Tống Nhược Ngôn cắn nhẹ vào môi, cặp mắt hạnh to tròn đen láy nghiêm túc quan sát khu hành cung rộng lớn nhưng lại vô cùng yên ắng vắng vẻ ở
phía xa:
“ Cậu nói xem cái tên Bệnh Vương kia có thể ở chỗ nào
trong khu hành cung này được nhỉ? “ – Tống Nhược Ngôn càng suy nghĩ mi
tâm càng nhíu chặt nhưng tầm mắt vẫn cẩn trọng quan sát khu vực xung
quanh rồi nghiêng người nói với Đường Tâm Như đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây to sát bên cạnh.
“ … Cậu chưa đi thăm dò khu vực mục
tiêu mà lại dám chơi trò tập kích lúc nửa đêm thật á??? … “ – Đường Tâm
Như nhíu mi tâm, cô trao cho Tống Nhược Ngôn ánh mắt chứa đầy sự hoài
nghi rồi thấp giọng lên tiếng.
“ … Mình cũng vừa mới nảy sinh ra ý tưởng hay ho này thôi à! … Với lại bây giờ mình và cậu chẳng phải đang
tiến hành thăm dò khu vực mục tiêu hay sao??? … Độc Quỷ gia gia nói khu
hành cung này là nơi dưỡng bệnh của hai tên Bệnh Vương và Liệt Vương
trong truyền thuyết đó! Chúng ta muốn rời khỏi Vu Sơn thì nhất định phải nhanh chóng tìm được hai tên đó, bắt bọn hắn đem về làm chuột bạch mới
được! … “
“ Có thiếu gì người để cho chúng ta khảo nghiệm năng
lực … Ma Y và Độc Quỷ gia gia cũng đâu có chỉ định hai con chuột bạch
kia nhất định phải là hai tên Bệnh Vương và Liệt Vương gì đó đâu! … Cậu
mò đến đây, mục đích chính là để xem dung mạo của tên nam nhân áo đỏ kia thì có! … “ – Đường Tâm Như đưa mắt lườm Tống Nhược Ngôn, thẳng thừng
vạch trần ý đồ đen tối của con bạn chí cốt.
“ … Haizzz! … Những
lúc như thế này mình thật sự rất nhớ Hiểu Băng a! … Nếu có cậu ấy ở đây
nhất định cậu ấy sẽ hai tay hai chân ủng hộ kế hoạch này của mình … còn
có Khả Doanh nữa … “ – Tống Nhược Ngôn nheo mắt nhìn Đường Tâm Như rồi
chép miệng lên tiếng, giọng nói man mác buồn, mang theo sự hoài niệm.
“ … … Trăng thanh gió mát … lại còn ngồi ở trên cao quan sát như vậy làm
mình nhớ hồi bốn đứa mình thi sát hạch để được xét duyệt trở thành lính
đặc vụ … lúc đó bốn đứa mình nhận được nhiệm vụ cắm chốt ở trên sân
thượng một tòa nhà rất cao để tập kích … bọn mình vừa phải theo dõi mục
tiêu vừa phải sẵn sàng tác chiến khi nhận được mệnh lệnh … trời thì lạnh buốt còn bụng lại đói meo … hai cánh tay đứa nào đứa nấy đều tê cứng
nhưng không đứa nào dám hạ thấp khẩu súng bắn tỉa trên tay lệch khỏi tầm ngắm … “ – Đường Tâm Như đưa mắt nhìn Tống Nhược Ngôn, khẽ nở nụ cười
rồi nhẹ giọng nhắc lại một kỷ niệm khó quên. Tống Nhược Ngôn cũng xoay
người nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Như, hai cô tựa lưng vào
thân cây cùng nhau ôn lại chuyện cũ.
