Thành viên kia của CAS¬TA ẩn nấp tại một tòa
nhà lớn trong khu thương mại CBD của thành phố T, tòa nhà này tên là
Hoàn Vũ, từ tầng hai mươi trở lên là chỗ của thành viên của CASTA ẩn nấp đối với những người qua đường không biết chuyện ở bên ngoài. Mỗi ngày
bọn họ đều đến đây làm việc, ra ra vào vào, nhưng lại không biết Công Ty Khoa Học Công Nghệ ở tầng cao nhất nhìn qua rất nổi bật sáng chói lại
che dấu không ít bí mật đẫm máu không muốn cho ai biết.
Giờ phút
này, Mạc Doanh Doanh đang mặc áo sơ mi trắng, váy chữ A ngồi trong căn
phòng được gọi là phòng tiếp khách của công ty trách nhiệm hữu hạn khoa
học kỹ thuật Hoàn Vũ, cô gái ở quầy tiếp tân nhìn thấy sắc mặt của cô
tái nhợt thật đáng sợ, cho nên đã mang ly nước tới: “Cô Mạc, gần đây
công ty lại có vụ kiện tụng nào ở trên tòa sao?”
Mạc Doanh Doanh
bị giọng nói của cô ta là cho giật mình, đúng vậy, chuyên môn chính của
cô chính là những vụ kiện tụng dân sự, bất quá, khi tới nơi này cũng chỉ lấy danh hiệu luật sư để làm lý do để che dấu mà thôi.
“Đúng vậy.”
Cực kỳ hiển nhiên, cô cũng không muốn nói nhiều, mà cô gái ở quầy tiếp tân
cũng rất biết cách nhìn mặt mà lựa lời để nói, cô gái ở quầy tiếp tân
nhìn cô cười cười, liền đi về hướng cửa công ty, sau đó ngồi xuống.
Mạc Doanh Doanh lại cúi đầu một lần nữa, suốt đêm cô không thể nào ngủ yên
được. Chức năng của cơ thể đang hoạt động với cường độ cao như vậy bỗng
nhiên giảm xuống, hầu như cô không tài nào chịu nổi.
Cô nghiêng
đầu, nhìn những tờ báo, tạp chí đang ở một bên, ở phía trên còn có những tờ báo hàng ngày của thành phố T và báo thương mại trong mấy ngày gần
đây.
Đã nhiều ngày nay, nhật báo của thành phố T và tạp chí
thương mại lớn nhất thủ đô đều đồng loạt đăng lên tên của một người phụ
nữ, chính là Đỗ Tố. Bất quá điểm chính trong tờ nhật báo chính là cô ta
bị chết bất ngờ tại Nhật Bản, nhưng điểm chính của tờ báo thương mại lại là chuyện cô ta đã từng lấy một người đàn ông, nghe nói là một Hoa kiều quốc tịch Mý, đã qua đời vì bị bệnh vài năm trước, với thân phận là
người vợ góa của ông ta đã nhận được phần lớn tài sản thừa kế, nhưng lại chết bất ngờ như vậy. Trên đó cũng đưa ra đủ mọi suy đoán, có người còn nói ra khả năng chuyện ngoài ý muốn lần này dẫn đến cái chết của cô ta
có thể là do gia đình của chồng cô ta, bởi vì gia đình của chồng cô ta
bất mãn vì sự phóng túng cũng như thủ đoạn đầu tư của cô ta, cho nên đã
lên kế hoạch giết người diệt khẩu.
Bất quá toàn bộ những chuyện
này đều chỉ là suy đoán. Đỗ Tố ngoài ý muốn bị chết ở trên biển, ngay cả xác chết cũng không được nguyên vẹn trong một vụ nổ do chất nổ không
biết tên gây ra. (Diendanlequydon) Mạc Doanh Doanh nhớ lại tin tức mấy
ngày trước của Nhật Bản, hình như bên phía chính phủ Nhật Bản đã đưa tin này, được coi như là bị liên lụy trong cuộc đấu tranh gia tộc của dòng
họ Tokugawa.
Đỗ Tố có vô tội hay không thì cô không biết, nhưng quả thật cô ta là một người bị liên lụy trong chuyện này.
La Vạn Buông đã chết, còn có Đồng Liêu Liêu, Quách Anh lại tự sát, còn có
hai anh em nhà Tokugawa bởi vì cùng chung dòng máu mà không có cách nào ở chung được với nhau, lại còn bị người khác cố tình lợi dụng dẫn đến
trước sau đều phải chết. Càng ngày cô càng nghi ngờ nhiệm vụ mà Reagon
đưa ra sẽ dẫn đến một mối liên hệ đặc biệt nào đó.
