Lâm Khả Doanh sau khi đút cho bé con xinh đẹp ăn hết một chén cháo rồi pha nước ấm giúp bé
rửa mặt rửa tay sạch sẽ sau đó nhìn bé ngoan ngoãn tự mình uống cạn chén thuốc mới mỉm cười hài lòng. Cô ra ngoài đi đến bên cạnh chiếc guồng
nước bằng trúc đưa tay hứng nước rửa mặt sạch sẽ, cô dùng một chiếc khăn lụa màu thiên thanh lau mặt xong mới xoay người đi đến gian phòng của
bé con xinh đẹp. Lâm Khả Doanh giữ đúng lời hứa, cô nhẹ nhàng đặt lưng
xuống giường, dịu dàng vỗ về bé con y hệt một chú chim non đang rúc vào
lòng mẹ rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Quá nửa đêm, ở bên
ngoài Dược Cốc lại xuất hiện thêm hai nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ nhưng
khí chất băng lãnh lặng lẽ quỳ gối đợi chờ chủ nhân xuất hiện.
Nhạc Tư Dương từ trong cửa cốc bình thản bước ra, mặc dù trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của chàng có một vết sẹo dài nhưng khi kết hợp với phong
thái trầm ổn điềm nhiên của một võ tướng từng trải qua phong ba bão táp
lại tạo nên một khí thế bức người, làm cho người khác bất giác phải cúi
thấp đầu không dám vọng động.
“ Ám Phong! “
“ Ám Dạ! “
“ Tham kiến chủ nhân! “
Nhạc Tư Dương khẽ đưa mắt nhìn sang hai người đang quỳ một gối xuống đất,
thẳng lưng, hai bàn tay chắp lại thành quyền trước ngực cúi thấp đầu vừa cung kính hành lễ, rồi nhàn nhạt cất lời:
“ Ám Phong, ngươi
trở về hoàng cung Doanh Quốc tung tin bản vương vẫn một lòng một dạ say
mê lưu luyến thái tử Nhan Hoa Dương của Thiên Hoa Quốc nên đã lao tâm
khổ tứ thúc ngựa lên đường truy tìm bảo vật muốn dâng tặng nàng để bày
tỏ tâm ý rồi cải trang thành bản vương, thay ta chơi đùa với đám tay
chân của hắn! “
“ Ám Dạ! … Ngươi mang lệnh bài này của ta đến gặp Triệu thái y, Đoan thái y và Binh bộ thị lang Thượng Quan Thanh;
truyền lệnh cho bọn họ lập tức lên đường đến đây gặp ta đồng thời phong
tỏa tin tức về bệnh tình của tiểu thái tử, tiểu thái tử vẫn ở trong Đông Cung dưỡng bệnh! “
“ Thuộc hạ tuân lệnh! “ – hai thanh âm đồng thanh vang lên.
Hai nam tử tên gọi Ám Phong, Ám Dạ trước khi rời đi, họ dùng hai tay cung
kính dâng lên Nhạc Tư Dương hai bọc đồ đựng trong những chiếc túi bằng
vải gấm thượng hạng rồi cúi đầu xuống sát mặt đất hành lễ với Nhạc Tư
Dương sau đó mới trở người đứng dậy thi triển khinh công rồi mất hút
trong bóng đêm.
Nhạc Tư Dương thong thả vác hai túi đồ trên vai rồi xoay người bình thản bước vào Dược Cốc.
***
Buổi sáng hôm sau, tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang vừa mở mắt thức dậy đã dáo dác đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm mẫu thân của bé: rõ ràng hôm qua
bé ôm mẫu thân rất chặt cơ mà … Tại sao sáng nay mẫu thân rời đi lúc nào mà bé không biết? - Bé vội vàng chống hai cánh tay xuống giường lấy thế nâng thân thể nhỏ nhắn của mình ngồi dậy rồi một tay chống xuống giường làm điểm tựa, một tay nhanh chóng xếp những chiếc gối nhỏ ở đầu giường
thành một tấm đệm lưng sau đó ngồi tựa lưng vào chồng gối, động tác vô
cùng trình tự gọn gàng.
