Quận Vương Phi Phúc Hắc
Edit..Lam Thiên..
Ánh mắt An Quận vương sắc bén, âm lãnh làm cho
người ta sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Ly Tuyết cảnh giác đề phòng
tựa như mãnh thú hung dữ gặp địch nhân, đồng thời cũng bày ra nanh vuốt
sắc bén của bản thân để chuẩn bị chiến đấu.
"An Quận vương, ngươi đang phát bệnh cần phải uống dược, ta đi ngao dược cho ngươi, được
không?" Trầm Ly Tuyết kiên trì, thật cẩn thận hỏi, nàng không có nội lực cũng không có khinh công, An Quận vương võ công bí hiểm, cho dù tốc độ
của nàng có nhanh đi nữa cũng không tránh khỏi bị hắn công kích, nàng
còn muốn sống nên nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước ổn định An Quận vương sau đó lại tìm thời cơ mà động.
An Quận vương có chút nhíu mày, trong đôi mắt âm lãnh hiện lên một tia mê mang, lẩm bẩm nói: "Uống dược!"
"Đúng vậy, hai canh giờ trước, ngươi cũng từng uống qua một chén dược ở trong nhà gỗ..." Mặc dù hai mắt An Quận vương vẫn âm lãnh nhưng đã có chút
tan rã, thần trí rõ ràng có chút mơ hồ, Trầm Ly Tuyết nhẹ giọng nhắc
nhở, hy vọng hắn có thể khôi phục trấn tĩnh, nhớ lại những chuyện tình
vừa mới phát sinh.
"Trầm Ly Tuyết!" An Quận vương nhỏ giọng nói một tiếng, ánh mắt sắc bén âm lãnh dần dần biến mất.
"Là ta!" Trầm Ly Tuyết nhẹ giọng đáp.
Trong mắt màu đen của An Quận vương phát ra nhiều điểm tinh quang, lông mày
buông lỏng, trong nháy mắt phòng bị biến mất, thân thể nghiêng một cái,
hung hăng dựa vào đầu vai Trầm Ly Tuyết.
Trầm Ly Tuyết đang ngồi
ngay ngắn liền bị lung lay hai cái, bả vai lại truyền đến từng trận đau
đớn, nhìn sang An Quận vương đang nhắm mắt ngủ mê, Trầm Ly Tuyết nghiến
răng nghiến lợi, hắn cũng thật nặng!
"An Quận vương hôn mê?" Ánh
mắt sắc bén của Lâm Nham lóe nồng đậm khiếp sợ cùng khó có thể tin, vừa
rồi trong nháy mắt kia hắn đã cho là ba người bọn họ đều sẽ chết ở chỗ
này, không nghĩ tới Trầm Ly Tuyết chỉ nói mấy câu, An Quận vương liền an an ổn ổn ngủ mê man, này cũng quá bất khả tư nghị!
"Nham biểu
ca, mau giúp ta đem An Quận vương nâng dậy!" Cơ hồ toàn bộ sức nặng của
An Quận vương đều đặt ở trên người Trầm Ly Tuyết, nàng không dùng được
khí lực quá lớn nên không thể đứng dậy đỡ hắn được.
"Tốt!" Lâm
Nham đem nghi hoặc giấu xuống đáy lòng nhanh chân bước lên, nhưng hắn
vừa mới đi được hai bước, An Quận vương đang hôn mê đột nhiên mở mắt,
ánh mắt lãnh liệt lóe lên nồng đậm thô bạo cùng đề phòng, làm cho người
ta không rét mà run.
Lâm Nham vội vàng lui về phía sau, bất đắc
dĩ buông tay nhún vai: "Ly Tuyết biểu muội, ta..." Không phải hắn không
muốn hỗ trợ, mà là căn bản không thể tới gần!
Nam Cung Khiếu đứng im không nhúc nhích khẽ lay động chiết phiến, rất có hứng thú nhìn An
Quận vương, đều đã hôn mê bất tỉnh, còn có tâm đề phòng mạnh mẽ như vậy, xem ra ba năm qua hắn ở Bắc Túc, trôi qua rất đặc sắc!
Thật sự là phiền phức!
Trầm Ly Tuyết bất đắc dĩ thở dài, dùng hết toàn lực giúp đỡ An Quận vương
chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, người khác không cách nào
hỗ trợ, nàng đành phải một mình chống đỡ.
"Trầm Ly Tuyết, ngươi
đỡ An Quận vương đi nơi nào?" Nhìn phương hướng Trầm Ly Tuyết đi tới,
Nam Cung Khiếu xoát một tiếng khép cây quạt lại, trong đôi mắt phượng ẩn ẩn có lửa giận thiêu đốt.
"Đương nhiên là đi vào nội thất nghỉ ngơi!" Trầm Ly Tuyết không chút để ý trả lời, vững bước đi trước.
