Mạc Doanh Doanh trở về, cảm thấy trong lòng vẫn còn bị đè nén, không ngủ được, liền đem ống dòm ra quan sát, bên kia đã kéo màn lại, cô cũng
không còn nhìn thấy gì nữa, bất quá, dựa vào đoạn phim vừa rồi, nhìn
thoáng qua thì cô cũng biết của phu nhân Anna này quả thật không kém
chút nào, dáng người tiêu chuẩn hạng nhất, nếu không như vậy thì làm sao bà ta đã năm mươi tuổi mà vẫn có một đám trai trẻ tự nguyện quỳ dưới
gối hầu hạ bà ta, bỏ qua tiền tài cùng thế lực, bộ dáng kia cũng có thể
ra gặp người.
Cô ngồi ở trên chiếc giường có mùi ẩm mốc, ngẩn
người, ngồi một lúc lâu thì lấy máy tính ra, tìm kiếm một mạng lưới tự
do để đăng nhập vào, bắt đầu điều tra về vụ án mất tích của những thiếu
niên xinh đẹp theo như lời Tần Hoài nói.
Người thiếu niên bị mất
tích một năm trước là người Uzbekistan, tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu xám, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, nếu tiến vào giới diễn viên nghệ sĩ thì
chắc chắn sẽ có được một địa vị vững chắc, có thể làm cho những nữ sinh
Trung Quốc phải thét chói tai giống như gặp diễn viên Hàn Quốc.
Trời sinh cậu ta cũng như người bình thường, không thấy có dấu hiệu gì không tốt, cái khác cũng coi như bình thường, ngoại trừ chuyện được phu nhân
Anna coi trọng thu về dưới trướng. Mạc Doanh Doanh lại coi tiếp một chút những chuyện sau lưng người thiếu niên bị mất tích này, kỳ thật cũng
không phải là bị mất tích, chỉ là thế giới này rộng lớn như vậy, không
có tin tức gì của bọn họ mà thôi. Thật lâu rồi mà FB không có cập nhật,
trên Twit¬ter cũng không có tin tức, mọi người trong nhà chỉ biết là cậu ta đi Nga, nhưng lại không biết là cậu ta đến đó để làm gì.
Ba
tháng sau đó kể từ khi cậu thiếu niên tên là A Phu Kiệt Y bị mất tích,
trên cơ bản là cứ khoảng nửa tháng sẽ có người bị mất tích, nhưng do nghề nghiệp địa vị của bọn họ không cao, cho
nên câu trả lời của phu nhân Anna đều giống nhau rằng những người này
bất quá chỉ là những sủng vật nhỏ của bà ta mà thôi, lúc nào không thích thì đuổi đi, nếu mất tích là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì đến bà ta.
Bên cảnh sát cũng tìm không ra được những lý do để phu
nhân Anna phải hại những người thiếu niên này, cho nên cuối cùng thẩm
vấn không thành công, đành phải khép lại.
Cô dựa vào bộ dáng, tuổi tác của những thiếu niên này kiểm tra một lượt, thực sự không cảm thấy được có bất cứ mối liên hệ nào.
Cô cảm thấy đầu mình rất đau, tòa thành Yekaterinburg này ban đêm rất
lạnh, cô kéo màn sát lại, nằm ở trên chiếc giường đơn cứng ngắc, súng
được giấu dưới gối nằm, nghiêng người ngủ.
Ánh trăng trong veo
nhưng lạnh lẽo xuyên qua khe hở của bức màn, chiếu trên chiếc giường mà
cô đang nằm, đem bóng dáng cô đơn của cô kéo ra thật dài, giống như cả
đời này cô sẽ phải trải qua trong sự cô đơn như vậy.
Kết quả ngày hôm sau, cô còn chưa tỉnh ngủ thì đã nghe được tiếng ầm ĩ, ồn ào ở dưới lầu. Đợi sau khi rửa mặt chải đầu sạch sẽ, cô mới đi xuống lầu, chỉ
thấy một chiếc xe Mercedes-Benz đậu ở bên ngoài quán rượu nhỏ.