Nhạc Nghiêm Khang buồn bã đưa mắt
nhìn xuống chiếc chân tàn phế của mình … Nếu nó không bất động như thế
này bé đã lao xuống giường chạy đi tìm mẫu thân rồi! … Nhạc Nghiêm
Khang! Mày thật vô dụng! … Là đồ tàn phế vô dụng! – những giọt nước mắt
buồn bã lẫn bất lực lại tí tách rơi xuống thấm ướt chiếc áo nhỏ.
“ Cạch! “ – tiếng cửa phòng được mở ra, ánh nắng ban mai ấm áp tràn vào
phòng cùng hương thảo mộc thoang thoảng, tiểu thái tử vội vàng lấy tay
dụi dụi hai mắt, đưa mắt nhìn về phía cánh cửa vừa được mở.
“ Mẫu thân, hôm nay người quả thật rất xấu! … Khang nhi bị người dọa chết rồi a! “ – tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang khẽ lắc lắc cái đầu nhỏ tỏ ý
không hài lòng bĩu môi lên tiếng nói.
“ Sao? … Chưa gì đã chê ta xấu rồi à? “ – Lâm Khả Doanh hếch mũi nhăn mặt bày ra bộ dáng đau lòng cảm thán.
“ Quả thật rất xấu! “ – Nhạc Tư Dương từ phía ngoài bước vào, chàng đi
thẳng đến chiếc giường của tiểu hài tử nhà mình ngồi xuống, khẽ liếc mắt nhìn dung nhan của Lâm Khả Doanh rồi gật gù đồng ý với nhận xét của
Khang nhi.
Lâm Khả Doanh nuốt một ngụm khí, hai phụ tử nhà
này đang kỳ thị nhan sắc cùng phân biệt chủng tộc đây mà!!! Lâm Khả
Doanh khẽ mím môi nén giận, sáng nay cô cố tình thức dậy thật sớm, cặm
cụi hí hoáy nghiên cứu trong dược phòng cả buổi mới cho ra mắt một “
dung nhan không quá bắt mắt “ như hiện tại … vậy mà cái biểu cảm ghét bỏ của hai phụ tử nhà này khi nhìn dung nhan của cô là có ý gì hả???
“ Tiểu Nguyệt! … Gia gia cùng biểu ca có chuyện quan trọng cần bàn bạc
với con! … “ – Dược Lão vui vẻ bước chân vào gian phòng hiền từ lên
tiếng nói. Nhưng khi vừa đưa mắt nhìn đến khuôn mặt với màu da ngăm đen
cùng chiếc mũi tẹt và đôi môi dày của Lâm Khả Doanh ông lập tức thu lại
nụ cười trên môi, rất muốn vung tay vỗ thật mạnh vào đầu của tên tiểu
nha đầu đang ở trước mặt, ông khẽ nghiến răng giọng điệu sặc mùi nguy
hiểm lên tiếng nói:
“ Tiểu Nguyệt! … Gia Gia cho con thời
gian nửa tách trà nếu con không đem dung mạo giống con cá phơi khô này
sửa lại thì đừng gọi ta là gia gia nữa! “
“ Dạ! “ – Lâm Khả
Doanh cúi thấp đầu lí nhí đáp lời rồi đưa tay vào ống tay áo lấy ra một
chiếc bình bằng gốm sứ đổ ra một viên thuốc nhỏ rồi đưa vào miệng nuốt
xuống, Dược Lão lại vô cùng phối hợp đưa đến cho cô một tách trà ấm, Lâm Khả Doanh tiu nghỉu uống cạn tách trà rồi ngẩng đầu lên nhìn Dược Lão,
dung mạo lại trở về với hai từ tuyệt thế.
