Đương nhiên Chu thị
sẽ không hoài nghi nữ nhi bé nhỏ của mình sẽ nói dối, nghe được tin tức
kia, mấy ngày nay vẫn đang nghĩ biện pháp.
"Tiểu Mạn, lấy những
thỏi bạc này đi đại trù phòng (phòng bếp), bảo phòng bếp chuẩn bị một
bàn rượu và thức ăn, ta muốn mời hai vị bà đỡ và bà vú kia uống rượu."
Chu thị sờ sờ bụng, cắn răng phân phó đại nha đầu đang canh giữ ở một
bên.
Tiểu Mạn đáp lại, nhanh chóng lui xuống.
Tào Ngọc Di
mặc dù cảnh tĩnh cho Chu thị, nhưng trong lòng vẫn bất an, xem chừng mấy ngày nay đã sắp đến lúc Chu thị sinh, mang theo tượng Phật nhỏ mình tốn mấy ngày vất vả dùng trân châu lớn nhỏ kết lại, gọi tiểu Đào đi tới
viện của lão phu nhân.
Thật ra lão phu nhân không tin Phật, trong ngày thường cũng rất ít thắp hương niệm kinh, chỉ có điều lão nhân gia
ít nhiều cũng tin một vài chuyện nhân quả tuần hoàn vân vân, lão phu
nhân vẫn đi đến chùa thỉnh một pho tượng Phật nhỏ bằng gỗ đàn hương về
thờ ở trong phòng, trong ngày thường có người chuyên phụ trách dâng
hương cùng thay đổi đồ cúng.
"Đôi tay của Tứ tiểu thư thật là khéo léo. . . . . ."
"Lão phu nhân thật là có phúc. . . . . ."
"Lão phu nhân. . . . . ."
Ở trong một vòng nha hoàn bà tử tâng bốc, lão phu nhân càng ngày càng cao hứng cười toe toét.
"Lão phu nhân, Chu di nương tới thỉnh an người!" Đại nha đầu canh giữ ở bên ngoài vén rèm cửa lên thông báo.
"Ơ kìa, mau dìu di nương các ngươi đi vào!" Lão phu nhân kinh ngạc hô lên: "Không phải là để cho nàng nghĩ ngơi thật tốt à. . . . . ."
"Thỉnh an lão phu nhân, nô tỳ nghĩ tới cũng sắp đến ngày sinh, thứ nhất tới
đây dính chút phúc khí của lão phu nhân, thứ hai sau hai tháng đó sợ là
không thể thỉnh an lão phu nhân. . . . . ." Chu thị cười khanh khách
nói.
Tào Ngọc Di lo lắng liếc mắt nhìn cái bụng lớn khác thường
của Chu thị, nơi này nữ nhân sinh con chỉ có thể hoàn toàn dựa vào sức
lực của bản thân, giống như cái thai của Chu thị quá lớn như vậy cũng
không phải là chuyện tốt gì, rất có thể khó sanh, một chút không cẩn
thận thì. . . . . .
"Ngươi có phần tâm này là đủ rồi. . . . . ." Lão phu nhân vui vẻ vỗ vỗ tay Chu thị.
Chu thị thuận thế lưu lại, cùng người một phòng phụng bồi lão phu nhân nói đùa.
Tào Ngọc Di thừa dịp mọi người không chú ý di chuyển qua bên cạnh Chu thị ngồi xuống.
Chu thị nhìn Tào Ngọc Di nháy nháy mắt, tiếp tục cùng mọi người nói đùa.
Buổi trưa, trong lòng lão phu nhân cao hứng, phái bà tử đi đến viện của đại
phu nhân nói một tiếng, giữ Tào Ngọc Di và Chu thị ở lại ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, lão phu nhân có chút buồn ngủ, Chu thị và Tào Ngọc Di nhân cơ hội cáo lui.
"Tứ tỷ nhi, tới đây!" Chu thị đứng ở trên hành lang, cười ngoắc tay với Tào Ngọc Di.
Tào Ngọc Di chạy tới, đi theo Chu thị vào phòng bên cạnh.
