Mạc Doanh Doanh lật tay một cái đã ném người đàn ông sau lưng mình xuống đất, mà thật trùng hợp là người đàn ông mặc áo đen kia lại ngã xuống
ngay trước mặt Tokugawa Hựu Ngạn, theo quán tính tránh bị người khác lỡ
tay làm tổn thương, Tokugawa Hựu Ngạn đã nhích người sang bên trái vài
bước, cũng nhờ vài bước này mà anh ta có thể cách xa tầm bắn của Tương
Vũ Bình hơn.
Cơ hội chỉ có một lần, thừa dịp mọi người còn đang
ngây người, Mạc Doanh Doanh lật người muốn đưa tay qua để kéo Tokugawa
Hựu Ngạn, tránh cho anh ta bị thương, nhưng đúng vào giây phút đó, Tương Vũ Bình đã nổ súng lần thứ hai, lúc này súng của anh ta vừa nhanh vừa
chuẩn, ngay cả người cận vệ bên cạnh của Tokugawa Hựu Ngạn cũng không
phát hiện ra.
Đường đạn bay rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắn trúng trên xương bả vai của Tokugawa Hựu Ngạn.
Cô thấy những người cận vệ bên người anh ta đều sửng sốt, đều quay đầu
lại, nhìn phía sau lưng lần lượt giớ súng lên. Đến tám phần là có mâu
thuẫn bên trong, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn người đàn ông này
chết.
Mạc Doanh Doanh nắm chặt khuỷu tay của người đàn ông, kéo
anh ta nằm thấp xuống, núp sau một cái thùng đựng hàng, ngay tại thời
điểm Tokugawa vẫn còn choáng váng mơ hồ như đang lọt vào sương mù để mặc cô kéo đi thì bên kia tiếng súng đã vang lên.
“Sao lại như vậy!” Tokugawa Hựu Ngạn lấy tay che xương bả vai bên trái, máu tươi xuyên qua những ngón tay thon dài như ngọc không ngừng nhuộm đỏ cả vai, sắc mặt
anh ta tái mét, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Mạc Doanh Doanh
nghiêng đầu nhìn xuyên qua khe hở của mấy thùng hàng, thấy được cuộc
chiến của hai bên đại khái đã kết thúc, () xem ra là những người của
Tương Vũ Bình đang chiếm lợi thế, không ngoài dự đoán những người bảo vệ của Tokugawa Hựu Ngạn đã bị hạ gục rồi.
Nhìn những người này
đang dọn dẹp hiện trường, giơ súng đi về phía bọn họ, Mạc Doanh Doanh
buông tay của Tokugawa Hựu Ngạn, ngay lập tức, rút khẩu súng từ trong
giày ra, lên đạn, sau đó hỏi nhỏ: “Anh có thể đi không, nhìn qua thấy ở
góc đông bắc có cửa ra an toàn, chúng ta sẽ men theo thùng hàng chạy về
phía đó, khom người cúi đầu thấp xuống là có thể đi được.”
Cho
tới cùng thì Tokugawa Hựu Ngạn là một đại thiếu gia đã quen với cuộc
sống an nhàn sung sướng, không giống với Tần Hoài chỉ có danh mà không
có thực, đúng thật là cả đời này anh ta cũng chưa từng đánh nhau cho nên cũng không biết lúc cấp bách phải làm thế nào, trúng một viên đạn không nói, bây giờ còn phải chạy giữa mưa bom bão đạn thì quả thật là vất vả
cho anh ta rồi.
Nhưng mà người thiếu gia này cũng biết tính mạng
mình đang nguy hiểm, (d.đ.lê.quý.đôn) trong lúc quan trọng như vậy,
những người muốn mạng nhỏ này của anh ta cũng đã hơn mười đầu ngón tay.
Anh ta cắn chặt răng, cả khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt hẹp dài cũng thâm trầm đen tối hơn, nhìn Mạc Doanh Doanh, tim đập cũng nhanh hơn: “Có thể đi được.”