Hai mắt tiểu thái
tử lại rực sáng, khuôn mặt tươi tỉnh vui vẻ trở lại, hài lòng thay mặt
hai nhân vật uy quyền còn lại lên tiếng nói:
“ Mẫu thân à, có thái gia gia cùng phụ thân đại nhân ở đây người thật sự không cần phải giả trang a!!! “
“ Ân! “ – Lâm Khả Doanh trên mặt đầy hắc tuyến bất mãn cắn môi tỏ vẻ không tán thành.
“ Khang nhi! … Mẫu thân của con nói nàng ấy có thể chữa lành chiếc chân
bị thương của con, con có đồng ý để cho mẫu thân của con trị thương cho
con không? “ – Nhạc Tư Dương xoay người đi đến ngồi bên cạnh giường của
tiểu hài tử ấm áp lên tiếng hỏi.
“ … Mẫu thân … người có thể
trị khỏi chiếc chân vô dụng kia của Khang nhi thật sao? … Khang nhi lại
có thể đi lại, có thể chạy nhảy, còn có thể học võ công cùng phụ thân
đúng không? “ – hai mắt tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang long lanh, bé như nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ trước khi chiếc chân kia trở nên đau
đớn rồi tê liệt.
Lâm Khả Doanh bước đến khẽ nghiêng người nửa quỳ nửa ngồi xuống bên cạnh bé con xinh đẹp, cô nở nụ cười tươi chứa
đầy sự tự tin lẫn khích lệ, đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của
bé rồi mềm mại lên tiếng:
“ Khang nhi chỉ ngủ một giấc thật
sâu … sau khi tỉnh dậy sẽ cùng với mẫu thân luyện tập mấy bài vận động
để giáo huấn cho chiếc chân nhỏ không chịu nghe lời kia trở nên ngoan
ngoãn rồi Khang nhi sẽ nhanh chóng được chạy nhảy chơi đùa, lại tiếp tục theo phụ thân học võ nghệ … Khang nhi thấy thế nào? “
“ Mẫu
thân, Khang nhi đồng ý! “ – Tiểu thái tử mím môi khẽ nghiêng đầu suy
nghĩ rồi hít sâu một hơi lấy hết can đảm kiên định đáp lời.
“ Tốt! … Khang nhi chỉ việc thoải mái ngủ một giấc thật sâu, mơ một giấc
mơ thật đẹp, những việc còn lại cứ yên tâm giao hết cho mẫu thân, được
không? “
“ Vâng ạ! “ – tiểu thái tử mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng cùng phó thác.
Lâm Khả Doanh trở người ngồi bên cạnh giường, ôm bé con xinh đẹp vào lòng vuốt ve vỗ về.
Dược Lão đứng vuốt chòm râu dài mỉm cười thích thú ngắm nhìn khung cảnh một
gia đình ba người cực kỳ diễm lệ trước mặt, khuôn mặt hiền từ ánh lên vẻ mãn nguyện.
***
Lâm Khả Doanh và Nhạc Tư Dương sóng
bước bên nhau thong thả đi đến khu vực dưới chân một đỉnh núi, trên đỉnh núi sương mù dày đặc vần vũ bao phủ, nhìn từ xa đỉnh núi như một tảng
băng khổng lồ.
Thiên Nhai Sơn, ngọn núi kỳ vĩ nhất của Doanh
Quốc, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ đứng sừng sững trước mặt một nam tử
bình thản điềm nhiên tựa thần quân xuất thế và một mỹ nhân dung mạo
tuyệt trần. Mỹ nhân khẽ thở dài ngẩng đầu phóng tầm mắt nhìn lên đỉnh
núi rồi nhìn sang vị thần quân nhàn tản đang đứng bên cạnh thấp giọng
lên tiếng:
“ Chúng ta sẽ thi triển khinh công bay lên đỉnh
núi để tiết kiệm thời gian … sau khi hái được Tuyết Liên chúng ta còn
phải phóng xuống vực sâu đi tìm Mạn Đà La … những loại dược liệu cần
dùng khác ở Dược Cốc đã có sẵn nên chúng ta chỉ mất thời gian hái và sơ
chế hai loại dược liệu quan trọng này thôi! “
“ Chúng ta lên
núi thôi! “ – Dứt lời Nhạc Tư Dương nhẹ nhún mũi chân, một cánh tay
choàng qua ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Lâm Khả Doanh đạp gió lướt đi.