Bà chủ Charelina lo lắng bất an đứng ở cửa, vừa thấy Mạc Doanh Doanh đi
xuống, liền đẩy cô về phía trước cửa, nói: “Đây là vị khách mà các người muốn tìm.”
Theo bản năng, Mạc Doanh Doanh mò mẩm khẩu súng lục
đeo bên hông mình, nhưng người kia lại nói chuyện rất cung kính: “Xin
hỏi, cô có phải là em họ của tiên sinh Tần Hoài không?”
Mạc Doanh Doanh: “...” Từ khi nào thì cô đã có thêm một người anh họ cầm thú như
vậy? Cô yên lặng oán thán trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn gật đầu.
Hiển nhiên đối phương phi thường tự tin đối với năng lực điều tra của bản
thân, cho dù Mạc Doanh Doanh có thừa nhận hay không thì bọn họ đều đã
xác định cô cính là người bọn họ muốn tìm. Một người đàn ông to lớn mặc
áo đen mở cửa xe, dùng tiếng Trung lưu loát, nói với cô rất cung kính:
“Phu nhân Anna mời cô đến ở nhà của bà, anh họ Tần Hoài của cô nói
chuyện rất hợp ý của phu nhân.”
Mạc Doanh Doanh để ý khi đối
phương nhắc tới Tần Hoài thì khóe mắt cũng lóe lên tia khinh miệt, xem
ra những người này đối với chuyện người khác dùng khuôn mặt để kiếm cơm
rất là khinh thường nha. Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt
Mạc Doanh Doanh lại bày ra một bộ dáng vui mừng như điên, rất vui vẻ nói với đối phương mình cần phải thu dọn hành lý của chính mình trước khi
đi.
Người nọ chỉ sợ gặp phải những người phụ nữ có sắc mặt giống
như Mạc Doanh Doanh, gật đầu, khoanh tay lại đứng bên cạnh chiếc xe chờ
đợi.
Mạc Doanh Doanh trở về phòng, đem tất cả những dụng cụ cất
cẩn thận vào va ly hành lý của mình, va li hành lý này đã được xử lý đặc biệt, nếu lấy dụng cụ ngoại tuyến quét từ bên ngoài cũng chỉ có thể
thấy được vài bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày, vì vậy cô mới có thể vượt qua hàng rào hải quan an toàn được.
Sau khi cô dọn dẹp xong, lén kéo bức màn ra, nhìn về phía phòng khách trong tòa thành Yekaterinburg
cách đó không xa, quả nhiên thấy được một bóng dáng giống như vô ý đang
đứng ở nơi đó, người đó đúng là Tần Hoài. Tần Hoài thấy tấm màn che nắng phía đối diện bị đẩy ra, chỉ khẽ gật đầu. Thị lực của Mạc Doanh Doanh
đúng là dọa người, nhìn thấy vậy liền biết đây là do anh sắp đặt, cũng
không nói nhiều, sau khi thu dọn xong xuôi cũng đi xuống dưới, giao hành lý cho người áo đen cao to kia.
Ở một bên, Charelina đang đánh
giá tình hình, trong lòng cảm thấy thất vọng, lúc trước thấy bộ dáng cô giận dữ mắng An Đông, còn tưởng rằng là một người phụ
nữ mạnh mẽ thuần khiết nha, không ngờ cũng chỉ là loại thấy tiền sáng
mắt.
Cô ta cúi đầu tiếp tục công việc tính toán của mình, chẳng
thèm quan tâm tới loại phụ nữ như vậy, loại người này tới lui trong quán rượu của cô ta cũng không ít, cô ta cũng không hiếm lạ gì.
Mạc
Doanh Doanh làm sao có thể quản người ngoài nghĩ như thế nào về cô, cô
đem hành lý đưa cho người kia, sau đó thì ngồi vào xe, chỉ trong vài
phút đã tới được sảnh lớn quang vinh chói lọi của tòa thành
Yekaterinburg.