Anh vừa dứt lời, thì Mạc Doanh Doanh đã nhanh chóng
đứng lên, bắn vài phát súng về phía những người kia, vừa bắn cô vừa đá
về phía Tokugawa Hựu Ngạn một cái, muốn anh ta đi mau, nhưng người đàn
ông này lại có khí phách ngoài dự đoán của cô, nắm tay kéo cô đi, ôm cô
vào trong lòng, hai người chạy trên lối đi nhỏ giữa hai bên dãy thùng
chứa hàng hướng về phía cửa ra an toàn.
Hơi thở của anh ta phả
vào mặt cô, mùi bạc hà của nước cạo râu, mang theo mùi vị của người đàn
ông chính chắn trộn lẫn với mùi máu tươi. Mạc Doanh Doanh đưa tay muốn
đẩy anh ta ra, anh không có kinh nghiệm nên không biết làm như vậy có
thể sẽ làm cả hai người bị thương, đây không phải là lúc để xưng anh
hùng, nhưng Tokugawa Hựu Ngạn lại quá che chở cho cô, nghe tiếng đạn
vang lên từ phía sau lưng, anh ta càng ôm chặt cô hơn, cũng nghe được
tiêng bước chân đuổi theo phía sau của bọn họ.
Lối thoát hiểm
đang ở ngay trước mắt, chỉ cần một thoát ra đó thì có thể chống đỡ được
một thời gian, đợi đến khi G1897 tới thì toàn bộ đều có thể giải quyết.
(dđlqđ) Cô kéo tay anh ta ra, đưa tay muốn kéo cánh cửa kia ra, thì bọn
người Tương Vũ Bình đã phát hiện được ý định của cô, liền giơ súng lên,
nhắm ngay Mạc Doanh Doanh.
Trong khoảnh khắc Tokugawa Hựu Ngạn
quay đầu lại, cảm giác được viên đạn sẽ bắn trúng vào lưng của người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, mà trong giây phút đó, khuôn mặt cô lại
rất giống người ở trong lòng anh ta, cũng đã từng có sắc mặt tuyệt vọng
liều lĩnh như vậy, mà lúc đó anh ta đã yếu đuối lựa chọn buông tay, để
lại một mình cô ấy phải đối mặt với mọi thứ.
Bỗng nhiên Tokugawa
Hựu Ngạn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mạc Doanh Doanh, cảm giác được bên trái của lưng mình chợt đau nhói, vốn xương bả vai đã không còn cảm giác hiện tại cũng bắt đầu co rút rất đau đớn, lúc này Mạc Doanh Doanh
đã mở được cửa, một tay kéo mạnh toàn thân đầy máu của Tokugawa Hựu Ngạn vào trong, thuận tay bắn mấy phát súng về phía Tương Vũ Bình, sau đó
đóng cửa lại.
Vậy mà, sau cánh cửa này không phải là lối thoát
hiểm mà là một gian phòng nhỏ khép kín có hai cánh cửa khác nhau, một
cánh cửa đã bị cô khóa lại, một cánh cửa khác lại bị khóa từ bên ngoài,
trong giờ phút này bọn họ không có cách nào để mở ra cánh cửa còn lại
đó.
Cô đặt Tokugawa Hựu Ngạn nằm nghiêng bên cạnh những vật liệu
được chất đống trong kho hàng, lấy ra thiết bị liên lạc, liên hệ với Tần Hoài đang ở đầu bên kia, nhưng từ đầu tới cuối đều ở trong tình trạng
không có người trả lời, cô đành phải liên hệ với G1897, giọng nói của cô ta ở bên đầu bên kia rất vội vàng: “Tôi đang ở bên ngoài kho hàng của
các người, có mấy người đàn ông đang tiến về phía tôi, chờ tôi giải
quyết bọn họ đã.”