"Các ngươi đi xuống đi, ta và Tứ tiểu thư nơi này không cần người ở lại hầu
hạ." Chu thị phân phát mấy hà bao, đuổi nha đầu trong phòng kia đi ra
ngoài.
"Di nương. . . . . ." Tào Ngọc Di lo lắng đi lên sờ sờ cái bụng to của Chu thị.
"Tứ tỷ nhi, có phải bị ủy khuất hay không?" Chu thị ôm Tào Ngọc Di ân cần hỏi han.
"Không có, con nhớ di nương và tiểu đệ đệ!" Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, thấp giọng nói.
Đôi mắt Chu thị lập tức liền cong lên, nói chuyện to nhỏ với Tào Ngọc Di
một hồi lâu, đến khi lão phu nhân tỉnh lại, mới theo nha đầu bà tử cùng
đi đến chỗ lão phu nhân.
. . . . . .
"Được rồi, được rồi,
không cần theo ta lão bà tử này nữa, ngươi cũng trở về nghĩ ngơi đi!"
Sau khi lão phu nhân nói đùa với Chu thị mấy câu, rốt cuộc sợ thân thể
Chu thị không chịu nổi, mở miệng nói.
Chu thị cung kính đáp lời, từ từ lui ra ngoài.
Tào Ngọc Di còn chưa có tìm được cơ hội nói cáo từ lão phu nhân, thì có bà
tử hốt ha hốt hoảng chạy vào, vào cửa liền hô: "Không xong, không xong,
lão phu nhân. . . . . ."
Nha hoàn bà tử cả phòng đều ngưng nói
đùa, quay đầu nhìn bà tử kia, kết quả bà tử kia cũng không biết là chạy
quá nhanh hay là thế nào, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
"Cái gì không xong, có chuyện gì từ từ nói, thành bộ dạng gì nữa, đụng phải
lão phu nhân cùng Tứ tiểu thư thì làm thế nào!" Một lão ma ma bên cạnh
lão phu nhân thấy thế quát lớn.
"Vâng, vâng . . . . . Chu di nương ngã ở trong sân, hình như muốn sinh. . . . ."
"Cái gì. . . . . ." Lão phu nhân lập tức đứng lên, la lớn: "Chuyện gì xảy ra? Hiện tại thế nào?"
"Lúc Chu di nương ngã xuống đã che bụng. . . . . .Lúc nô tỳ chạy tới, hạ thân di nương đã ướt rồi. . . . . ."
"Lão phu nhân không nên gấp gáp, chúng ta nên để cho bà tử mang Chu di nương trở về. . . . . ." Một ma ma sau lưng lão phu nhân tiến lên thấp giọng
nói.
"Còn mang về đó làm gì, nhanh dọn dẹp phòng khách, để cho di nương các ngươi nằm xuống trước, Hương Xảo, ngươi dẫn mấy tiểu nha đầu
đi qua giúp một tay, Xuân Hồng, ngươi đi gọi bà đỡ trong phủ đến đây. . . . . ." Lão phu nhân dùng sức nện quải trượng lên mặt đất một cái, chỉ
huy đâu vào đấy.
Hiện tại trong lòng Tào Ngọc Di thì ngược lại
lại thở phào nhẹ nhỏm, Chu thị mang thai đã hơn chín tháng rồi, hiện tại sinh nở cũng không phải là thời kỳ nguy hiểm gì, có lẽ ở lại trong viện lão phu nhân sinh chính là trù tính tốt của Chu thị. . . . . .
"Bà đỡ đâu rồi, bà đỡ đâu? Thế nào còn chưa có tới đây. . . . . ." Lão phu nhân vỗ một cái lên tay ghế vịn, la lớn.
"Lão phu nhân, nếu không lão nô dẫn mấy vị ma ma có kinh nghiệm đi xem di
nương trước một chút?" Triệu ma ma tiến lên một bước nghẹ giọng hỏi.
"Đúng, đúng, ngươi mau đi xem một chút!" Lão phu nhân lập tức liền cho phép.