“ … Khi ấy cậu đã trở thành
bác sĩ phó chủ nhiệm khoa nội của một bệnh viện danh tiếng trong thành
phố còn Khả Doanh đã nắm chắc suất đi tu nghiệp ở Thụy Sĩ trong tay, khi tu nghiệp về sẽ hoàn thành luận án trở thành phó giáo sư y khoa trẻ
tuổi nhất … tương lai của hai cậu rất sáng lạn … một cô gái dịu dàng nữ
tính như cậu và một tài năng trăm năm có một như Khả Doanh đúng ra không nên trở thành lính đặc nhiệm ngày ngày nếm mật nằm gai, dãi dầu mưa
nắng, chưa nói đến chuyện tính mạng luôn luôn bị đe dọa nữa chứ! “ –
Tống Nhược Ngôn khẽ thở dài tiếc nuối.
“ … Mình cũng đã từng hỏi
Khả Doanh, tại sao cậu ấy lại đưa ra quyết định như vậy? … Cậu biết cậu
ấy trả lời như thế nào không? “
“ Cậu ấy chỉ nói: Các cậu ở đâu,
mình sẽ ở đó! … Mình nghĩ đó cũng chính là câu trả lời của mình, của
cậu, của Hiểu Băng nếu như được hỏi cùng một câu như vậy! … Bốn đứa bọn
mình từ năm ba tuổi đã ở cùng nhau: cùng ăn, cùng ngủ, cùng học, cùng
chơi, cùng nhau trưởng thành … vậy thì tại sao chúng ta không thể cùng
sống cùng chết được chứ?! “
“ … Mình cũng có suy nghĩ giống hệch
như vậy, cho nên mình và cậu phải nhanh chóng rời khỏi Vu Sơn để đi tìm
Hiểu Băng và Khả Doanh càng sớm càng tốt. Bốn đứa mình nhất định phải
sớm gặp lại nhau! “ – Đôi mắt hạnh to tròn của Tống Nhược Ngôn long lanh tuyệt đẹp như tấm gương phản chiếu ánh sáng của cả một bầu trời sao
rộng lớn.
“ Nhất trí! “ – Đường Tâm Như vui vẻ gật đầu tán thành.
“ Dựa theo những gì chúng ta thăm dò được thì khu hành cung này được chia thành hai khu vực phía đông và phía tây. Khu vực phía đông thuộc về
Quang Quốc còn khu tây của Hoàng Quốc. Nhưng nếu đây là hành cung để
dừng chân nghỉ ngơi của hai tên vương gia kia thì lại quá vắng vẻ tĩnh
mịch rồi. Mình và cậu ngồi quan sát động tĩnh xung quanh gần hai canh
giờ cũng chỉ thấy có hai tốp lính canh đi tuần tra xung quanh khuôn viên khu hành cung rộng lớn này mà thôi; vậy nên chúng ta sẽ chia ra hành
động. Mình sẽ phụ trách khu hành cung ở hướng đông, khu vực ở hướng tây
giao cho cậu phụ trách! “
“ Được! Mình sẽ lục soát khu vực phía
đông tìm tên Liệt Vương gì đó xem bệnh trạng hai chân của hắn thật chất
như thế nào, còn có thể chữa trị được hay không. Còn cái tên Bệnh Vương
áo đỏ kia; thân thể người ta đã mang bách độc rồi, cậu hạ độc nương tay
một chút … phải cân nhắc xem thể trạng ốm yếu của hắn có thể trụ lại đến lúc lên được Vu Sơn lấy giải dược hay không nha! “ – Đường Tâm Như nhẹ
giọng nhắc nhở.
“ Cậu đừng lo, mình là người biết thương hoa tiếc ngọc mà! “ – Tống Nhược Ngôn nhoẻn miệng cười tươi, gật gù cam đoan.
“ Đi sớm về sớm! “ – Đường Tâm Như nhoẻn miệng mỉm cười rồi ra hiệu cho Tống Nhược Ngôn bắt đầu hành động trước.