"Đây là phòng của ngươi!" Nam Cung Khiếu nổi giận đùng đùng nhắc nhở, Trầm
Ly Tuyết vẫn là khuê nữ danh môn thiên kim, cư nhiên lại để cho một đại
nam nhân ngủ thẳng trong khuê phòng của chính mình...
"Ta biết!"
Trầm Ly Tuyết cũng muốn đỡ An Quận vương đi tới phòng khách nhưng hắn
quá nặng, Lâm Nham, Nam Cung Khiếu lại không thể giúp đỡ cái gì, nàng
đành phải dìu hắn đến nội thất gần nhất...
An Quận vương hôn mê
vô lực tựa vào trên vai Trầm Ly Tuyết, hai tròng mắt nhắm chặt, thiếu đi sắc bén và lạnh lùng vốn có, khuôn mặt anh tuấn liền nhu hòa giống như
một bức họa, nhưng chân mày hắn nhíu chặt liền phá vỡ đi vẻ đẹp vốn có
này.
Lâm Nham đứng ở cửa nội thất nhìn Trầm Ly Tuyết đỡ An Quận
vương nằm ở trên giường, ánh mắt sắc bén càng ngưng càng sâu, An Quận
vương phát bệnh chẳng những không đả thương người, còn để cho Ly Tuyết
tới gần hắn, chuyện này khiến cho người ta quá chấn kinh rồi!
"Theo bản thế tử thấy, An Quận Vương yêu thích mỹ nhân, thời điểm hắn phát
bệnh, ngươi đưa tới vài mỹ nhân ở bên người hắn, hắn nhất định sẽ im
lặng!" Nam Cung Khiếu nhẹ lay động chiết phiến, đắc ý nói lên ý kiến của chính mình.
Lâm Nham hạ mí mắt: "Ở Túc Bắc, thời điểm An Quận vương phát bệnh, từng đánh chết vài nữ tử xinh đẹp không biết trời cao đất
rộng, hơn nữa, tiểu hạt tiêu là đường muội của An Quận vương cũng không
thể tới gần hắn..."
Nam Cung Khiếu không cho là đúng khoát khoát
tay: "Đông Phương Ngọc Nhi, nữ nhân chanh chua kia, tính tình nỏng nảy,
thô bạo, cùng nam nhân có cái gì khác nhau, ngươi phải an bài vài nữ tử
tuyệt sắc ôn nhu động lòng người mới được." Hắn tuyệt đối không thừa
nhận, thời điểm An Quận vương phát bệnh, chỉ có một mình Trầm Ly Tuyết
mới có thể tới gần!
An Quận vương vừa mới nằm tốt liền vươn tay
bắt lấy cổ tay Trầm Ly Tuyết, hắn nắm rất chặt lại rất dùng sức, từng
trận đau đớn truyền đến, Trầm Ly Tuyết tránh nửa ngày cũng không tránh
ra được liền khẽ thở dài:
Thời điểm An Quận vương phát bệnh thần
trí không rõ, tất cả động tác hoàn toàn là phản ứng theo bản năng phản,
cái loại cảnh giác và phòng này là do thời gian gian dài phòng bị hình
thành.
Trầm Ly Tuyết không biết An Quận vương từng phát sinh
chuyện gì, nhưng nàng lại biết, chỉ có người lúc nào cũng sinh sống
trong nguy hiểm mới có thể dưỡng thành thói quen như vậy, Túc Bắc là chỗ giao giới giữa hai quốc gia, mấy năm qua chiến sự không ngừng, An Quận
vương thân là tướng sĩ thống soái Túc Bắc, cuộc sống làm sao có thể an
nhàn thoải mái...
Người trong hoàng thất, thân ở địa vị cao, tay
cầm quyền cao, nhưng cũng gánh trách nhiệm trọng đại, nguy hiểm rất
nhiều, may mắn đồng thời cũng là một loại bi ai.
"Trầm Ly Tuyết,
ngươi cởi y phục của An Quận vương làm gì, hắn nhưng là đại nam nhân
a,!" Nam Cung Khiếu đứng ở cạnh cửa, thở phì phì tức giận trừng mắt nhìn Trầm Ly Tuyết, ánh mắt ẩn ẩn có lửa giận bốc lên, nữ nhân ngốc, không
biết nam nữ khác biệt, thụ thụ bất thân sao?
"Ta ngmuốn nhìn vết
thương của An Quận vương!" Trầm Ly Tuyết trừng mắt nhìn Nam Cung Khiếu
một cái, vết thương cũ của An Quận vương tái phát mới có thể dẫn đến hôn mê bất tỉnh, muốn hắn tỉnh lại, trước phải chữa khỏi vết thương cho hắn đã.
"Trị thương thôi, rất đơn giản, tùy tiện tìm một đại phu đến là tốt rồi, thế nào cần một nữ tử như ngươi động tay..." Không biết vì
sao, Nam Cung Khiếu không thích Trầm Ly Tuyết cùng An Quận vương có tiếp xúc quá mức thân mật.
