Sáng sớm ngày hôm sau, khi Dương Thiên còn chưa tỉnh giấc đã nghe bên
ngoài có tiếng gõ cửa. Kẻ đến là một tên Kim Đan sơ kỳ, bề ngoài chừng
25 tuổi, bộ dạng cảnh giác giống như sợ bị ai đó nhìn thấy.
- Còn sớm như vậy đã đến gõ cửa, đoán chừng là không có ý gì tốt.
Dương Thiên chỉnh sửa y phục một chút cho thẳng rồi bước ra mở cửa. Ngươi kia vừa trông thấy hắn liền tiến nhanh vào trong phòng, vui vẻ cười nói:
- Sư đệ, ngươi hẳn là người mới thông qua khảo hạch, trực tiếp trở thành nội môn đệ tử đúng không?
Thái độ có phần sỗ sàng của tên này khiến Dương Thiên càng thêm khẳng định.
Hắn đóng của lại, bước đến ngồi vào chiếc bàn đặt giữa căn phòng, thái
độ lạnh nhạt:
- Đúng vậy, ta vừa mới đến vào hôm qua. Không biết sư huynh đến đây có gì chỉ giáo?
Tên Kim Đan sơ kỳ vẫn giữ nụ cười niềm nở:
- Sư đệ, ta gọi là Tả Mặc. Ngươi không cần cảnh giác như vậy, hôm này sư
huynh đến đây là có ý tốt. Ngươi vừa mới đến có nhiều chuyện còn chưa
biết, để sư huynh giải đáp cho ngươi.
Miếng bánh miễn phí chỉ có
trên cái bẫy chuột, đạo lý này Dương Thiên hiểu rõ. Một kẻ không quen
biết tự nhiên chạy đến muốn giúp đỡ mình chắc chắn là đang có âm mưu gì
đó. Bất quá, Dương Thiên cũng cần biết thêm thông tin về U Linh Tông.
Hắn tỏ thái độ niềm nở hơn, cười nói:
- Vậy thật cảm ơn sư huynh. Ta đúng là mới đến, có rất nhiều việc cần người giải đáp.
- Có gì cứ hỏi. Sư huynh ta ở tại U Linh Tông đã gần 100 năm, trên dưới lớn nhỏ không có chuyện gì là không biết.
Dương Thiên hỏi:
- Sư huynh có thể giảng giải sơ bộ cho ta về những thế lực khác, việc
phân chia cấp bậc, chức vụ tại U Linh Tông? Một tên nội môn đệ tử vừa
nhập môn như ta cần phải làm gì?
Tả Mặc sớm biết Dương Thiên sẽ hỏi vấn đề này, hắn một hơi nói ra:
- U Linh Tông là một trong những môn phái lớn nhất tại U Minh Sâm Lâm.
Ngoài chúng ta ra còn có Minh Hà Tông, Thiên Hồn Tông cùng Ngạ Quỷ Cốc.
Bốn môn phái này chia nhau kiểm soát lượng tài nguyên bên trong U Linh
Sâm Lâm.
- Cấp bậc tại U Linh Tông phân chia rất nghiêm ngặt. Bắt đầu từ ngoại môn, sau khi đạt đủ điều kiện sẽ tiến vào nội môn, hạch
tâm. Đệ tử chân truyền là những kẻ có thiên phú cực cao, được các vị
trưởng lão nhận làm đệ tử, thân phận so với hạch tâm đệ tử còn cao hơn
một bậc. Đạt đến Nguyên Anh kỳ liền có thể trút bỏ thân phận đệ tử, nhận lấy chức trưởng lão, đãi ngộ cũng tốt hơn rất nhiều. Còn về phần hộ
pháp. Ài, hai từ hộ pháp nghe có vẻ oai phong, thực chất là một đám tiềm năng cạn kiệt, biết mình tiếp tục tu luyện theo cách thông thường sẽ
không có hiệu quả nên xin chuyển qua vị trí này. Bọn hắn thay vì tu
luyện thì dùng phần lớn thời gian để chăm lo vụ sự tại tông môn để đạt
được cống hiến, đôi các loại đan dược cao cấp cố gắng tiếp tục đột phá.
Dương Thiên khẽ gật đầu:
- Tư chất không được, đây quả thực là một lựa chọn không tệ. Đúng rồi, điểm cống hiến mà ngươi vừa nói là gì?
Tả Mặc cười đáp:
- Sư đệ, không cần vội, sư huynh sẽ trả lời từng vấn đề một. Điểm cống
hiến là thứ mỗi đệ tử vừa gia nhập môn phái sẽ được phát một ít để đổi
công pháp cùng pháp thuật. Sau đó, nếu muốn có thêm điểm cống hiển để
đổi được những thứ tốt hơn thì cần thực hiện nhiệm vụ. Nhiệm vụ này có
thể do tông môn phát ra hoặc một ai đó tự dùng điểm cống hiến của mình
để ban bố. Nhiệm vụ càng khó điểm cống hiến thu được càng cao. Đây là cơ chế hoạt động do chính Ma Thần Cung phổ biến, bất cứ môn phái phụ thuộc nào đều làm theo.
- Ngươi vừa mới gia nhập đã bước vào nội môn,
cho nên phần thưởng so với đệ tử thông thường phong phú hơn rất nhiều.
Không những được lấy miễn phí một bộ công pháp cùng hai môn pháp thuật
Trúc Cơ kỳ, đồng thời còn có 1 vạn cống hiến dự trữ. Năm xưa sư huynh ta gia nhập cũng không có đãi ngộ này.
Dương Thiên tán thưởng, Ma
Thần Cung nghĩ ra hệ thống sử dụng điểm cống hiến này quả thực rất hay.