Xem ra, phu nhân Anna phu nhân hay là nói người
trước kia thừa kế tòa thành này đã cải tạo tu bổ nó rồi, mặc dù vẫn giữ
lại những cấu trúc cầu kỳ và xa xỉ của thời Trung Cổ, nhưng vẫn mang hơi hướng hiện đại hòa nhập vào trong đó.
Tấm thảm mềm mại của Nga được
trải trên nên đá cẩm thạch màu trắng, trên người đang mặc kiểu váy dài
kinh điển kiểu của những thập niên trước được Audrey Hepburn biến tấu
phần vai xuyên thấu, đôi mắt màu lam đang cong lại của phu nhân Anna phu nhân ôn nhu nhìn Mạc Doanh Doanh, bà ta còn xinh đẹp trẻ trung hơn so
với trong hình, giống như một vị thiếu phụ vẫn còn hương sắc, lại làm
cho Mạc Doanh Doanh bất ngờ nghĩ tới phu nhân Elizabeth Bathory ở thời
Trung Cổ, người đã hút máu của thiếu nữ để lưu lại thanh xuân vĩnh viễn
cho mình, phu nhân ma cà rồng.
Những người phụ nữ này đều xinh
đẹp như vậy, có quyền thế như vậy, chỉ có một điều duy nhất không giống
nhau, chính là những người mất tích trong tòa thành của phu nhân Bathory đều là những cô thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, mà ở trong tòa thành của
phu nhân Anna này, những người thiếu niên hầu hạ dưới gối của ba ta lại
bắt đầu từng người, từng người biến mất.
Bà ta chào hỏi một tiếng với Mạc Doanh Doanh, gọi tên cô một tiếng Mạc, giọng nói dịu dàng, xem
chừng ra Tần Hoài đã nói qua về cô rồi.
Phu nhân Anna mời cô cùng ăn bữa sáng với bà ta, sau khi ăn bữa sáng xong lại tự mình dẫn nàng
đi xem phòng, là phòng sát bên cạnh Tần Hoài, cô không khỏi suy nghĩ,
nếu phu nhân Anna này hứng thú đến như vậy, chẳng lẽ muốn cùng ‘anh họ’
của cô XXOO ngay tại phòng sát bên cạnh sao? Mạc Doanh Doanh không thể
đảm bảo chuyện cô có thể nhất thời kích động lấy súng bắn chết ‘đôi cẩu
nam nữ’ ở sát vách đâu.
Phu nhân Anna không biết trong lòng cô
đang nghĩ gì, chỉ mang bộ dáng nữ chủ nhân muốn để cô và Tần Hoài nói
chuyện với nhau thật tốt, chờ sau khi cô thu dọn xong mọi thứ thì hãy
xuống lầu, đêm nay ở tòa lâu đài Yekaterinburg này
còn có một vũ hội muốn mời bọn họ tham gia. Bà ta còn ám chỉ rằng có khả năng Mạc Doanh Doanh sẽ gặp gỡ rất nhiều người đàn ông tuấn tú nhất của Nga, bởi vì Tần Hoài đã được bà ta chọn trúng rồi.
Trong khoảnh
khắc cánh cửa kia đóng lại, Mạc Doanh Doanh đã rút khẩu súng, đặt ở bên
hông của Tần Hoài, giọng nói cũng mang theo vẻ ngả ngớn: “Anh họ hả?”
Tần Hoài cười khan một tiếng, cũng không để ý khẩu súng đang đặt bên hông
mình, đôi tay vẫn trượt theo lưng của Mạc Doanh Doanh đi xuống: “Em họ
cũng thật là gấp gáp mà.”