“Có mấy người?” Cô đưa mắt nhìn Tokugawa Hựu
Ngạn đã bắt đầu lâm vào tình trạng hôn mê, phải lập tức đưa người đàn
ông này tới bệnh viện, nếu không chỉ sợ cô còn chưa hỏi ra được thanh
đao Kim Thác Minh Thái ở đâu thì anh ta cũng đã về trời rồi. Thêm
nữa….Mới vừa rồi người này đã cứu cô.
“Bốn.”
Mạc Doanh
Doanh tính toán, mới vừa rồi cũng có bốn người tập kích ở phía sau của
bọn họ, (d-đ-le-quy-don) xem chừng ra là mấy người này muốn mở cánh cửa
được khóa từ bên ngoài kia giải quyết hết bọn họ một cách triệt để.
“Cô giải quyết được không?” Từ trước đến giờ cô vẫn chưa bao giờ kiểm tra
năng lực chiến đấu cá nhân của G1897, vừa nghĩ đến đối mặt với Tương Vũ
Bình có thực lực cũng không thua kém gì cô, cô sợ cô ấy phạm phải sai
lầm.
Không đợi G1897 trả lời cô, đầu bên kia đã có tiếng súng vang lên, tín hiệu liên lạc bị gián đoạn.
Mạc Doanh Doanh nhìn xuống lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của mình, xoay
người nâng Tokugawa Hựu Ngạn lên, cả người anh ta rất lạnh, nhưng trán
lại rất nóng, cô lật người anh ta lại, đưa lưng anh ta về phía mình, xé
quần áo lót ở trong đang dính đầy máu ra, cảm nhận được toàn thân anh ta vì đau đớn mà run lên. Vết đạn sâu hơn so với tưởng tượng của cô, mà
còn - - Mạc Doanh Doanh nhíu mà, đưa tay dò xét dọc theo khung xương của anh ta, vậy mà lại nằm ngay bên lá phổi trái, người đàn ông hít thở khó khăn, đã bắt đầu ói ra máu.
“Này, anh có ổn không vậy?” Cô vỗ
vào mặt anh ta, cảm giác được mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong mũi,
bỗng nhiên ánh mắt cũng có chút chua xót: “Ngu ngốc, không phải anh muốn trói tôi lại rồi giết tôi sao, tại sao kết quả lại trở thành như vậy…”
Cả đời này của cô không có nhận ân tình của bất cứ ai, ngoài trừ người
đang ở bên ngoài kia, thì Tokugawa Hựu Ngạn là người đầu tiên.
Người kia muốn cô dùng tuổi xuân cả đời này để trả nợ cho CASTA, nếu Tokugawa Hựu Ngạn lại cứ như vậy chết đi…Cô, phải làm sao để trả lại món nợ này
bây giờ?
Bỗng nhiên, tay cô bị những ngón tay lạnh băng nắm chặt, vậy mà người đàn ông này hơi hé đôi mắt ra, toàn thân vốn không có cảm
giác đều trở nên đau đớn vô cùng, giống như đang được tôi luyện qua, chỉ cử động một chút cũng rất khó khăn. Khuôn mặt người con gái trên đỉnh
đầu lại quen thuộc đến vậy, hốc mắt hơi đỏ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên
quất cường, một phần trí nhớ của anh ta sụp đổ nhanh chóng.
“Mộc...” Anh ta cố gắng gợi lên khóe môi mỉm cười, muốn sờ vào khuôn mặt của người kia: “Đừng khóc.”
Khuôn mặt cô ấm áp mềm mại, mà tay anh ta thì lạnh lẽo đầy máu tanh, Mạc
Doanh Doanh không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thế đưa tay nắm lấy
tay anh ta, trầm ngâm trong giây lát, rốt cuộc cũng nói: “Em ở đây.”
Trong giây phút đó, có muôn vàng tia nắng ấm áp đang chiếu rọi trước mặt
Tokugawa Hựu Ngạn, không biết đã bao lâu rồi? Không biết cô ấy đã rời
khỏi mình bao lâu? Tại sao lúc đó lại trở về?
