“Nhịn thêm một chút nữa thôi, quân cứu viện sắp đến rồi”. Nhìn dáng vẻ khó chịu của đứa
nhỏ, trái tim Tịch Mân Sầm như phát đau.
Đúng lúc này,
trên núi đối diện truyền đến tiếng binh khí va chạm vô cùng
lớn. Tịch Mân Sầm nhìn xuyên qua lớp khói mù mông lung sang
hướng bên kia. Trên đỉnh núi một đám binh lính áo giáp xanh lá
và áo đen đang đánh nhau.
“ Ra khỏi rừng cây, cẩn thận tên
bắn” Thất đứa trẻ ho kịch liệt như vậy, Tịch Mân Sầm lập tức
phân phó những người còn lại.
Viện binh vừa đến, kẻ
địch liền lâm vào hỗn loạn. Những kẻ có thể bắn tên công kích bọn họ đều bị cấm quân Nam Trụ giải quyết gần xong. Lúc này
đi ra khỏi khu rừng cây thì nguy hiểm không còn lớn.
Tịch
Mân Sầm phát áo khoác một cái, cả người giống như một con chim ưng dũng mãnh phi than ra ngoài. Khi Mạn Duẫn hít thở lần nữa
thì đã là không khí trong sạch hơn, cố gắng thở dốc vài hơi
xong Mạn Duẫn mới phát hiện hô hấp giờ đâ thoải mái hơn rất
nhiều.
Chu Phi Chu Dương mới vừa ra khỏi khu rừng cây liền
ngồi xuống một tảng đá lớn. Cánh tay luôn túm bốn vị đại
thần giờ đau ê ẩm, sau khi cố gắng cử động vài cái cho giãn
gân cốt, hai người liền rút kiếm quan sát động tĩnh bốn phía.
“Chu Phi, Chu Dương các ngươi tìm nơi an toàn bảo vệ tốt bốn vị đại thần” Nói xong không đợi hai người đáp lại Tịch Mân Sầm đã ôm
Mạn Duẫn chảy thẳng lên đỉnh núi đối diện.
Sườn dốc
thật cao nhưng trong mắt Tịch Mân Sầm thì không đáng kể, một tay ôm lấy Mạn Duẫn, còn tay kia thả lỏng bên cạnh đùi, hoàn toàn không cần mượn lực. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Tịch
Mân Sầm đã đứng trên đường mòn.