Lâm Khả Doanh khẽ nhíu mày, cô cảm thấy dường như mình bị vị “ biểu ca “
này xem thường, cô không phải là không biết thi triển thuật khinh công,
ngược lại khinh công của cô vô cùng tốt … tuyệt nhiên không giống với
hình tượng liễu yếu đào tơ được nam tử bảo bọc giống y như bây giờ a!!!
Lâm Doanh đang nhíu chặt mi tâm cảm thán lẫn suy nghĩ xem nên nói như thế
nào với vị “ biểu ca đại nhân “ này để hắn buông cô ra để cô tự mình thi triển khinh công lên đỉnh núi thì bên tai đã nghe âm thanh “ vun vút “
của tiếng gió, phong cảnh dưới chân xẹt qua chớp nhoáng, nam tử ôm nàng
lướt đi với tốc độ cực nhanh … chẳng mấy chốc đã chạm mũi chân đem nàng
lên đến đỉnh Thiên Nhai.
Tà áo màu thiên thanh của Lâm Khả
Doanh khẽ tung bay theo những cơn gió cùng những bông tuyết mềm mại,
khung cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ của tạo hóa hiện ra trước mắt làm Lâm
Khả Doanh không ngừng suýt xoa tán thưởng, hai bàn chân nhỏ nhanh chóng
rảo bước như muốn khám phá xung quanh.
“ Nàng lần đầu tiên
đặt chân đến nơi này sao? “ – Nhạc Tư Dương nhìn cô nhẹ giọng hỏi, trên
gương mặt vẫn là thái độ điềm nhiên nhàn tản.
“ Ân! … lần mới nhất khi đến Thiên Nhai ta chỉ bò lên được đến lưng chừng ngọn núi
thôi, sau khi hái được dược liệu ta cần ta lại phải lết xuống núi trở về Dược Cốc. Đỉnh Thiên Nhai Sơn và Vực Thiên Nhai ta chưa từng đặt chân
đến! “ – Lâm Khả Doanh thành thật đáp lời.
“ … Lần này là lần thứ ba ta đặt chân lên đỉnh Thiên Nhai, nàng muốn tìm Tuyết Liên thì đi theo ta! “ – Nhạc Tư Dương trầm giọng lên tiếng, nói xong chàng nắm lấy cánh tay của cô, dẫn cô bước đi theo sau chàng.
“ … Hai lần
trước ngươi lên đây tìm những thứ gì vậy? … “ – Lâm Khả Doanh tò mò thấp giọng hỏi. Dược Lão chưa bao giờ đồng ý cho cô một mình mò lên đỉnh
Thiên Nhai là bởi vì nơi này vô cùng nguy hiểm, dã thú hung bạo, côn
trùng độc cùng độc thảo nhiều vô kể chính vì thế Thiên Nhai Sơn rất hiếm khi có người đặt chân đến. “ Vị biểu ca “ này không chỉ một mà có đến
ba lần mò lên đến tận đây hỏi sao cô không tò mò cho được???
“ … Lần đầu ta truy bắt một con gấu tuyết để lấy mật gấu cùng tay gấu cho đại huynh của ta trị thương … lần thứ hai ta lên đây để hái Tuyết Liên
tặng nữ nhân … “ – Nhạc Tư Dương bỏ lửng câu nói giữa chừng …
Lâm Khả Doanh làm người hai kiếp, nghe một hiểu mười cái đầu nhỏ gật gù rồi khẽ đưa mắt kín đáo quan sát người nam tử đang thong thả đi trước dẫn
đường trong gió tuyết.