Anh ta đã cho rằng, cuộc đời này của bọn họ đã bỏ phí từ lâu.
Bảy năm trước, ở Tokyo, bọn họ đã gặp nhau.
Năm đó, cây cổ thụ đầy bạch quả tỏa ra những ánh vàng rực rỡ, đung đưa
trong gió đã chứng kiến một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.
Anh ta chạy một chiếc xe leo núi màu đỏ thật nhanh trên con dường nhỏ, trong
thời khắc lướt qua người cô ấy, làm tung bay làn váy của người nữ sinh,
đã làm cho cả hai người động lòng.
Có người vừa sinh ra đã có tư cách để kiêu ngạo, chẳng hạn như Tokugawa Hựu Ngạn.
Dòng dõi quý tộc trong giới kinh doanh của Nhật Bản, dạo chơi ở Ginza mà
trong túi không có gì ngoại trừ chi phiếu, bộ dáng bên ngoài còn rất đẹp trai thu hút người khác.
Tokugawa Hựu Ngạn lúc 24 tuổi là một
học sinh ưu tú của đại học Tokyo khoa tài chính, cũng là người yêu trong mộng của đa số nữ sinh trong trường.
Nhưng anh ta không hẹn hò
với bất cứ ai, đào hoa nhưng lại rất chung tình, chưa bao giờ bắt cá
hai tay, có danh tiếng rất tốt, năng lực lại vững vàng.
Thời điểm anh ta gặp cô ấy chính là thời điểm khó khăn nhất của cô ấy.Tại Nhật Bản, không thiếu những sự kiện nữ sinh yếu đuối bị ăn hiếp, dọa
dẫm, bắt nạt, đánh người, thậm chí là uy hiếp các cô ấy đi tiếp khách,
mặc kệ là học ở trường cao cấp đến cỡ nào vẫn đi làm ở những quán rượu, ở đâu cũng có đầy những chuyện như vậy xảy ra.
Lần đầu tiên
Tokugawa Hựu Ngạn gặp Thiển Mộc, cô ấy đang bị một đám nữ sinh xấu nổi
tiếng trong trường học uy hiếp, đồng phục bị kéo đến nỗi lộ ra cả áo
ngực màu hồng ở bên trong, váy ngắn đã bị kéo lên trên đùi, mặt vị vỗ
đến nỗi đỏ ửng, cả người thật nhếch nhác.
Anh ta vô tình đi
ngang, chỉ nhìn mọi chuyện thoáng qua. Vậy mà khi cô ấy thấy được anh
ta, chỉ ngiêng đầu qua chỗ khác, nhắm mắt lại hết sức tuyệt vọng, trong
khoảnh khắc đó, anh ta đã dừng lại, rốt cuộc cũng không thể nào bước đi. Nhìn cô ấy tuyệt vọng nhưng rất kiên cường, rất giống với con mèo Đích
Nhĩ mà anh ta đã từng nuôi, lúc con mèo kia bị bệnh mà chết cũng giống
như vậy, có lòng nhưng không có sức nhìn anh ta, quật cường nhắm mắt
lại, rốt cuộc cũng không mở mắt ra nữa.
Lần đầu tiên anh làm việc tốt, cản trở một tai họa sắp xảy ra, trong lúc mấy người nữ sinh nhốn
nháo la hét nhào tới Thiển Mộc, anh ta đã kéo cô chạy trốn.
Cô ấy trầm mặc đi theo anh ta trở về xe của mình, vừa mới đóng cửa xe, anh ta còn đang nghiêng nười lấy áo khoác cho cô ấy, thì đã nghe thấy tiếng
quần áo cọ xát.
Anh ta quay đầu, đã thấy cô ấy cởi quần áo xuống chỉ còn đồ lót bên trong.
Trong mắt cô ấy đều là nước mắt, cô ấy đã nói: “Cho tôi tiền, tôi sẽ làm với anh, có thể làm ngay bây giờ.”
