Mặc kệ như thế nào, lại có thể đi học, Tào
Ngọc Di chỉnh đốn lại tâm tình, bắt đầu quăng hơn phân nửa tinh thần vào chọn đồ mới đi học.
Tào Ngọc Dao cấm túc nửa tháng, trên đường
đi học ít đi một người om sòm, thời gian thường ngày trôi qua yên ả hơn
một chút, cho đến Tết Nguyên Tiêu.....
Hạ nhân Tào phủ đi đón Tôn Trạch Văn, chỉ mang theo mấy phần lễ vật trở về phục mệnh.
"Trương tiên sinh và Trương sư mẫu mời biểu ca đến làm khách rồi, biểu ca cũng
là khó làm trái sư mệnh!" Đại thiếu gia Tào Vũ Tĩnh cùng trở về giải
thích.
"Thì ra là ý này!" Vẻ mặt Lão phu nhân tươi cười nói.
Đại phu nhân gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý, "Được rồi, các ngươi đi xuống trước đi!"
Sau khi Tào Vũ Tĩnh trở lại, thì trực tiếp tới phòng Lão phu nhân, trước
tiên dập đầu cho Lão thái gia và Lão phu nhân, Lão thái gia lên tiếng,
mới dập đầu cho Đại lão gia và Đại phu nhân.
Đại phu nhân lập tức liền xin chỉ thị của Lão phu nhân, để cho mấy đại nha hoàn tặng lễ vật của Tôn Trạch Văn đến trong tay các chủ tử.
Sau khi Tào Vũ Tĩnh
dập đầu xong, Lão thái gia và Đại lão gia, Tam lão gia liền dẫn hắn đi
ra gian ngoài xã giao, lúc này trong phòng chỉ còn lại nữ quyến và mấy
tiểu thiếu gia.
Mọi người cũng không còn cố kỵ, lập tức liền mở lễ vật của mình ra.
Sau khi xem lễ vật được chuẩn bị này thì nhìn ra được, sợ rằng Tôn Trạch
Văn đã tốn rất nhiều tâm tư, Lão phu nhân chính là một bộ thư pháp dài
hơn một thước, dùng chữ "Phúc" cao thấp giống nhau tạo thành bốn chữ to
"Sống lâu trăm tuổi", sau khi hai bà tử cẩn thận kéo ra, Lão phu nhân
vừa thấy liền cười híp mắt, luôn miệng bảo người treo lên; Đại phu nhân
chính là một hộp cao dưỡng nhan, trong thư Tôn Trạch Văn nói là trong
lúc vô tình tìm được một phương thuốc cổ truyền, dưỡng da rất có hiệu
quả, đặc biệt mời sư phụ điều chế; còn đám người Tam phu nhân, Tào Ngọc
Linh thì lễ vật đều là Tôn Trạch Văn dùng tiền tìm được, Tam phu nhân
chính là hai vị thuốc hiếm, hai người Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Hà đều
là điêu khắc Mặc Ngọc, Tào Ngọc Dao, Tào Vũ Đình, Tào Vũ Huân và thứ nữ
tam phòng đều là nghiên mực bằng đá, nhưng không nhìn ra được tốt xấu,
trưởng tử Tam phòng là một đồ chơi dương chi bạch ngọc nhỏ tinh
xảo......
Tào Ngọc Di mở cái hộp lớn cỡ bàn tay trong tay ra, trong lòng đã hiểu rõ nhất định là nghiên mực bằng đá......
"Ơ, Tứ muội muội, vòng tay thật là xinh đẹp, mau đeo thử một chút!" Tào
Ngọc Dao ngồi ở bên cạnh Tào Ngọc Di ghé đầu nhìn một chút, nhếch khóe
miệng kêu lên.
Bởi vì Tết NguyênTiêu, trong thời gian Tào Ngọc Dao vẫn còn bị cấm túc nên cũng được ra ngoài đúng một ngày này.
Tào Ngọc Di nghe vậy khẽ nhíu mày, nhìn về phía Đại phu nhân.
Vừa rồi Đại phu nhân đã xem xong thư Tôn Trạch Văn gửi, nhặt những thứ quan trọng nói với Lão phu nhân, nghe thấy mí mắt cũng không nâng lên nói:
"Biểu ca các ngươi nghe nói Tứ tỷ nhi lúc còn nhỏ từng bị nhiễm phong
hàn, thể cốt yếu, cố ý cùng Đại ca nhi tìm khối ngọc ấm, để cho người
đánh cái vòng tay cho Tứ tỷ nhi, nói là ngọc này có thể dưỡng thân,
thường đeo trên người có thể cường thân kiện thể, hai người nam hài tử
chúng nó, làm sao mà hiểu đồ này…, chẳng qua là bị chưởng quỹ bán ngọc
kia ton hót đôi câu......"