"Ngươi xác định đại phu ngươi tìm có thể
tới gần hắn, bắt mạch xem bệnh cho hắn?" Trầm Ly Tuyết tựa tiếu phi tiếu nhìn Nam Cung Khiếu, An Quận vương đề phòng rất nặng, không có người có thể tới gần hắn, cổ tay Trầm Ly Tuyết bị nắm, có muốn chạy đi cũng
không được, vậy trước hết xem thương thế của hắn đi.
Ánh mắt Nam
Cung Khiếu mất tự nhiên lóe lên, chính hắn cũng không thể tới gần An
Quận vương thì đại phu bình thường càng không thể tới gần được...
Y phục trước ngực An Quận vương nhăn thành một đoàn, trên trán ứa ra mồ
hôi lạnh, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy thống khổ, Trầm Ly Tuyết rất
nhanh cởi bỏ áo khoác, nút thắt áo trong của hắn, lộ ra lồng ngực màu
lúa mạch cường tráng, trên vị trí bên ngực trái gần trái tim, một vết
sẹo thâm sâu nhìn qua thấy ghê người, nếu là kiếm lệch thêm một chút, An Quận vương liền mất mạng!
Trầm Ly Tuyết vươn tay tháo xuống một
cây trâm hoa mai trên đầu, từng cây nhỏ lộ ra, Trầm Ly Tuyết mới đến
Tướng phủ nửa tháng trên cơ bản không đi ra bên ngoài nên chưa thể làm
được một bộ ngân châm hoàn chỉnh, đành phải dùng loại châm này thay thế.
Châm dài mảnh nhỏ rất nhanh đâm vào các đại huyệt trên người An Quận vương,
khí huyết lưu thông, chân mày An Quận vương đang nhíu chặt liền chậm rãi giãn ra, hô hấp dần dần đều đều, vẻ mặt ngủ an tĩnh.
"Muội biết y thuật?" Lâm Nham có chút kinh ngạc.
"Hiểu chút da lông!" Trầm Ly Tuyết nhẹ nhàng chà lau cái trán đầy mồ hôi,
châm cứu quả thực rất hao tổn tâm thần, vì An Quận vương chữa thương,
nàng mệt mỏi sắp chết.
"An Quận vương xảy ra chuyện gì?" Lâm Nham buồn bực nhất là chuyện này: vốn một tháng mới phát bệnh một lần, vì
sao hôm nay lại chỉ cách hai cái canh giờ?
"Tâm mạch của An Quận
vương bị người đâm bị thương, sau khi hắn phát bệnh uống dược, ít nhất
hắn cần phải nghỉ ngơi ba canh giờ, nếu như không nghỉ ngơi, miệng vết
thương chẳng những sẽ không khỏi hẳn, còn có thể càng ngày càng đau,
thẳng đến mức đau đến hôn mê!" ánh mắt Trầm Ly Tuyết thanh lãnh, hai
canh giờ trước, An Quận vương uống dược, đuổi theo nàng, gặp cường đạo,
xe ngựa bị xóc nảy, sau đó lại ở Tướng phủ trì hoãn thời gian dài như
vậy, miệng vết thương khẳng định đau đến cực điểm, hắn cư nhiên có thể
chống đỡ đến bây giờ mới hôn mê, lực nhận nãi, quả thực là người thường
không thể sánh bằng!
"Muội có thể trị tốt vết thương của hắn
không?" Trong ánh mắt sắc bén của Lâm Nham mang theo vài phần mong được, An Quận vương cùng hắn tình như huynh đệ, hắn hy vọng An Quận vương có
thể sống tốt, không cần bị bệnh tật tra tấn nữa.
Trầm Ly Tuyết
lắc đầu: "An Quận vương đã bị thương gần ba năm, tâm mạch bị hư tổn
nghiêm trọng, cơ bản không có khả năng khỏi hẳn, bất quá, ta có thể cố
hết sức làm cho thời điểm hắn phát bệnh không cần thống khổ như vậy
nữa..." Y thuật của nàng tốt nhưng đối mặt với thương thế như vậy, nàng
cũng là vô lực xoay chuyển.
"Khi nào thì An Quận vương có thể
tỉnh?" Nam Cung Khiếu hung hăng trừng mắt nhìn An Quận vương trên giường một cái, nếu như không phải kiêng kị võ công của An Quận vương, hắn đã
sớm đem người thu lại quăng về Vương phủ của hắn rồi!
Trầm Ly
Tuyết đại khái tính toán một chút: "Năm, sáu canh giờ đi!" An Quận
vương bị thương không nhẹ, năm sáu canh giờ tỉnh lại, đã thực là không
tệ.
"Như vậy chẳng phải
hắn muốn qua đêm ở phòng ngươi!" Nam Cung Khiếu đè thấp thanh âm, nghiến răng nghiến lợi, cô nam quả nữ chung sống với nhau, ngẫm lại cũng không biết sẽ phát sinh cái chuyện tốt gì.