“ À! … thì ra “ vị biểu ca đại nhân “
này đã lên đây hái hoa tặng người yêu! … Mẹ của Khang nhi quả thật là
rất biết cách chọn quà a! … Kể ra người đàn ông này cũng thuộc chuẩn
soái ca nha!!! … Đáng tiếc thê tử của hắn lại qua đời sớm … quả thật rất đáng tiếc! “
“ Doanh Nguyệt, nàng nhìn xem, phía trước là
một đóa Tuyết Liên! “ – Nhạc Tư Dương trầm giọng cất tiếng nói, ngón tay thon dài chỉ về hướng một bụi hoa nằm giữa một lớp băng dày cộm.
Lâm Khả Doanh đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay của chàng, cô nhìn thấy
trong một bụi cây lá xanh dài gần như bị che lấp bởi băng tuyết vươn lên một đóa hoa, đóa hoa cánh trắng vàng, nhụy đỏ tím tuy thuộc họ nhà Cúc
nhưng bông lại to như bông hoa sen; đó chính là Tuyết Liên trân quý, là
đệ nhất mỹ nhân trên đỉnh Thiên Nhai.
“ … Thì ra Tuyết Liên
thật sự trông như thế này! “ – Lâm Khả Doanh mấp máy môi cảm thán, cô
bước đến gần bụi hoa, nửa quỳ nửa ngồi mải mê quan sát đóa Tuyết Liên
trước mặt.
“ … Nàng nghĩ nó sẽ trông như thế nào, giống hồng
liên nhưng lại có màu trắng và mọc trong tuyết hay sao? … “ – Nhạc Tư
Dương khẽ cong môi mỉm cười, chàng bước đến cúi thấp người nhìn gương
mặt tuyệt đẹp của Lâm Khả Doanh khẽ nhíu mi tâm thấp giọng hỏi.
“ Ân! “ – Lâm Khả Doanh không dám thành thật gật đầu xác nhận … Trước đây khi còn là một bác sĩ khoa ngoại, cô học Tây Y, dược phẩm sử dụng để
điều trị bệnh toàn là Tây Dược … những tên dược liệu như Thiên Sơn Tuyết Liên, Đông Trùng Hạ Thảo, Mạn Đà La, Hoàng Liên …. cô chỉ biết đến
chúng sau khi “ nghiên cứu “ ngôn tình thôi a! … Sau khi xuyên đến thế
giới này, cô được Dược Lão cứu sống rồi dạy chữ cùng võ công, ông cũng
truyền thụ sở học cả đời về Đông Y của mình cho cô, cô mới bắt đầu học
và tìm hiểu về những loài thảo dược có trong tự nhiên … những ghi chép
về thảo dược rất nhiều nhưng lại miêu tả rất chung chung lại rất ít hình ảnh minh họa nên dù cô có ghi nhớ những miêu tả về hình dạng cùng dược
tính của chúng … thì khi được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp thực sự của
những loài kỳ hoa dị thảo như thế này cô cũng vẫn không tránh được cảm
giác ngạc nhiên lẫn thích thú … Lâm Khả Doanh không thể giải thích rõ
ràng tường tận những suy nghĩ của cô cho vị biểu ca đại nhân bên cạnh
hiểu rõ, cô khẽ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới chậm rãi lên tiếng.
“ … Cái này có thể được gọi là … mở rộng tầm mắt! “ – nói xong Lâm Khả
Doanh nở một nụ cười tươi tắn rồi khẽ cúi đầu đưa tay xoa xoa chóp mũi
của mình để che giấu sự ngại ngùng.
Hành động vô cùng đáng
yêu này của Lâm Khả Doanh làm cho đường cong trên môi Nhạc Tư Dương hiện ra càng lúc càng rõ, cả đôi mắt chàng tràn ngập ý cười.