So mồm mép, thì Mạc Doanh Doanh không
thể nào chiếm được lợi thế so với công tử phong lưu Tần Hoài rồi, so độ
dày của da mặt thì cô càng thêm mặc cảm. Mạc Doanh Doanh trắng mắt liếc
Tần Hoài một cái, sau đó bắt đầu yên lặng quan sát những chỗ có thể đặt
camera theo dõi, Tần Hoài nhìn ra được suy nghĩ của cô, ngắt lời: “Không cần tìm đâu, tối hôm qua Anna đã nói với anh là phòng của em ở ngay sát vách, sau đó anh đã tới đây kiểm tra một vòng rồi, không có vấn đề gì.”
Mạc Doanh Doanh nhanh chóng nắm được điểm chính, cô chợt nhíu mày, kêu lên
hai chữ ‘Anna’ cũng rất êm dịu, làm cho Tần Hoài đổ mồ hôi lạnh một
phen.
Anh vội vàng ôm cô lại, thuận tay cầm lấy khẩu súng: “Bà cô ơi, là phu nhân Anna, phu nhân Anna, có được chưa?”
May mà Mạc Doanh Doanh cũng không phải loại người thích đi tranh giành tình cảm, rất nhanh cô đã đem trọng tâm của câu chuyện chuyển tới bộ áo
giáp, hỏi Tần Hoài về những gì thu hoạch được.
Lúc này, Tần Hoài
mới nhớ đến chuyện làm mình đau đầu. Kỳ thật tối hôm qua có hai chuyện
làm cho Tần Hoài rất đau đầu, chuyện thứ nhất là anh bị lão già quản gia Antony Lev kia đùa giỡn,chuyện thứ hai chính là sau nhiều ngày tìm hiểu thăm dò, đêm qua anh đã dò xét tòa thành Yekaterinburg này và phát hiện ra trận địa bảo vệ bộ áo giáo.
Nghe anh kể xong, vốn Mạc Doanh
Doanh xưa này bình tĩnh giờ cũng phát điên: “Anh đang nói là có tới 25
bộ khôi giáp thời kì Sa Hoàng giống nhau như đúc cùng đặt ở một chỗ, mà
chúng ta lại không biết mục tiêu là cái nào?”
Tần Hoài gật đầu
nghiêm túc, bộ khôi giáp này lại không giống với đôi giày thêu hay thanh bảo đao kia, không thể cầm trên tay để quan sát thật kỹ, bời vì nếu như vậy sẽ phát ra tiếng động, cho nên hành động của bọn họ bị hạn chế rất
nhiều.
Mạc Doanh Doanh ngã trên chiếc giường mềm mại, cảm thấy
đầu mình bắt đầu đau, đã hai ngày rồi cô còn chưa liên lạc với Reagon
chính là vì sợ người đàn ông mẫn cảm kia sẽ phát hiện ra được chuyện gì, bây giờ xuất hiện tình huống này, chỉ sợ còn mỗi một cách là phải xin
sự giúp đỡ từ tổ chức thì tốt hơn.
Cô nói ra ý định của mình, lại bị Tần Hoài ngăn cản, Tần Hoài không thích cấp trên của Mạc Doanh Doanh vẫn luôn đối với cô lãnh khốc vô tình như vậy, lại càng không thích cô
có tâm lý chuộc tội mà làm việc cho tổ chức.
“Anh nghĩ rằng trong tòa thành này có vấn đề.” Anh nói ra suy đoán của bản thân: “Sự mất
tích của những thiếu niên kia chắc chắn không thể nào không có quan hệ
tới những người trong tòa thành này.”
“Tại sao?”
Tại sao
ư? Lý do đơn giản chính là lão quản gia kia đã dám
vô lễ với bản thiếu gia vào tối hôm qua chứ sao nữa! Trong lòng của Tần
Hoài gào thét, trên mặt lại làm như không có chuyện gì, nói: “Người gõ
cửa phòng anh tối hôm qua chính là quản gia Antony Lev của phu nhân
Anna.”
“Ông ta tới làm gì?”
“... Ông ta tới…để ăn đậu hủ của anh…”
Mạc Doanh Doanh: “... Quả nhiên tòa thành này có vấn đề.”