Nhảy xuống khỏi vòng ôm của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn cười cười
nhặt xiêm áo trên đất lên, vò thành một cục ôm vào trong ngực,
từ trong xiêm áo toát ra mùi thơm nồng đậm khiến Mạn Duẫn không nhịn được hắt hơi một cái. Nàng ghét nhất nữ nhân phun những
thứ mùi thơm này, luôn làm cho người ta cảm thấy không khí thật nặng nề.
Mạn Duẫn đến gần giường lớn, ném toàn bộ
xiêm áo lên trên người Thất công chúa, vừa vặn che kín hai vú
cao ngất của nàng ta. Tịch Mận Sầm cùng Mạn Duẫn cực kỳ ăn
ý, Mạn Duẫn vừa mới ném xong y phục, Tịch Mân Sầm liền rat ay
bắt lấy bả vai Thất công chúa, khiêng nàng ta lên lung. Tung
người một cái, nhảy xuyên qua cửa sổ ra ngoài.
Thất công
chúa vừa định hét chói tai nhưng một khối vải đỏ nháy mắt đã ngăn miệng của nàng ta lại, hạ mắt nhìn xuống, miếng vải đỏ
này chính là miếng yến uyên ương của nàng ta.
Bùm ! Chỉ
trong chớp mắt, Thất công chúa đã bị vứt ra ngoài. Phụ vương
không có một tia thương hương tiếc ngọc nào, đọng tác tự nhiên
mà dứt khoát!
Mạn Duẫn dựa vào cửa sổ, nhìn ra phía
ngoài. Phụ vương đứng ở trên tường hành cung, cầm lấy bộ y
phục trong tay ném xuống một cách ghét bỏ, sau đó cũng không
quay đầu lại mà vận khởi khinh công, chỉ trong một hơi là đã
nhảy trở về bên trong phòng.
Mới ra khỏi Nhật Phi Uyển, con đường giữa hai cánh thành cung đã
đầy chật người đứng. Tướng mạo phụ vương cao lớn, đứng giữa
đám người rất dễ thấy, một số đại thần thấy hắn ra liền lập tức hành lễ. Khi bọn họ xoay người, Mạn Duẫn liền nhìn quét
qua cảnh tượng trước mắt.
Thất công chúa quần áo xốc
xếch té ở trên người một thị vệ của Nam Trụ, tư thế như giữa
lúc nam nữ đang giao hoan… nữ trên nam dưới. Mọi người ai cũng
tin mắt mình đã thấy đủ mọi chuyện trên đời, thế mà nhìn
cảnh tượng này vào thời điểm này, ai trong lòng cũng đều có
suy đoán riêng cho mình.
Nhưng Thất công chúa lại một lòng quan tâm tới danh hiệu “ Công Chúa “ của nàng ta, vai không thể gánh, đầu không thể ngẩng cao, nếu
hoàng huynh cách chức nàng xuất cung, chính là bức nàng đến
đường cùng.
Cảm thấy y phục che kín bộ vị quan trọng,
Thất công chúa đi tới hướng Sử Minh Phi, nước mắt rơi xuống tí
tách “ Hoàng huynh, rõ ràng là ngươi hạ lệnh cho Tây Cần…”
Thật là nữ nhân ngu đần ! Ánh mắt Sử Minh Phi biến đổi, tia ác độc lóe lên rồi mất hút, rút soạt kiếm của thị vệ ra, không đợi
Thất công chúa nói hoàn câu đã cặt đứt cổ họng của nàng.