Lâm
Khả Doanh quỳ trên nền tuyết trắng, cô nhanh chóng mở túi vải đựng dược
liệu đeo sau lưng, hai bàn tay cẩn trọng đào lớp tuyết dày lên, hái trọn gốc đóa Tuyết Liên sau đó vốc một nắm tuyết trên mặt đất cho vào túi
rồi lập tức cột chặt miệng túi.
Hái xong đóa Tuyết Liên, Lâm
Khả Doanh dùng hai bàn tay xoa xoa vào nhau để tạo ra nhiệt độ sưởi ấm
đôi bàn tay đã bị tuyết làm cho tê cứng.
“ Ân! “
Nhạc Tư Dương dịu dàng đưa tay nắm lấy hai bàn tay trắng nõn mềm mại đang tê cứng của cô sau đó chàng chậm rãi truyền nội lực của mình vào trong cơ
thể của cô, nội lực của chàng ở trong cơ thể của cô chậm rãi tỏa ra hơi
ấm rồi lan truyền khắp cơ thể.
“ Thì ra hái Tuyết Liên phải làm giống nàng vừa làm! … Lần đó ta chỉ bẻ
ngang đóa hoa, mặc dù ta hái đến tận năm đóa Tuyết Liên nhưng lại không
có đóa nào còn giữ được dược tính! “
“ Ôi! … “ – Lâm Khả Doanh cảm thấy đau lòng vì xót của.
“ Chúng ta nhanh chóng xuống Vực Thiên Nhai đi tìm Mạn Đà La thôi! Trời
càng tối xuống vực càng nguy hiểm! “ – Nhạc Tư Dương lên tiếng đề nghị.
“ Chúng ta đi thôi … nhưng … “ – Lâm Khả Doanh chưa nói hết câu lại cảm
thấy eo của mình lại bị ôm chặt, “ biểu ca đại nhân “ lại nhón mũi chân
vận khí bay lên.
“ Doanh Nguyệt! Ôm chặt vào, ta sắp nhảy đây! “
Lâm Khả Doanh đưa mắt nhìn phong cảnh dưới chân, thì ra bọn họ đã đến vùng
rìa của ngọn núi, Lâm Khả Doanh tập trung cao độ phóng tầm mắt quan sát
bên dưới, sau khi nhìn rõ khu vực mình sắp phải vượt qua để đi xuống Vực Thiên Nhai, thân thể của cô khẽ run lên.
Chờ đợi hai người
bọn họ bên dưới là một khe nứt thật lớn, tựa như có một bàn tay khổng lồ đã xé toạc mặt đất bên dưới ra làm hai tạo thành một vòng xoáy cực lớn
muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ vào bên trong nó.
Lâm Khả
Doanh đã từng trải qua những đợt huấn luyện gắt gao trong quân đội trước khi chính thức được giao nhiệm vụ, cô cũng thuộc loại can đảm nhưng
đứng trước cái miệng rộng toác đen ngòm của tạo hóa như thế này cô cần
phải có thời gian chuẩn bị tinh thần.
Nhạc Tư Dương lại không hề cho cô thời gian chuẩn bị, cánh tay khẽ siết chặt chiếc eo của cô, ôm cô nhảy xuống.
Lâm Khả Doanh bất giác choàng hai cánh tay của mình ôm chặt lấy Nhạc Tư
Dương, cô gần như vùi mặt vào cổ của người đang ôm mình, bên tai không
ngừng vang lên tiếng gió rít cùng tiếng tim đập vững vàng của chàng.