Cùng giống
nhau đều từ một cuộn da dê mà ra, lại giống nhau ở chỗ những người có
liên quan trong mỗi nhiệm vụ đều có kết thúc bi kịch để giải quyết mọi
chuyện.
Chẳng lẽ đây là ma lực của tấm da dê kia sao? Cô không biết nguyên nhân, nhưn lại rất muốn biết.
Nghĩ như thế, cô đưa mắt nhìn điện thoại di động của mình.
Không có dãy số xa lạ nào cả, cũng không có bất cứ số điện thoại bị ẩn số
nào. Từ giây phút cô bước lên máy bay của CASTA, thì Tần Hoài cũng chưa
từng liên lạc với cô.
Âm thanh lộc cộc của giày da truyền đến tai, Mạc Doanh Doanh ngẩng đầu, là G1897 cả người trong trang phục công sở.
“Cô Mạc, vào đi thôi.”
Mạc Doanh Doanh đi dọc theo con đường cũ quen thuộc, bước vào phòng ngủ
hình bán nguyệt của Reagon ở trên tầng cao nhất một lần nữa, bởi vì đang là ban ngày, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, người đàn ông đang khoác
chiếc áo choàng tắm trên người, đứng trước kệ sách, cầm một cái khăn
gấm, cẩn thận lau chùi trên cây đao.
Lưỡi dao sắc bén ánh lên một tia sáng màu trắng, chỉ cần liếc mắt một cái thì Mạc Doanh Doanh đã
nhận ra đây là chính là thanh đao Kim Thác Minh Thái đã dính máu tươi
của Thiển Mộc.
Nhưng mà vào lúc này, nó lại nằm yên tĩnh trong
tay người đàn ông kia, sự sắc bén trên thân đao đã mất đi, chỉ còn lại
những vết loang lỗ theo thời gian.
Nghe được tiếng bước chân của
Mạc Doanh Doanh, Reagon quay đầu, trong con ngươi màu xanh của ông ta
lóe lên một tia vui sướng và điên cuồng mà Mạc Doanh Doanh chưa bao giờ
nhìn thấy. Ông ta cầm lấy thanh đao, bước từng bước một về phía người
phụ nữ đang mang dáng vẻ mệt mỏi, theo bản năng Mạc Doanh Doanh lùi về
phía sau một bước, lại bị ông ta để thanh đao Kim Thác Minh Thái xuống
khống chế cô, mũi đao cũng đặt ngay yết hầu yếu ớt của cô.
“Mạc, cô sợ tôi sao?” Giọng nói của ông ta rất nhẹ, cơ hồ cô không thể nghe thấy được.
Mạc Doanh Doanh muốn lắc đầu, ông ta đã mang cô từ Cô Nhi Viện về bên cạnh
mình, tuy là mấy năm nay có cực khổ, có mệt mỏi, cũng có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng mà tất cả những gì cô có, đều là do ông ta ban cho cô.
Nhưng quả thật cô sợ ông ta, bởi vì sự sống chết của cô chỉ dựa vào một ý nghĩ của ông ta mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng trong đầu của Mạc Doanh Doanh lại xoay
chuyển qua rất nhiều chuyện, đến cuối cùng thì cô vẫn lắc đầu.
“Không sợ.” Cô nói.
Reagon nở nụ cười hài lòng, thu hồi thanh đao, (d/đ/le/quy/đon) cất lại vào trong hộp.
“Còn nhớ được người đó không?” Tâm tình của ông ta thật tốt, lười biếng nằm dựa
vào trên ghế lớn, lại muốn Mạc Doanh Doanh ngồi xuống.
“Là người nào?” Mạc Doanh Doanh thở ra, cũng thả lỏng bản thân mình, ngồi xuống trên ghế sô pha mềm mại.
Một tay của Reagon đang nâng trán, nhìn một bên gương mặt góc cạnh rõ ràng
giống như được điêu khắc. Mạc Doanh Doanh nghe được trong giọng nói của
ông ta có ý cười lại hàm chứa sự nhớ nhung, trong phút chốc, chỉ mấy âm
thanh đơn giản giống như đang đâm sâu vào trong nội tâm mềm mại của cô.
“Sa Luật Đặc.”
Mãi cho đến lúc Mạc Doanh Doanh rời khỏi tòa nhà lớn Hoàn Vũ này thì mỗi bước chân của cô đều mềm nhũn.