Thân thể của anh ta cũng bắt đầu động đậy theo hương thơm thiếu nữ, trong
khoảnh khắc đó, dục vọng của anh ta đã bành trước tới cực điểm, toàn
thân đau đớn, nhưng quả thật là ngoại lệ, anh ta đã nhịn xuống.
Anh ta ném áo khoác cho cô ấy, lại ném cho cô một tờ chi phiếu, chỉ nói với cô ba chữ: “Cút cho tôi.”
CMN lòng tốt, lại đi cứu một loại hàng như vậy. Có thể khẳng định là loại
con gái cam lòng đi tiếp khách rồi, còn không cũng là loại không có tiền ăn xài. Chỉ một ánh mắt thì có là gì, cả màng trinh của con gái cũng có thể làm giả. Tokugawa Hựu Ngạn đuổi cô ấy xuống xe, một chân đạp mạnh
lên chân ga, coi như anh ta xui xẻo vậy.
Lần thứ hai bọn họ gặp mặt chính là ở cửa hàng Chanel tại trung tâm Ginza ở Tokyo.
Anh ta đang ôm người đẹp trong lòng, mà cô ấy lại bị một người đàn ông mập mạp ôm trong ngực.
Nhân lúc bạn gái đang thử quần áo, anh ta đã đẩy cửa phòng thay đồ của cô,
nhìn xuyên qua đồ lót của cô, vẫn là toàn thân màu hồng phấn giống như
lần trước, chẳng qua anh không tin cô lại đơn thuần ngây thơ như vậy.
Anh ta đã hôn cô, nụ hôn còn chưa thỏa mãn sự chiếm hữu, sau đó đẩy cô ấy ra xa, mới có thể tách khỏi nụ hôn đó.
Cô ấy sợ đến nỗi lạnh run cả người, nhưng toàn thân vẫn mang vẻ cao ngạo,
cô ấy hơi ngửa đầu, nói gằn từng chữ: “Anh là ai?” Nói xong, lấy ra từ
trong túi áo một tờ chi phiếu, trên đó là một chỗ trống vẫn chưa được
viết vào: “Ai muốn lấy tiền của anh chứ!”
Lại một lần nữa chia tay không vui vẻ, số lần mà bọn họ buồn bã chia tay cũng thật nhiều.
Tokyo lớn như vậy, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng chưa từng gặp lại.
Buổi chiều sau khi biết được mẹ mình bị bệnh nặng, anh ta đã ngồi ở quán
rượu uống một mình, cô ấy vỗ vai anh ta, gọi một ly Martini, rồi ngồi
xuống bên cạnh anh ta, hỏi anh ta có chuyện gì.
Anh ta rút một
điếu thuốc, nói với cô: “Mẹ tôi bị bệnh nặng.” Tình thân của những người trong gia tộc lớn như bọn họ quả thật hời hợt, (d.đ.le.quy.đon) nhưng
mà mẹ của anh ta là một người mẹ tốt, anh ta rất kính trọng yêu thương
bà.
Cô gái rút điếu thuốc ra khỏi tay anh, tự mình hút một hơi,
nhìn đầy vẻ phong trần: “Còn mẹ của tôi thì rất khỏe, nhưng lại là tình
nhân của người ta.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh, cô ấy cười lạnh:
“Cho nên bây giờ tôi thật muốn biết mùi vị làm tình nhân của một người
đàn ông thì như thế nào, có phải làm cho bà ấy không thể nào dừng lại
được hay không?” Nói xong, hốc mắt cô ấy cũng đỏ lên: “Đắm chìm đến nỗi
khi tôi và anh trai bị người ngoài nói xấu sau lưng mà bà ấy vẫn cứ làm
theo ý mình như cũ.”
Anh ta đã uống hết ly Martini của cô, nâng
cằm cô ấy lên, nhìn khuôn mặt của cô ấy dưới ánh đèn mờ ảo, trong vẻ
thanh tú còn mang theo sự ngây thơ của thiếu nữ, anh ta đã nói: “Vậy
chúng ta thử xem thế nào.”
