Thật ra thì lời này cũng không coi là chặt chẽ, chỉ là đối phương cũng không hỏi nữa, mà là đã nắm tay của nàng đưa đến trước mặt mình cẩn thận lật
xem.
Khanh Như Ý không nói, nàng hiểu, đối phương đang nghiệm chứng chuyện nàng đã nói có thật hay không.
Cũng may nàng không sợ, tám năm sống cùng sói đây là sự thật, mặc kệ là từ
tay của nàng, hay là bất kỳ một bộ vị nào từ thân thể nàng, cũng có thể
chứng thực chuyện này.
Đặc biệt là mười móng tay, vừa nhọn vừa cứng, hoàn toàn không khác móng vuốt sói.
Như Ý đã từng nghĩ tới, nếu như có một ngày mình có thể trở lại xã hội loài người, một đôi móng tay, giữ lại, hay là bỏ đi?
Người nọ nhìn thật lâu, từ đôi tay đến vóc người, rồi đến bàn chân trần trụi. Rốt cuộc ánh mắt rơi vào lục quang sâu kín bên trong hai mắt của nàng
tuy là tỉnh táo như hắn, đều không thể không chấn động.
Tuyệt đối không phải là mắt loài người có khả năng có, giống như là con sói đói
đang đứng giữa rừng trong đêm khuya, đang tìm kiếm thức ăn.
Nhưng nữ hài này không hung dữ, tuy nói cũng lạnh một chút, thế nhưng bây giờ trong lục quang sâu kín là linh động khác thường. Bên trong lóe lên ham học hỏi, còn có một loại cảm xúc tựa như mong đợi.
"Quả thật là sói nữ." Hắn khẽ mở miệng, chỉ một câu, lại đổi lại tinh thần Khanh Như Ý chán nản suy sụp.
"Về thiên hạ này, nói với ngươi thế nào đây. . . . . . Hơn nhiều năm trước
kia, trên Đại Hoang diễn ra một trận ác chiến, cuối cùng thiên hạ chia
làm bảy phần. Bao gồm: Khương, Mạnh, Triệu, Tề, Phong, Triều, Sở là bảy
nước cùng phân chia đại lục, chỉ là. . . . . ."
Hắn tùy ý giật giật khóe miệng, lại nói:
"Chỉ là tám năm trước Khương Quốc đã bị Mạnh Quốc thâu tóm, cho nên, hiện
tại thiên hạ này có sau nước bá chủ, ai cũng muốn định đoạt, ai cũng nói không có mưu tính."
Lời hắn nói cũng không phải dễ hiểu, Khanh Như Ý nghĩ, nếu như mình không biết cái gì, vậy thì rất có thể bị hắn nói cho hồ đồ.
Dù sao cũng là một thế giới không biết, tất cả có tồn tại trong lịch sử
hay không, cũng là chuyện không xác định, nàng có thể tiếp nhận một chút xem sao.