“ Gặp lại nhau ở Vu Sơn! “ – Tống Nhược Ngôn vỗ vai Đường Tâm Như, cô nở
nụ cười thật tươi, thân thiết đáp lời sau đó nhún mũi chân, nhẹ như một
áng mây thuận theo chiều gió rời khỏi tán cây cổ thụ.
Đường Tâm
Như đứng nhìn theo hướng Tống Nhược Ngôn rời đi một lúc, cô nhẹ mỉm cười rồi thi triển khinh công, thanh thoát phiêu dật như một cơn gió bay đến khu hành cung phía đông.
***
Tống Nhược Ngôn nhẹ đáp
xuống đứng trên một mái ngói màu đỏ san hô của một ngôi biệt viện rộng
rãi thanh tĩnh rồi lướt mắt quan sát đánh giá khu vực xung quanh. Đây là một khu biệt viện yên ắng thanh tĩnh, tuy không nằm ở vị trí trung tâm
của khu hành cung nhưng lại được thiết kế và xây dựng rất công phu tỉ
mĩ, đặc biệt nhất chính là rừng phong tuyệt đẹp bao quanh. Tiết trời mùa thu, cả rừng cây phong lá đỏ ngạo nghễ kiêu sa dưới ánh trăng vàng làm
cho Tống Nhược Ngôn mê mẩn ngắm nhìn đến mức không thể dời mắt nhìn sang hướng khác.
Trong bầu không khí trong lành thoáng mát về đêm
bỗng nhiên xuất hiện một hương thơm ấm áp của hổ phách hòa quyện với
trầm hương quý hiếm được người nào đó sử dụng theo một làn gió nhàn nhạt đưa đến cánh mũi của Tống Nhược Ngôn.
“ … Mùi hương này thật sự
rất quen thuộc … hình như mình đã từng được ngửi qua ở đâu rồi thì phải … “ – Tống Nhược Ngôn khẽ nghiêng đầu, chau mày suy nghĩ sau đó mím môi
nhẹ nhún mũi chân nương theo mùi hương quen thuộc kia phi thân bay đến
đứng bên ngoài một căn phòng khá rộng rãi nằm ở chính giữa khu biệt
viện, ngọn đèn nhỏ trong phòng hình như vừa mới được thổi tắt, hương
thơm từ đàn hương và hổ phách như càng nồng ấm rõ rệt hơn. Tống Nhược
Ngôn đứng nép mình tựa lưng vào một gốc phong, cô khẽ cong môi nhoẻn
miệng mỉm cười rồi đưa tay vào ngực áo lấy ra một gói giấy, bên trong
đựng loại bột màu trắng ngà đưa lên miệng thổi nhẹ, những hạt bụi màu
trắng ngà nhanh chóng hòa lẫn vào cơn gió nhẹ vừa thổi đến sau đó theo
chiều gió len lỏi theo khe cửa sổ bay vào bên trong căn phòng tối. Tống
Nhược Ngôn bình thản đứng im lặng, chờ đợi cho người đang ở trong căn
phòng kia đi vào một giấc ngủ thật sâu …
***
“ … Cạch! … “ –
Tiếng gió đêm đập vào cánh cửa rồi nhanh chóng trả lại bầu không khí yên tĩnh bên trong căn phòng ấm áp hoang thoảng hương thơm từ dược liệu.
Tống Nhược Ngôn êm như một sợi bông đi đến đứng bên cạnh chiếc giường ngủ
bằng gỗ, cô khẽ chau mày im lặng quan sát người đang nằm ngủ say trên
sáu tấm nệm bông mềm mại màu trắng muốt được xếp chồng lên nhau. Tên nam nhân đang nằm an ổn, nhịp thở nhẹ nhàng đều đặn kia mặc y phục màu đỏ
tươi, kiêu sa rực rỡ chẳng khác nào một con chim phượng hoàng tuyệt đẹp
trong những câu truyện thần tiên mà hồi nhỏ cô được nghe giáo sư Loui kể … nhưng:
“ … Ngươi đi ngủ mà vẫn còn đeo mặt nạ hay sao??? “ – Tống Nhược Ngôn nhíu mi tâm, mấp máy môi nói khẽ.