Là vì quá mệt mỏi thôi, hay là bởi vì từng giây phút trong tâm trí của cô
đều là Tần Hoài, người kia không còn bất cứ quan hệ gì với cô sao? Vậy
mà cô lại quên hôm này là ngày giỗ của Sa Luật Đặc!
Vào ngày này
những năm trước, cô đều dậy thật sớm, đi tới một chỗ cách trung tâm
thành phố T không xa lắm để cầu nguyện, để sám hối cho những tội lỗi mà
mình đã gây ra. Nhưng mà năm nay, thậm chí đến cái ngày này cô cũng quên mất rồi.
Choáng váng mơ hồ, Mạc Doanh Doanh cũng không mở cửa
xe, cứ dựa vào đôi chân mình đi bộ hơn bốn mươi phút dưới ánh mặt trời
gay gắt, cho tới khi đến được cửa giáo đường. Bây giờ đang là thời gian
làm việc, cho nên không ai đến đây để nghe giảng đạo, chỉ có vài ba
người nhìn qua giống như những người trí thức, đang bưng cà phê, ngồi
tụm lại trên bậc thềm nhỏ trước giáo đường để nói chuyện với nhau.
Cô nhìn lên đỉnh tháp màu trắng kia, cảm giác sáng chói ở trước mắt thật
khó chịu, không đợi cô bước lên bậc thang, lại bị một người ở đằng sau
níu lại, kéo vào trong lòng.
Theo bản năng, cô muốn đánh trả, lại bị một bàn tay nhanh nhẹn chặn lại, nếu ở trong ngày thường, làm sao cô có thể dễ dàng đầu hàng như vậy được, bất quá hôm nay cô không có tâm
tình để đánh nhau.
“Người phụ nữ này! Em muốn làm gì?!” Người đàn ông kề sát vào tai cô, cắn răng nói ra từng chữ.
Thì ra là Tần Hoài. Cô thả lỏng thân thể mình, dựa vào lòng anh: “Ôm em vào giáo đường đi.” Lúc này, toàn thân cô đều mềm nhũn, đi lâu như vậy làm
cho cô không còn chút sức lực nào, có lẽ trong tiềm thức của cô chỉ luôn yếu đuối đối với người đàn ông này mà thôi.
Tần Hoài chọn chỗ
ngồi ở cuối cùng, trong ánh mắt hâm mộ của mấy người mặc áo trắng gần
đó, ôm Mạc Doanh Doanh trong lòng, bước từng bước một đi trên bậc thang
của giáo đường.
Ánh mặt trời chói lóa, Mạc Doanh Doanh nhắm mắt lại,
(quynhle2207) bên tai là giọng nói đầy ý cười của Tần Hoài: “Chúng ta
như vậy không giống như đang cử hành hôn lễ sao?”
Cô bật cười một tiếng, cuối cùng thì tâm tình cũng tốt hơn một chút: “Không giống.”
Tính tình tích cực của Tần Hoài cũng không bị đả kích chút xíu nào, anh lại
nói: “Cũng đúng, không có áo cưới. Lần sau đợi anh để em mặc áo cưới rồi lại tới.” Nói xong, hai người đã đến chỗ cửa chính của giáo đường, anh
để cô xuống, lại đưa tay cho cô.
Tay của Mạc Doanh Doanh hơi
lạnh, phủ lên bàn tay ấm áp của anh, vậy mà cô lại không thấy có bất cứ
sự trách cứ nào từ trong mắt của anh. Trong lòng của Mạc Doanh Doanh mềm nhũn, đi theo anh đến trước mặt tượng chúa Jesus: “Anh không trách em
sao?”
“Chuyện gì?” Tần Hoài sửng sốt.
“Chuyện của Đỗ Tố.” Cô quay đầu sang phía khác, giọng nói mang theo áy náy: “Em đã không coi chừng tốt cô ta.”
Nhớ tới vụ nổ lớn ở tại ven biển Yokohama kia, thêm vào đó là mấy ngày
không ngủ không nghỉ đối phó với gia đình bên nhà chồng của Đỗ Tố về
nguyên nhân cái chết của cô ta, cũng điều tra rõ những văn tự bí mật có
liên quan đến gia tộc Tokugawa, Tần Hoài có chút mệt mỏi, đưa tay dịu
dàng vuốt mái tóc đen đã rối tung của Mạc Doanh Doanh: “Mạc, lúc anh
giao cô ta lại cho em đã từng suy nghĩ, có thể vì cô ta mà làm liên lụy
tới em hay không? Do anh không bảo vệ tốt cho cô ta, không thể trách em
được.”