Nó giống như một loại tiền tệ, không những khiến cho việc giao dịch diễn ra được thuận lợi, đồng thời còn kích thích các tu sĩ ra ngoài lịch
luyện thực hiện nhiệm vụ để thu về cống hiến, đổi được những vật phẩm
cần thiết. Nhớ đến những bộ tiểu thuyết Dương Thiên từng đọc khi ở trái
đất, hình như cũng có rất nhiều môn phái trong truyện hoạt động theo
phương thức này.
- Đa tạ sư huynh đã giải đáp. Ta nghĩ hiện tại
mình nên đến Tàng Thư Các một chuyến để lựa chọn công pháp. Dù sao cũng
là công pháp của đại môn phái, so với thứ ta đang tu luyện chắc hẳn sẽ
tốt hơn rất nhiều.
Dương Thiên nói xong liền đứng dậy, hành động
mau lẹ của hắn khiến Tả Mặc có chút không theo kịp. Khi hắn định thần
lại, Dương Thiên đã bước ra đến cửa. Tả Mặc vội vả gọi theo:
- Sư đệ, đợi một chút, ta còn chưa nói xong.
Dương Thiên xoay người lại, cau mày nói:
- Ngươi có gì mau nói, tu luyện là chuyện không thể đợi được.
Trong long Tả Mặc thầm mắng Dương Thiên không tiếc lời. Hắn lãng phí nhiều
nước bọt như vậy, tên này chỉ nói một câu cảm tạ liền muốn bỏ đi. Trên
đời này có chuyện tốt như vậy sao?
- Sư đệ, gần đây sư huynh ta
có chút khó khăn. Trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ ta vô tình bị
thương, cần một loại đan dược quý hiếm chữa trị. Thế nhưng điểm cống
hiến lại không đủ, cho nên hôm nay mặt dày đến đây muốn “mượn” của sư đệ một ít. Ngươi vừa mới đến, lại có sẵn một bộ công pháp cùng hai môn
pháp thuật, hẳn là không cần dùng cống hiên trong thời gian ngắn. Ngươi
có thể yên tâm, khi nào ta chữa trị xong thương thế sẽ tiếp tục ra ngoài làm nhiệm vụ, kiếm điểm cống hiến trả lại cho ngươi.
Cuối cùng
cũng lộ ra bộ mặt thật. Nhìn bề ngoài Tả Mặc giống như đang cầu xin
Dương Thiên, thực tế khí tức Kim Đan kỳ của hắn đang phóng xuất để uy
hiếp. Một vạn điểm cống hiến mà thôi, dù sao U Linh Tông này cũng chẳng
có thứ gì đáng để hắn lưu ý. Dương Thiên tùy ý hỏi:
- Sư huynh
đừng nói như vậy. Chỉ là một vạn điểm cống hiến, nếu người cần ta cũng
sẽ không tiếc. Vậy ta sẽ chuyển điểm cống hiến cho ngươi như thế nào?
Thấy Dương Thiên đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, Tả Mặc vui mừng:
- Sư đệ, ta vừa nhìn thấy ngươi đã cảm thấy rất hợp, tương lai chúng ta
sẽ là huynh đệ tốt a. Rất đơn giản, ngươi lấy lệnh bài thân phận của
mình ra, để lệnh bài của chúng ta chạm vào nhau, sau đó dùng thần thức
điều chỉnh số cống hiến muốn chuyển là được.
Dương Thiên cười
nhạt, lấy lệnh bài thân phận từ trong người ra. Tả Mặc lập tức chụp lấy, rất nhanh liền đem toàn bộ cống hiến chuyển qua cho mình. Xong xuôi,
hắn nhìn Dương Thiên cười nói:
- Sư đệ, nói cho ngươi thêm một
thông tin. Một thời gian ngắn nữa Thiên Âm Bí Cảnh sẽ mở ra. Chính vì
vậy, những ngày gần đây U Linh Tông rất vắng người. Hầu hết đều đã chạy
ra ngoài làm nhiệm vụ để kiếm điểm cống hiến đổi một suất đi vào trong.
Dù sao Thiên Âm Bí Cảnh có hạn chế số người tham gia. Lớn mạnh như U
Linh Tông chúng ta cũng chỉ có 15 suất mà thôi. Tranh đoạt rất quyết
liệt. Ha ha, sư huynh chỉ tùy tiện nói ra mà thôi. Dù sao với tu vị Trúc Cơ sơ kỳ của ngươi không cần nghỉ đến, tiến vào đó cũng chỉ đơn thuần
là nộp mạng.
Hắn để lại tiếng cười đắc ý rồi vui vẻ rời đi. Dương Thiên hơi nhíu mày:
- Thiên Âm Bí Cảnh? Dường như là một nơi rất thú vị. Không vội, tìm hiểu
thêm một chút thông tin. Nếu cần thiết liền đến đó chơi một chuyến. Ừm,
cũng nên đến Tàng Thư Các chọn một quyển công pháp. Hiện tại thân phận
là đệ tử U Linh Tông, cũng cần có một bộ công pháp để che mắt người
ngoài.
Bản đồ của Chính Minh khá chi tiết, Dương Thiên cũng không mất nhiều thời gian liền tìm đến được Tàng Thư Các. Nơi này nằm trong
cụm kiến trúc trung tâm. Là một tòa nhà rất lớn có nhiều tầng. Phía trên cửa điêu khắc một con lệ quỷ đang mở to miệng, ngậm một tấm biển có ba
chữ “Tàng Thư Các” màu lam nhạt. Dương Thiên lấy lệnh bài thân phận ra
cầm trên tay, từng bước chậm rãi đi vào bên trong.