Sau khi nghỉ ngơi một tuần để hồi phục lại sức khỏe, Mạc Doanh Doanh đã quyết định lên kế hoạch hành động vào thứ tư tuần sau.
Bởi vì đây là nhiệm vụ do đích thân Reagon phân phó cho cô, cho nên ngoại
trừ sự giúp đỡ từ phụ tá G1897, cô phải tự mình phụ trách toàn bộ mọi
chuyện.
Nhưng ngay cả cô cũng không biết, cho tới cùng Reagon
đang muốn làm gì, hoặc phải nói là, muốn để cho cô lấy được gì từ biệt
thự của ông chủ nhà máy hóa chất họ Tống.
Cái người họ Tống này bề ngoài là ông chủ của một nhà máy hóa chất, nhưng đồng thời cũng là một người rất thích sưu tầm đồ cổ.
Theo như lời của Reagon, thì có thể suy ra là có một nhân vật lớn nào đó
nhìn trúng một trong những món đồ cổ mà ông chủ Tống đang cất giữ, không thể mua được bằng tiền, cho nên đơn giản trực tiếp bỏ tiền muốn CAS¬TA
tìm kiếm món đổ cổ đó cho mình.
“Là thứ quý giá nhất của ông
ta.”Cô vẫn nhớ rõ thời điểm nhận nhiệm vụ, ánh mắt thâm thúy của người
đàn ông gầy yếu, nhưng lại rất lạnh lùng khắc nghiệt, dường như còn mang theo một nỗi nhớ nhung.
“Ông ấy đã trốn ra nước ngoài, tại sao ông ta lại không mang theo món đồ đó chạy trốn cùng với mình?” Cô có chút nghi hoặc.
Reagon nhếch môi lạnh lùng: “Ai nói là ông ta trốn ra nước ngoài? Đây là tư
liệu do chính cô thu thập sao? Sau khi ông ta không chịu nói ra nơi cất
giấu đồ cổ đã bị giải quyết rồi.”
Cho nên, mặc kệ là lúc trước có Mạc Doanh Doanh, hay là bây giờ có Tần Hoài, đối với những phán đoán về ông chủ Tống kia đều là sai lầm.
Vào lúc đó, Mạc Doanh Doanh đã
cho rằng ông chủ Tống đang sống bên kia bờ Đại Dương, cũng giống như
phán đoán của Tần Hoài tại thời điểm này.
Cho nên, cho dù là quy
mô của CAS¬TA có lớn bao nhiêu, số lượng thành viên có nhiều thế nào,
thì bản thân Mạc Doanh Doanh là một thành viên cao cấp cũng không có
cách nào đưa ra những phán đoán chính xác được.
Biệt thự của ông
chủ Tống nằm ở vùng ngoại ô của thành phố T, cũng coi như là một căn
biệt thự cao cấp, vì thế ngoại trừ căn biệt thự này của ông ta, chung
quanh không có bất kỳ một ngôi nhà nào cả. Ở phía Tây của biệt thự là
một rừng cây, bây giờ đang giữa mùa hè, cho nên cành lá rất sum xuê, dễ
dàng lẩn trốn, vì trời còn chưa tối cho nên Mạc Doanh Doanh quyết định
lẩn trốn trong rừng cây này, đợi cho đến thời điểm từ nửa đêm đến rạng
sáng, lúc mà phòng thủ ở căn biệt thự này yếu nhất, sẽ âm thầm lẻn vào,
tìm thứ mà Reagon muốn có được.
Cô cũng không biết thứ mà Reagon muốn là gì, nhưng cô tin rằng những người đặc cảnh thông minh của thành phố T kia sẽ cho cô biết câu trả lời. Cô dám khẳng định đám người này
đã tìm hiểu rõ nguồn gốc cho nên mới tới biệt thự này, sau đó là theo
dõi nghiêm ngặt chờ cô chui đầu vô lưới, hơn thế nữa, nhân tiện có thể
tìm hiểu thêm về món bảo vật quý giá của ông chủ Tống này một chút, sau
đó đem những thứ này trở thành mục tiêu được trông coi, canh giữ hết sức cẩn thận.