Sau khi chạm chân xuống mặt đất, cô lại nghe giọng nói bình thản của chàng vang lên:
“ Nàng sợ à? “
Lâm Khả Doanh khẽ nghiêng đầu rời khỏi lồng ngực của Nhạc Tư Dương, cô đưa
bàn tay vỗ nhẹ vào lồng ngực của mình, hít thở mấy hơi mới trấn định
tinh thần mới ai oán cảm thán:
“ Đây là trò chơi cảm giác
mạnh để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong ta! … Lần sau trước khi ôm ta
lao xuống huynh cho ta ít thời gian để ta chuẩn bị tinh thần được không? … ”
“ Được! “ – Nhạc Tư Dương cong khóe môi gật đầu đồng ý.
Vực Thiên Nhai vô cùng rộng lớn, Lâm Khả Doanh khẽ cắn môi nghiêm túc suy
nghĩ xem hai người bọn họ nên bắt đầu đi tìm Mạn Đà La từ đâu, nên đi
chung hay tách riêng để nhanh chóng tìm thấy dược thảo???
“
Nơi này rất nguy hiểm, nàng tốt nhất nên đi sát bên cạnh của ta có biết
không? “ – Lâm Khả Doanh đang đắn đo suy xét lại nghe giọng nói trầm ấm
của Nhạc Tư Dương vang lên bên tai.
“ … Doanh Nguyệt, theo
ta! “ – Nhạc Tư Dương sau khi cẩn trọng quan sát địa thế xung quanh kết
hợp cùng những kí ức của chàng về nơi này đã nhanh chóng xác định được
phương hướng, chàng nắm tay cô dẫn cô bước đi.
Lâm Khả Doanh
an ổn đi theo sau Nhạc Tư Dương, cô cùng chàng vượt qua những con đường
mòn quanh co trơn trượt vì nhiệt độ ẩm thấp dưới vực sâu, hai người bọn
họ bước vào trong một hang động khá tối trên mặt đất mọc đầy hoa Mạn Chu Sa hay còn gọi là Bỉ Ngạn hoa đỏ tươi như máu, khung cảnh tuyệt đẹp
nhưng cũng toát lên sự bí hiểm.
“ Bỉ Ngạn hoa nở rộ bờ đối diện
Bờ Vong Xuyên, vậy mà cũng quên sông
Đứng trước cầu Nại Hà làm sao biết
Đá Tam Sinh ghi chép hết ba đời
....
Bỉ Ngạn hoa nở rộ bờ đối diện
Chỉ thấy hoa lại chẳng thấy lá đâu
Nở ngàn năm, ngàn năm hoa cũng lụi
Hoa và lá vĩnh viễn chẳng gặp nhau
Chuyện tình cảm không phải vì nhân quả
Duyên phận này đã định tử sinh rồi …”
Lâm Khả Doanh nhìn một rừng hoa bỉ ngạn trải dài khắp sơn động trong ánh
sáng mờ ảo huyền bí, cô bất giác nhớ lại một bài thơ mà trước đây khi mò lên mạng tìm hiểu về loài hoa có tên gọi bí ẩn này cô đã vô tình đọc
được. Lâm Khả Doanh lẩm nhẩm đọc lại hai đoạn thơ mà cô tâm đắc nhất rồi khẽ thở dài.
“ Bài thơ rất hay nhưng tại sao lại mang ý
nghĩa đau buồn cùng chia lìa như vậy? “ – Nhạc Tư Dương chăm chú lắng
nghe Lâm Khả Doanh khẽ đọc hết bài thơ, chàng khẽ nhíu mi tâm suy nghĩ
rồi cất tiếng nói lên suy nghĩ của mình.