Tào Ngọc Dao nghe Đại phu nhân không
mặn không nhạt nói mấy câu, nhưng hoàn toàn không có tính toán chuyện
này, trong lòng lập tức cuộn trào sóng lớn....
"Khó được Biểu
thiếu gia và Đại ca nhi có lòng, cũng có cách nói ‘ Ngọc tốt dưỡng người ’ này, đã là một phen tâm ý của hai vị ca ca, cũng đừng lãng phí!" Lão
phu nhân lại cười nói.
"Mẫu thân nói phải, con dâu cũng là ý này!" Đại phu nhân đứng lên nói.
Vương ma ma xem tình hình tiến lên, cẩn thận lấy vòng ngọc ra giúp Tào Ngọc Di đeo lên cổ tay.
Lúc này Tào Ngọc Di mới đứng lên, hành lễ với Lão phu nhân và Đại phu nhân
một cái, trong miệng nói: "Tạ Nội tổ mẫu quan tâm, tạ mẫu thân quan
tâm!"
Lão phu nhân và Đại phu nhân trước sau gật đầu nhận lễ, Tiểu Đào tiến lên đỡ Tào Ngọc Di ngồi lại vào chỗ ngồi.
Tết Nguyên Tiêu năm nay cũng chỉ trải qua một khúc nhạc đệm nho nhỏ như
vậy, kế tiếp vẫn theo thường lệ Tam phu nhân nịnh nọt Lão phu nhân xem
hoa đăng ở trong sân, những tiểu bối khác theo ở phía sau phụng bồi, bị
điểm đến mới trả lời mấy câu, dùng xong cơm trưa, các tiểu bối được giải tán.Tào Ngọc Di trực tiếp đi đến chỗ của Chu thị, tựa vào trên nhuyễn
tháp nói chuyện chơi đùa cùng Tào Vũ Đình, hôm nay Tào Vũ Huân dùng xong cơm trưa, liền bị Lão thái gia dẫn đi, vừa rồi lúc xem hoa đăng Tào
Ngọc Di còn tranh thủ lúc rỗi nói mấy câu với tiểu gia hỏa...... Đầu
ngón tay vô thức xoay vòng tay trên cổ tay......
Đeo vào tay mới
biết được ngọc đúng là ngọc tốt, cuối cùng có dưỡng thân hay không thì
không biết, nhưng trong không khí lạnh như băng này, dùng đầu ngón tay
chạm vào, cũng cảm thấy ấm áp......
Như thế, lại qua bảy tám
ngày, một ngày kia Tào Ngọc Di ở trên đường đụng phải Tào Ngọc Dao đang
theo Tào Ngọc Linh líu ríu, mới bừng tĩnh ra Tào Ngọc Dao đã qua cấm
túc.
"Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ tốt lành!" Tào Ngọc Di nghiêng thân, hành nửa lễ.
Thật ra, mấy ngày nay, một hai ngày Tào Ngọc Di mới ra cửa ăn sơ sơ chút gì
đó mới có thể đụng phải Tào Ngọc Linh như thế, sáng hôm nay cũng bởi vì
tiểu nha đầu lãnh điểm tâm sáng làm việc hơi chậm một chút nên thời gian mới muộn hơn nửa chun trà, thật vừa đúng lúc lại đụng phải.
Lúc hành lễ, ống tay áo của Tào Ngọc Di trượt lên một chút, lộ ra vòng ngọc màu xanh nhạt.
"Ôi chao, Tứ muội muội, vòng tay này trước kia sao chưa từng thấy qua!" Tào Ngọc Dao cũng không hoàn lễ, nhảy lên, túm lấy cổ tay của Tào Ngọc Di
khoa trương hô to nói.
Tào Ngọc Di dùng sức kéo ra, trời tháng
giêng vẫn tương đối rét lạnh, nửa đoạn cổ tay lộ ở bên ngoài cũng không
chịu được, không ngờ vậy mà không rút ra được, "Tam tỷ tỷ sợ là đã quên, tỷ vốn đã thấy qua, không phải là Tết Nguyên Tiêu lúc biểu ca tặng lễ
vật, khi đó Tam tỷ tỷ cũng được một khối nghiên mực bằng đá à!"