Lại qua một lúc lâu, Xuân Hồng mới dẫn theo hai bà đỡ hai chân không vững, sắc mặt vàng vọt, đôi môi tái nhợt tới đây.
"Thỉnh an lão phu nhân." Hai bà đỡ hữu khí vô lực (uể oải) nói.
"Chuyện gì xảy ra?" Lão phu nhân thấy thế, tiến lên vung quải trượng qua hai bà đỡ quỳ cũng lung la lung lay nghiêm nghị quát lên.
"Lão phu
nhân, bà tử trong viện Chu di nương nói, hai vị bà đỡ đã bị bệnh vài
ngày rồi!" Xuân Hồng thấy thế, tiến lên một bước bẩm báo nói.
"Đồ vô dụng, nhanh phái người đi mời bà đỡ khác trở về." Lúc này lão phu
nhân tỉnh táo lại, ngồi trở lại trên ghế, cao giọng phân phó nói.
"Dạ!" Xuân Hồng bước nhanh lui ra ngoài.
Triệu ma ma vào phòng vén áo ngoài của Chu thị lên nhìn một cái, nước ối đã
vỡ, nếu không đở đẻ sẽ không kịp, quay về bên ngoài hô lên: "Mau chuẩn
bị nước nóng, vải trắng sạch sẻ. . . . . ."
. . . . . .
Tào Ngọc Di và lão phu nhân cùng ngồi ở trong phòng bên cạnh, nghe được
tiếng huyên náo của nha hoàn bà tử ở bên ngoài, nắm thật chặc cái khăn
nhỏ ở trong tay.
"Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, là tiểu thiếu gia, hai vị tiểu thiếu gia, thai của Chu di nương là song bào thai (thai đôi). . . . . ." Một ma ma cùng đi theo Triệu ma ma đi
vào phòng sinh, bước nhanh chạy qua, vội vàng hô lên.
Ngay lập
tức trên mặt lão phu nhân nở nụ cười như hoa nở, đại nhi tử của mình đã
là người ba mươi tuổi đầu, chỉ có một nhi tử, nhưng hiện tại thì tốt
rồi. . . . . .
"Tiểu Tôn tử của ta đâu? Di nương các ngươi như thế nào?" Lão phu nhân hỏi liên thanh.
"Lão phu nhân yên tâm, hai vị tiểu thiếu gia đều khỏe, Triệu ma ma đang lau
người cho các tiểu thiếu gia, di nương bởi vì mang song bào thai, dáng
vóc tiểu thiếu gia không lớn, lúc sinh cũng không ăn đau khổ gì, hiện
tại đã ngủ thiếp đi. . . . . ."
"Tốt, tốt, Hương Xảo. . . . . ."
Hương Xảo cười tươi tiến lên, thưởng cho ma ma kia một hà bao.
Ma ma kia len lén lấy tay bóp một cái, bên trong có một cục cưng cứng, kém nhất cũng là một thỏi bạc rồi, ngay lập tức cười toe toét, lời chúc
mừng càng thêm thông thuận tuông ra ngoài.
"Phái người đi nhị môn trông chừng, Đại lão gia các ngươi trở lại liền mau chóng nói cho hắn
biết. . . . . ." Lão phu nhân vừa đi về phía phòng sinh của Chu thị, vừa phân phó nói.
Phía sau tự có hạ nhân phụ trách chuyện này trả lời, rút người ra đi phân phó bà tử nhị môn.
Sau khi Triệu ma ma bọc kỹ hai đứa trẻ sơ sinh xong, cùng một ma ma khác
cẩn thận ôm tới cho lão phu nhân xem liền ôm đi vào lại.
Tiểu Mạn bên cạnh Chu thị tiến lên cẩn thận đáp lời: "Phu nhân có giúp tìm
một người, nhưng hai ngày trước cũng bị bệnh giống như hai vị bà đỡ. . . . . ."
Lão phu nhân hừ một tiếng: "Không trông cậy vào phu nhân
các ngươi được, trở về nói cho phu nhân các ngươi biết, bà vú cho hai vị tiểu thiếu gia lão bà ta sẽ tìm giúp. . . . . ."
