ, nếu hắn đã cho nàng đáp án hài lòng, nàng cũng
không keo kiệt cùng hắn xây dựng nên một bức tường tín nhiệm kiên cố.
-“Sẽ không, Sở Tử Ngôn ta cho dù có chống đối toàn bộ thiên địa cũng tuyệt
đối không để chuyện này xảy ra”. Đúng vậy, nàng chính là ích kỷ, nàng
muốn cùng sống bên cạnh Ngân Phách ngày ngày được nhìn thấy hắn, được
nằm trọn trong vòng tay kia an ổn ngủ say. Nàng không chấp nhận được
cuộc sống lẻ loi, cô độc ở cái địa phương này khi không có hắn. Mặt
khác, nàng tham luyến được sống, được ở bên cạnh hắn, một bước cũng
không ly khai. Cho nên, Sở Tử Ngôn nàng sẽ dùng hết sinh mạng của chính
mình để đánh đổi điều này.-“Lời lẽ thật khí phách”. Ngân Phách tựa như
không nghĩ những lời hứa hẹn kiên định sẽ xuất phát từ một tiểu nha đầu
chưa biết mùi đời như nàng, nhưng chính hắn lại tin tưởng một cách khó
hiểu, hắn bất ngờ trước dũng khí của nàng nhưng lại vui sướng hơn khi
biết nàng cố chấp hắn như vậy, hắn còn cầu gì hơn.
-“Ta không
đùa”. Sở Tử Ngôn nghiêm túc nhìn thật sâu vào ánh mắt của Ngân Phách,
dường như muốn từ đó hóa giải bất an trong lòng, nàng vòng tay ôm chặt
hắn, hít hít mùi hương trên người hắn, cảm giác bất an vừa rồi hóa hư
không.
-“Tiểu Ngôn trước đây ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cải
mệnh nhưng vì ngươi ta sẽ thử, người khác không làm được còn ta có thể,
ta muốn cùng ngươi an lạc cả đời, vĩnh viễn không ly khai”. Ngân Phách
nhìn bầu trời đêm đen kịt lấp lánh ánh sao, âm thầm tự nhủ.
Ngân
Phách cùng Sở Tử Ngôn cứ như vậy tựa người vào nhau ngắm nhìn mỹ cảnh,
lòng không biết là vui hay sầu, mỗi người một tâm sự chẳng ai chịu nói
ra nhưng lại dường như thấu hiểu đến chân tơ kẽ tóc. Nhiều người từng
nói, tình cảm của họ sao lại bi thương như vậy, họ chỉ mỉm cười lắc đầu
cho rằng có trắc trở có đau lòng mới biết trân quý đối phương.
Cuộc đời của một ai đều do chính họ quyết định và chi phối. Đúng vậy, nếu
muốn được hạnh phúc tất nhiên phải nỗ lực tranh thủ, cố gắng hết mình
thì hạnh phúc sẽ hồi đáp. Nhân sinh là vậy, thiên đạo chỉ ban phát sự
sống nhưng sống như thế nào đều do chính mình trải nghiệm và quyết định. Ngân Phách và Sở Tử Ngôn cũng như vậy, nếu như hôm nay nếu có một trong hai buông tay, có lẽ cả đời họ sẽ mãi mãi bỏ lỡ nhau.