Trong mắt anh ẩn hiện một tia ảm đạm đã bị cô nhìn thấy
được, ngực của Mạc Doanh Doanh đau xót, gượng cười nói sang chuyện khác: “Tại sao hôm nay anh cũng tới giáo đường vậy?”
“Anh đang đi với
đội để làm việc, kết quả là nhìn thấy em đi một mình trên đường, sắc mặt không tốt lắm, cho nên đến đây coi thử.” Tần Hoài giải thích.
Cô gật đầu, đi về phía phòng tối của giáo đường, đó là căn phòng nhỏ bình thường dành cho người ta sám hối tội lỗi của mình.
Hôm nay không phải là thứ bảy hay chủ nhật, phòng tối trống không, Mạc
Doanh Doanh kéo miếng vải đen qua, bước vào trong, sau đó quay lại kéo
Tần Hoài vào một phòng tối cách vách, nơi có thể nghe được những lời nói sám hối của người đang ở trong phòng tối cách vách.
Đó là chỗ của những người khuyên giải hay cha sứ.
Nhưng mà hiện tại, cô nhìn Tần Hoài, ánh mắt sáng quắc: “Anh có muốn nghe chuyện của em không?”
“Anh muốn.”
Câu chuyện của Mạc Doanh Doanh đã từ rất lâu rồi, sau khi cô mất đi Sa Luật Đặc, mỗi năm đều cố gắng tìm những lời nói khác nhau để sám hối về
chuyện này. Bởi vì có lúc còn đang chấp hành nhiệm vụ, cô sẽ tìm một
giáo đường ở lân cận để cầu nguyện và sám hối.
Người kia là ánh
sáng duy nhất trong sinh mệnh của cô, anh ta xinh đẹp anh tuấn như một
vị thần, lại yếu ớt đến nổi chỉ cần một cơn gió đã có thể lấy đi cuộc
sống của anh ta.
Reagon đưa anh ta đến nơi bí mật nhất của CASTA
để bảo vệ, người gặp qua anh ta không nhiều, giờ lại càng ít hơn. Mà cô
có thể gặp được anh ta là một chuyện ngoài ý muốn. Lần đó thành tích
huấn luyện của cô không được tốt lắm, lại có người bên cạnh xúi giục,
muốn Reagon đá cô ra khỏi CASTA.
Nói là muốn đuổi cô ra khỏi CAS¬TA, (ddlequydon) nhưng thứ mà bọn họ muốn chính là mạng sống của cô.
Anh ta lại xuất hiện đúng lúc, dẫn theo cô ở bên cạnh mình, dạy cô từng
chút từng chút một về cách sử dụng thảo dược, làm sao để băng bó vết
thương, làm thế nào để chữa trị vết thương ngoài da thật hiệu quả.
Những năm ở bên cạnh Sa Luật Đặc chính là những năm thoải mái nhất trong cuộc đời cô, mặc dù phải huấn luyện thể năng ở cường độ cao, nhưng anh ta
lại cho cô cảm giác sảng khoái như đắm mình trong gió xuân, để cho một
người luôn luôn cô độc từ nhỏ như cô lại mơ hồ lưu luyến anh ta.
Nhưng mà, tất cả trong hiện thực lại cho cô biết rằng, khi cô bắt đầu chìm đắm luyến tiếc, thì cũng là lúc cô sắp sửa mất đi.
Giống như trong một cuộc tấn công bất ngờ của FBI, cô đã vĩnh viễn mất đi người đàn ông đó.
Mạc Doanh Doanh quỳ gối trên tấm đệm lông ngỗng mềm mại, hai mắt từ từ nhắm lại, kể ra câu chuyện của mình: “Em đã tới trễ. Ngày đó, mọi người đều
bị phái ra ngoài để thi hành nhiệm vụ, bởi vì có một người khách quan
trọng bỏ ra một số tiền lớn để thuê bọn em làm việc. Bởi vì như thế, kết quả là bọn em bị FBI nghi ngờ ở New York, liền bày ra kế điệu hổ ly
sơn.”
Cách một bức tường, Tần Hoài yên lặng lắng nghe, không có mở miệng cắt ngang.