Không biết lão phu nhân mới được hai tôn tử nên cao hứng hay là thế nào, lại không có truy cứu chuyện Chu thị ngã.
Cuối cùng Chu thị cũng sinh nở bình an, trong lòng Tào Ngọc Di thở phào nhẹ
nhỏm, cửa ải khó khăn nhất đã qua, kế tiếp chỉ cần cẩn thận đề phòng
chính là. . . . . .
Hôm đó lão phu nhân đã nói, Chu thị mới vừa sinh xong, không thể di chuyển, liền ở lại trong viện của bà ở cữ.
Chờ sau khi đại phu nhân ra ngoài tham gia một yến hội trở lại nhận được tin tức, thì Chu thị đã sinh xong.
"Loảng xoảng. . . . . ." Đại phu nhân vung tay liền đập nát một bộ ấm trà trên bàn.
"Phu nhân, bà đỡ và bà vú chúng ta an bài đều không giải thích được tại sao
bắt đầu đau bụng từ hôm trước, mãi cho đến hôm nay cũng không có chuyển
biến tốt, là lão nô sơ sót. . . . . ." Phương ma ma nắm chặt tay trong
tay áo bẩm báo nói.
"Không trách ma ma, cũng chỉ là hai đứa sơ
sinh gầy teo, muốn nuôi sống cũng không phải là chuyện dễ dàng. . . . .
." Đại phu nhân tự mình lấy khăn lau cái tay bị dính nước trà, âm trầm
nói.
"Phu nhân. . . . . ." Phương ma ma tiến lên, nhỏ giọng thầm thì với đại phu nhân.
Ba huynh đệ Tào gia bây giờ còn chưa có ở riêng, các chủ tử thống nhất
xưng hô, Đại lão gia đã có một đứa con trai rồi, Nhị lão gia có ba con
trai, Tam lão gia còn chưa có con trai, cho nên song bào thai mới sinh,
các hạ nhân liền gọi là Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia.
Sau khi Đại lão gia trở lại, nhận được tin, dĩ nhiên là rất mừng rỡ, thưởng không ít đồ tốt cho Chu thị.
Tào Lão thái gia mấy năm trước đã dời đến ngoại viện ở ngoài ở một mình,
chỉ phái một tùy tùng ở bên cạnh tới đây hỏi một tiếng, ngược lại nói sẽ đích thân đặt tên cho song bào thai, chẳng qua mấy đứa bé trai đồng lứa với Tào Ngọc Di đều là Lão thái gia tự mình đặt tên, ngay cả con trai
của Nhị lão gia nhậm chức ở biên quan xa xăm kia, cũng ngàn dặm xa xôi
viết thơ gửi về xin Lão thái gia đặt tên cho.
Chu thị sinh đôi,
Tào Ngọc Di cũng biết đại phu nhân không thể nào cho mình sắc mặt tốt
gì, dứt khoát bỏ qua chuyện lấy lòng đại phu nhân, mỗi ngày nương nhờ
trong viện lão phu nhân, phụng bồi Chu thị hoặc là trêu chọc hai tiểu đệ đệ. . . . . .
Chuyện tìm bà vú thích hợp không phải là chuyện
nhất thời nói tìm là có thể tìm được, Chu thị suy nghĩ một chút, tự mình sẽ cho hai đứa trẻ bú trước.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy
chuyện như vậy không ổn, bất quá Tào Ngọc Di thấy đây là chuyện không
thể tốt hơn rồi, sữa mẹ đối với trẻ sơ sinh mà nói chính là thứ tốt nhất . . . . . .
Đại phu nhân không có tự mình tới đây, chỉ phái
Phương ma ma nhiều lần tặng thuốc bổ tới, lại hung ác trừng phạt hai vị
bà đỡ trong phủ và bà vú đã tìm trước kia.
Lão phu nhân nghe nói, cười lạnh mấy tiếng, cuối cùng cũng không vứt bỏ thể diện của đại phu nhân, không có tiếp tục truy cứu.