"Chậc chậc, Tứ muội muội cũng không còn nhỏ nữa, thế nào còn không biết lễ
nghi như vậy, từ xưa tới nay nam nữ hữu biệt, cho dù là biểu ca, đó cũng là ngoại nam, Tứ muội muội thế nào còn mang theo bên người, thật không
biết liêm sỉ, chẳng lẽ trong lòng chứa ý kia......Ôi chao, lời này, ta
nói cũng ngượng....." Tào Ngọc Dao một tay tiếp tục lôi kéo cổ tay Tào
Ngọc Di, một tay vung khăn lên xuống, làm bộ làm tịch nói.
Tào
Ngọc Di nhíu mày, lúc ấy Tôn Trạch Văn tặng quà thì các chủ tử đều có
phần, bèn cất cao giọng nói: "Tam tỷ tỷ, Ngọc Di không biết tỷ đang nói
cái gì, kính xin Tam tỷ tỷ buông tay!"
"A, quả nhiên là càng học
càng không có quy củ, ở trước mặt trưởng tỷ hô to gọi nhỏ còn ra thể
thống gì, hôm nay tỷ tỷ ta đây, sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là ‘Thứ tự trưởng ấu’, ‘ Tôn ti trên dưới’......" Tào Ngọc Dao cáu kỉnh quát
lên, giơ tay lên liền muốn túm vòng ngọc trên cổ tay Tào Ngọc Di.
Cho dù Tào Ngọc Di có tu dưỡng tốt hơn đi nữa, cũng không phải loại người
để cho người ta ức hiếp như vậy, ngay cả con nít choai choai cũng không
được, vừa dùng sức rút tay mình về, vừa dùng một cái tay khác đẩy Tào
Ngọc Dao ra.
Tào Ngọc Linh thấy việc không liên quan đến mình nên ở một bên nhìn náo nhiệt, một chút ý tứ nhúng tay cũng không có.
Bởi vì đi học, Tào Ngọc Di chỉ dẫn theo một tiểu nha đầu còn chưa có hiểu
chuyện lắm, chuyện xảy ra cũng bị dọa sợ đến tay chân luống cuống, vừa
không dám bước lên trước ngăn Tào Ngọc Dao, vừa không dám đi lên giúp đỡ tiểu thư nhà mình.
Có lẽ Tào Ngọc Dao không nghĩ tới Tào Ngọc Di luôn văn nhược yếu ớt có thể bộc phát ra sức lực lớn như vậy, không đề
phòng bị đẩy một cái lảo đảo, cũng làm cho Tào Ngọc Di tránh thoát đi,
chờ phản ứng kịp, không khỏi thẹn quá hóa giận, "Tốt, ngươi tiểu tiện
nhân không biết sống chết......"
Trong miệng vừa mắng, vừa đuổi theo làm càng đánh lên trên người Tào Ngọc Di.
Tào Ngọc Di vừa né tránh, vừa lui về phía sau, không ngờ dưới chân lệch một cái, người liền ngã ngồi xuống đất, trên cổ chân truyền tới từng trận
đau đớn, vì thối lui đến tảng đá bên con đường nhỏ, không ngờ, đế giày
chân phải đạp trúng cái hố nhỏ trên đất......
Tào Ngọc Linh nghe
lời thô tục không chịu nổi liên tiếp từ trong miệng Tào Ngọc Dao phun
ra, cũng không nhìn nổi nữa rồi, tiến lên một bước quát lên: "Tam muội
muội, dừng tay!"
Lúc này đã có tiểu nha đầu cơ trí chạy đi báo chuyện này với Đại phu nhân.
"Nhị tỷ tỷ, ngươi cũng nhìn thấy, nha đầu chết tiệt kia mỗi ngày mang theo
đồ biểu ca cho nàng ta ở bên người, dám chắc là không biết chứa bao
nhiêu cái ý định xấu xa gì...... Hôm nay ta thế nào cũng phải dạy dỗ
nàng ta một trận mới được....." Tào Ngọc Dao quay đầu lại rêu rao nói.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đỡ Tứ tiểu thư của các ngươi đứng lên!" Tào Ngọc Linh né Tào Ngọc Dao ra phân phó nói.
Tiểu nha
đầu đi theo Tào Ngọc Di giống như từ trong mộng mới tĩnh lại, tiến lên
cố hết sức đỡ cánh tay Tào Ngọc Di đứng dậy, có bà tử chung quanh khác
tiến lên giúp một tay.
"Làm phiền ma ma!" Tào Ngọc Di chuyển trọng tâm cơ thể qua chân trái, miễn cưỡng nở một nụ cười nói.