“ Nếu ngươi muốn xuống hoàng tuyền, bản vương sẽ cho ngươi thỏa nguyện! “
Vẻ mặt của Tống Nhược Ngôn thoáng một tia hoang mang nghi hoặc khi mê
hương của cô hình như không hề phát huy tác dụng với cái tên áo đỏ đang
nằm trên giường kia; khoảng cách giữa cô và hắn ta lại đang ở rất gần
nhau, cô lập tức rút ra ba cây ngân châm đã được tẩm độc dược từ trong
ống tay áo không chút chần chừ phóng thẳng vào ngực tên nam nhân áo đỏ.
Sở Hy Phong nhanh như chớp trở người ngồi dậy, chàng vung tay phất nhẹ ống tay áo, nội lực tản ra như một cơn gió lốc làm cho ba cây ngân châm đổi hướng trong tích tắc rồi nhất loạt cắm phập vào một cây cột trụ bằng gỗ bóng loáng, bàn tay trái của chàng đồng thời vươn đến bắt lấy bàn tay
phải của Tống Nhược Ngôn kéo mạnh cô về phía mình.
Tống Nhược
Ngôn thoáng chút dao động trước tình huống bất ngờ vừa diễn ra nhưng đã
nhanh chóng lấy lại được sự nhạy bén vốn có của một quân nhân đặc vụ
tinh nhuệ, cô vừa thuận thế ngã người về phía Sở Hy Phong vừa ngửa bàn
tay trái tung ra một nhúm bột phấn màu ánh kim lấp lánh mỏng manh như
một lớp bụi mờ.
“ Chưa biết ai sẽ là người đi chầu Diêm Vương trước đâu! “ – Tống Nhược Ngôn nghiến răng nói khẽ.
Bàn tay trái của Sở Hy Phong vẫn giữ chặt bàn tay phải của Tống Nhược Ngôn, bàn tay phải của chàng lại nhanh như chớp vòng qua ôm lấy chiếc eo thon thả của Tống Nhược Ngôn, ấn cô ngã xuống chiếc giường êm ái, chàng nửa
nằm nửa ngồi, hai bàn tay vẫn khóa chặt lấy cơ thể của Tống Nhược Ngôn,
tựa tiếu phi tiếu hỏi lại:
“ Vậy sao?! “
“ … Ngươi!!! …
Sao lại có thể??? “ – Lần thứ ba trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa
đến mười phút khi đặt chân bước vào căn phòng này, Tống Nhược Ngôn từ
hoang mang hoài nghi, bất ngờ cho đến hoảng hốt khi bắt buộc phải thừa
nhận một sự thật là tất cả những loại độc dược mà cô sử dụng đều không
hề có tác dụng với cái tên áo đỏ yêu nghiệt này … mặc dù chúng là những
loại độc dược cô đã dày công nghiên cứu chế tạo từ những loại độc thảo
và độc trùng quý hiếm chỉ có ở Vu Vực.
“ Mỹ nhân nửa đêm nửa hôm
lại tự ý đột nhập vào sương phòng của bản vương … không lẽ muốn làm một
tên hái hoa tặc sao? “ – Sở Hy Phong nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp
của Tống Nhược Ngôn, năm phần sắc bén, năm phần gian tà lên tiếng hỏi.
“ Ta không rảnh rỗi đến mức đó! Cũng không có sở thích biến thái như vậy! “ – khuôn mặt Tống Nhược Ngôn bất giác ửng đỏ, cô có cảm giác giống như vừa bị tên yêu nghiệt áo đỏ nói trúng tim đen, nhưng vẫn cố trừng đôi
mắt hạnh linh hoạt xinh đẹp thật to rồi nghiến răng lên tiếng phủ nhận.