“Căn bản anh ta không cần xuất hiện, cứ ngồi yên ở đó, không có ai có thể
động vào anh ta được.” Mạc Doanh Doanh nhớ lại hành động điên cuồng của
Reagon sau đó, thở dài: “Đúng là thân thể của anh ta quá yếu, cho dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm anh ta mất mạng. Tiếng súng
vang lên ngoài mật thất, mọi người hoảng hốt chạy trốn, còn anh ta ở
trong mật thất cho dù chỉ là đứng lên ngồi xuống cũng đã hết sức khó
khăn, sau khi kéo cảnh cửa ra đã bị lạc đạn mà chết.”
Cho nên,
khi Reagon gấp gáp dẫn theo bọn họ quay về, chỉ có thể dành lại được thi thể của Sa Luật Đặc. Sau lần đó, bọn họ đã hoảng sợ rời khỏi đó, chạy
về California ở phía bờ tây Thái Bình Dương.
Cũng trong năm đó, tình trạng của CASTA cũng suy giảm thật nặng.
“Là anh ta dạy cho em biết làm sao để hưởng thụ những sinh hoạt trong cuộc
sống này, cái gì là ánh sáng mặt trời.” Mạc Doanh Doanh cười lớn hơn:
“Nhưng mà em đã vĩnh viễn mất đi anh ta.” Cũng chính vì Sa Luật Đặc ra
đi, cho nên cô mới lựa chọn ở lại CASTA, cho đến khi Tần Hoài xuất hiện, cho đến lúc người đàn ông này xuất hiện, muốn dẫn cô đi.
Rốt cuộc, Tần Hoài không nhịn được, đi qua phòng nhỏ kế bên, bước vào căn phòng tối, ôm cô vào lòng mình.
Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Sau này đã có anh rồi.”
Nhưng mà, trong giây phút dịu dàng này, di động của Tần Hoài lại không biết điều rung lên.
Anh cau mày, vừa lấy ra đã thấy là cuộc gọi của đội phó Tề Đại Vĩ. Mạc
Doanh Doanh biết điều quay người đi ra ngoài, anh nhận cuộc gọi, giọng
nói của người ở bên kia cũng thật vội vã: “Lão Đại, hiện giờ chúng tôi
đang ở tại nhà của Đỗ Tố, được báo lại là vừa rồi có người thám tử tư
đến tìm cô ta, giao lại một phần báo cáo điều tra mà cô ta đã phái người đi làm khi còn sống, anh muốn qua đây xem thử không? Từ bên Nhật Bản
gởi qua.”
“Tôi sẽ đến đó ngay lập tức.” Tần Hoài biết chuyện này
rất là quan trọng, mấy ngày nay đại khái anh đã điểu tra rõ ràng những
chuyện mà Đỗ Tố đã làm ở Nhật Bản, rốt cuộc, cô ta muốn điều tra chuyện
gì mới được? Nghĩ vậy, anh đi ra ngoài, vỗ vai Mạc Doanh Doanh: “Em có
biết mục tiêu kế tiếp là gì không?”
Cô lắc đầu, Tần Hoài kê sát
vào bên tai cô nói: “Chác là bộ áo giáp ở nước Nga, về kế hoạch tường
tận sẽ bàn lại sau.” Nói xong, anh lại hôn trên trán cô: “Sau khi mọi
chuyện kết thúc, chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”
“Sao?” Cô không phản ứng kịp.
Dường như người đàn ông có chút bối rối, hất mặt nói: “Mạc Doanh Doanh, anh muốn được ở chung với em.”
Bọn họ... Không phải đang cùng ở một chỗ hay sao? Cô có chút phản ứng không kịp rồi.
Tần Hoài quay đầu bước đi, giọng nói lớn hơn, quấy nhiễu Mục Sư và những
tín đồ đang giảng đạo ở một bên: “Anh nợ em một hôn lễ.”
Nghe
được những lời nói của anh, vốn dĩ Mạc Doanh Doanh đang kinh ngạc, nhưng ngay sau đó… Khóe miệng cô lại kéo lên, hiện ra ý cười lại không thể
nào ngừng được.
Cô nghĩ, có lẽ trong nhiều năm như vậy, đây là ngày giỗ của Sa Luật Đặc vui vẻ nhất mà cô có được.
Cô đã từng cho rằng chuyện này đã trở thành một vết thương luôn rỉ máu
trong lòng cô, cả đời này cũng không thể nào lành lại. Vậy mà hôm nay cô lại để lộ ra vết thương của mình trước mặt người đàn ông này, và nhờ đó cô mới hiểu được, vết thương của cô đã lành lại từ lâu rồi, tất cả chỉ
là do bị ảnh hưởng tâm lý mà thôi.