Anh ta cũng không hiểu tại sao mặc dù
biết mẹ anh ta đang bệnh nặng mà cha của anh ta còn có thể chìm đắm
trong sự dịu dàng mềm mại của người phụ nữ khác, chẳng lẽ thật sự ‘không thể nào dừng lại được’ hay sao?
Lúc đó, bọn họ cũng không biết thân phận của người kia, rất hiểu ý nhau, đó là một đoạn nghiệt duyên.
Mà trong giờ phút này, thời gian đã trôi qua lâu vậy, cô ấy vẫn ở đây với anh ta, như lúc vừa mới gặp nhau.
Trong khoảnh khắc này, rốt cuộc anh đã dám đường đường chính chính cầm tay cô ấy, nếu lúc đó anh ta không có băn khoăn nhiều như vậy, có phải đã
không có tiếc nuối trong giờ phút này hay không….?
“Mộc….Chúng ta có thể….?” Lời nói của anh ta đứt quãng, còn chưa nói xong đã bị tiếng đẩy cửa cắt ngang.
Theo bản năng, Mạc Doanh Doanh đã đứng lên, giơ súng nhắm ngay chỗ ánh sáng, quả thật là bóng dáng quen thuộc.
Hình như Tần Hoài nghe được lời của Tokugawa Hựu Ngạn mới nói lúc nãy, quẹt
mồ hôi hai bên thái dương, mở miệng từ chối: “Không thể! Mạc Doanh
Doanh, em nhanh lên đi, để anh đỡ anh ta.”
Mạc Doanh Doanh ngồi xổm xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh để thanh đao Kim Thác Minh Thái ở chỗ nào?”
Người đàn ông đã nhắm nghiền mắt, dường như đã hôn mê, lúc nghe được giọng
nói của cô, thì đôi môi khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn gọi tên Thiển Mộc.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên cách đó không xa, đã xảy ra sự kiện bắn nhau
lớn như vậy, nếu cảnh sát Yokohama vẫn không đến thì quả thật không còn gì để nói nữa rồi, một tay Tần Hoài đẩy Mạc Doanh Doanh ra ngoài, đầu
cũng không quay lại.
“Tới khu trung tâm mua sắm ở quảng trường
tìm Đỗ Tố, cùng với cô ta rời khỏi đi!” Xem ra thân phận của anh cũng đã bị lộ rồi: “Anh sẽ giải quyết anh ta.”
Tần Hoài bảo đảm rằng anh sẽ giao lại Tokugawa Hựu Ngạn cho cảnh sát trong tay, để bọn họ giải quyết chuyện này là an toàn nhất.
Mạc Doanh Doanh buông Tokugawa Hựu Ngạn ra, cầm lấy thiết bị liên lạc, đi
ra khỏi phòng nhỏ thì nghe được một loạt tiếng thắng xe chói tai, người
của G1897 đầy bụi đang ngồi ở trên chiếc Hummer, nói với cô: “Nhanh đi!”
Cô xoay người ngồi lên xe, nói với G1897: “Đi trung tâm mua sắm ở quảng
trường, đưa máy tính cho tôi, tôi sẽ xâm nhập vào hệ thống radio, để Đỗ
Tố tới của trung tâm mua sắm chờ chúng ta.”
Thấy ánh mắt nghi ngờ của G1897, trong lòng Mạc Doanh Doanh cũng rối thành một nùi, nhưng vết máu trên tay đã nhắc nhở cô hiện giờ vẫn chưa biết Tokugawa Hựu Ngạn
sống hay chết, cô đè thấp giọng mình: “Ngay lập tức!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xui xẻo bị cảm nặng… TAT.
Nghe nói tất cả mọi người đang ôn tập cho cuộc thi cuối kỳ cuộc thi 0 0, cuối kỳ chúng ta thi tới 4 5 lần trong một tháng nha….
Nếu nói như vậy nói, có thể lười một chút đúng không?