“ Vậy nàng đến đây làm gì? “ – Tên yêu nghiệt áo đỏ nhếch miệng cười tà, nhàn nhạt cất tiếng hỏi.
“ Nghe nói ngươi là tên Bệnh Vương thân mang bách độc nổi danh khắp thiên hạ, ta hiếu kỳ đến để xem thử những loại độc mà ngươi trúng phải là độc gì? … Nhưng giờ nhìn ngươi quả thật rất chướng mắt, rất đáng ghét nên
ta sẽ không ngại cho ngươi quy tiên sớm hơn một chút! “ – Tống Nhược
Ngôn cười khẩy, không chút e dè kiêng nể lên tiếng đáp lời.
“ Mỹ
nhân, nàng nằm trong lòng ta cảm thấy hạnh phúc đến mức không nhận thấy
cơ thể của nàng có điểm gì bất ổn hay sao? “ – Sở Hy Phong đưa mắt nhìn
Tống Nhược Ngôn, tựa tiếu phi tiếu, chàng hơi cúi đầu kề miệng sát vào
tai Tống Nhược Ngôn, nửa thật nửa đùa thì thầm.
“ Ngươi! “ – Tống Nhược Ngôn cảm thấy mình đang bị tên yêu nghiệt áo đỏ này trêu đùa
khinh bạc, cô tức đến mức muốn vung ống tay áo phóng cho hắn ta mấy chục thanh ngân châm đã tẩm chất kịch độc tiễn hắn ta xuống cửu tuyền càng
nhanh càng tốt … nhưng khi ý thức được cả cơ thể của cô vẫn đang bị hắn
ta chế trụ không thể nhúc nhích cục cựa gì được, chỉ có thể nghiến răng
thốt lên một tiếng rồi lạnh lùng trao cho Sở Hy Phong một ánh mắt sắc
lạnh.
Sở Hy Phong cong môi nở nụ cười, bàn tay trái đang khóa
chặt cánh tay phải của Tống Nhược Ngôn cố tình giảm bớt lực đạo để cho
cánh tay của cô thoải mái co duỗi cử động: Không thể nào??? … Từ phía cổ tay đến lòng bàn tay của cô vì sao lại có cảm giác tê buốt như vậy
chứ??? … Không lẽ cô bị trúng độc do chính tay mình hạ hay sao??? “ –
Tống Nhược Ngôn nhíu chặt mi tâm, mím môi suy nghĩ…
“ Nàng ba lần ra tay hạ độc thủ với bản vương. Nàng nói xem, bản vương nên định tội
nàng như thế nào đây? “ – Sở Hy Phong nheo mắt cố ý che giấu sự đắc ý
lẫn vui sướng nơi đáy mắt, trầm giọng cất tiếng nói.
“ Có chết ta sẽ kéo ngươi cùng chết! “ – Tống Nhược Ngôn mỉm cười, giọng điệu lạnh lùng, cương quyết đáp trả.
“ Được! “ – lời vừa dứt Sở Hy Phong lập tức cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng dụ hoặc của Tống Nhược Ngôn.
“ Ưm! “ – Tống Nhược Ngôn không ngờ cái tên yêu nghiệt áo đỏ này lại vô
liêm sỉ đến mức có thể làm ra loại hành động như vậy. Dám mạo phạm Tống
Nhược Ngôn cô thì đừng trách cô xuống tay không lưu tình.
“ …
Nàng xuống tay hạ độc bản vương một lần nữa thử xem! … Bản vương nhất
định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nàng đến nơi đến chốn! “ – tên yêu nghiệt áo
đỏ cong môi nở nụ cười tươi đến sáng lạn nghiêm giọng cảnh cáo rồi lại
cúi đầu, đôi môi mỏng hồng nhuận của chàng tiếp tục càn quét dây dưa
cùng với đôi môi mềm mại của Tống Nhược Ngôn mang theo hơi thở thoang
thoảng mùi hương hổ phách rất đỗi quen thuộc lẫn mơ hồ.