“ Ân! … Rất lâu
trước đây ta đã từng đọc rất nhiều ghi chép về loài hoa này, truyền
thuyết kể rằng hoa Bỉ Ngạn chỉ mọc ở bên bờ Vong Xuyên, những vong hồn
thường bước theo con đường hoa này mà đi đến cầu Nại Hà, ngửi mùi hương
hoa sẽ nhớ tới mình ở kiếp trước, những vong hồn kia cứ như thế được ôn
lại những kỉ niệm của mình trước khi bước vào luân hồi … Hoa Bỉ Ngạn nở, nở ở bờ bên kia thế giới, chỉ là một khối đỏ rực như lửa; hoa nở không
lá; lá mọc không hoa; cùng nhớ cùng thương nhưng không được gặp lại, chỉ có thể một thân một mình ở trên con đường tiến vào nơi cực lạc, cũng vì thế đã không ít người dùng nó để làm ví dụ cho những chuyện tình không
có kết quả giống như bài thơ kia … “
“ … Thì ra là vậy! … Ta
chỉ biết loài hoa này tượng trưng cho những điềm xấu, bản thân cây hoa
này cũng mang độc tính nhưng lại không ngờ nó còn có nhiều truyền thuyết như vậy … quả thật là được mở rộng hiểu biết! “ – Nhạc Tư Dương trầm
giọng tiếp lời
“ Truyền thuyết vẫn là truyền thuyết thôi! …
Có mấy ai chứng thực được những điều trên đâu! “ – Lâm Khả Doanh hít sâu một hơi, dẹp qua một bên những suy nghĩ lan man, cô đưa mắt nhìn nam tử đang đứng bên cạnh mình lên tiếng đề nghị.
“ Theo ghi chép
Mạn Chu Sa thường phát triển ở những nơi nhiệt độ ẩm thấp và chuộng bóng râm còn Mạn Đà La lại phát triển ở những nơi thoáng mát và có nhiều ánh nắng mặt trời. Ta thấy chúng ta vượt qua hang động này đi về hướng bên
kia chắc chắn sẽ tìm được Mạn Đà La! “
“ Được! Chúng ta qua bên đó! “ – Nhạc Tư Dương bình thản đáp ứng.
Lâm Khả Doanh và Nhạc Tư Dương chậm rãi vượt qua rừng hoa Bỉ Ngạn đỏ rực
tiến về phía bên kia hang động; bỗng nhiên Nhạc Tư Dương quay đầu nhìn
về phía sau lưng của Lâm Khả Doanh, cô vẫn bước theo sau chàng nhưng vẻ
mặt lại mang vẻ suy tư, chàng nhanh tay kéo mạnh cánh tay của cô làm cô
lao về phía hướng phía trước, rồi nhón chân tung người bay lên cao, bàn
tay phải ngưng tụ nội lực giáng mạnh một chưởng vào đầu một con mãng xà
to bằng một con trăn toàn thân đỏ rực đang vươn cao đầu từ phía sau lao đến.
“ Ầm!!! “ – Tiếng nội lực va chạm với thân thể con cự
xà tạo thành một thanh âm tựa như tiếng sấm nổ, con mãng xà màu đỏ rơi
thẳng xuống mặt đất bất động, trên đỉnh đầu của nó trào ra một dòng chất lỏng đen ngòm.
“ … Làm sao huynh phát hiện được nó ở phía
sau chúng ta? “ – Lâm Khả Doanh chạy đến đứng bên cạnh Nhạc Tư Dương, cô vô cùng ngạc nhiên vội vàng cất tiếng hỏi.
“ Nàng giống y
như đang bước qua cánh rừng hoa này để bước vào nơi cực lạc vậy, thần
trí ở tận đâu … cũng may ta phát hiện sớm nếu không hôm nay nàng thật sự đi thẳng xuống Hoàng Tuyền rồi!” – Nhạc Tư Dương nhìn thẳng vào mắt Lâm Khả Doanh, trầm giọng nói, trên khuôn mặt tựa thần quân đã không còn vẻ điềm nhiên bình thản, giọng điệu tức giận không hề che giấu.
* Ta nhất định sẽ không để nàng một mình cất bước vượt qua cánh rừng hoa
Bỉ Ngạn đỏ như máu kia, không để nàng phải cô đơn bước qua cầu Nại Hà
càng không cho phép nàng bước vào vòng luân hồi mà không có ta bên cạnh! *