Phải cảm ơn bọn họ, vì sự canh giữ nghiêm ngặt cẩn
thận của bọn họ lại có thể giúp cô dễ dàng xác định được mục tiêu, càng
giúp cô dễ dàng thoải mái tìm được đồ mà cô muốn tìm.
Khoảng ba
giờ chiều, cô gọi G1897 tới, kêu cô ấy lái xe đưa mình đến đường quốc lộ cách căn biệt đó không xa, sau đó cô chỉ có thể tự mình đi bộ xuyên qua một đám cỏ dại, ẩn núp vào trong rừng cây.
Sở thích của ông chủ
Tống này cũng thật độc đáo, tại một nơi quỷ quái trước không có làng xóm sau không có nhà cửa, đi xây một căn biệt thự xa hoa, cũng không biết
đã giấu bao nhiêu người tình trong này. Cô suy nghĩ có chút giễu cợt.
“Mạc, đến rồi.” G1897 đang lái chiếc Land Rover mà ngày thường Mạc Doanh
Doanh thích nhất, giờ phút này, chiếc Land Rover hung hãn kiêu ngạo lẳng lặng đậu ở bên lề đường quốc lộ, giống như một con báo săn đang ngủ
đông.
Mạc Doanh Doanh đem súng ở giữa bắp đùi cột chặt lại, buộc
lên khủy tay một cây dao găm nhỏ nhưng rất sắc bén, sau cùng đem tai
nghe nhỏ giống như chiếc bông tai đeo lên vành tai của mình, rồi lấy tóc dài che phủ lại, cuối cùng là khoác một cái áo khoác rộng rãi, rất bình thường của phụ nữ lên bộ đồ bó sát người của mình, rồi mới xoay người
bước xuống xe.
“Tìm một nơi an toàn chờ tôi, không thể cách rừng
cây nhỏ quá một cây số.” Cô căn dặn cặn kẽ, nếu khoảng cách ở ngoài một
cây số sẽ làm cho việc cô bỏ chạy càng thêm khó khăn.
Mặt của G1897 lộ vẻ khó xử: “Chỗ này là đồng bằng, nếu tôi không tìm được...”
“Tìm không được thì tạo ra một nơi như vậy cho tôi.” Nói xong, cô liền xoay
người đi về hướng căn biệt thự. (quynhle2207—diễn đàn )
G1897
nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cấp trên mất hút trong rừng cây sâu thẳm, cắn cắn môi, bẻ tay lái qua hướng khác, chân đạp ga, bắt đầu tìm
kiếm chỗ mà Mạc Doanh Doanh gọi là ‘nơi an toàn’.
Rõ ràng đã mặc
vào quần áo của phụ nữ rất tầm thường, thân hình mềm mại giống như một
sinh viên đại học, nhưng ánh mắt trong suốt không chút gợn sóng, không
có sợ hãi lại có sự lạnh nhạt giống như đã đoán trước được mọi chuyện.
G1897 hít mạnh một hơi, tập trung tinh thần quan sát bốn phía xung
quanh.
Trở lại bên phía Mạc Doanh Doanh, cô đi rất nhanh, thêm
vào đó cô đã tìm hiểu qua địa hình ở nơi này, chỉ không quá 20 phút, cô
đã tìm được vị trí thật tốt, thật an toàn để ẩn núp, bây giờ chỉ phải
ngồi chờ đến nửa đêm.
Bây giờ mới có 4 giờ, đợi tới nửa đêm còn
phải đợi ít nhất tám tiếng đồng hồ, Mạc Doanh Doanh lấy ra từ túi trong
của áo khoác một bình nước, uống một ngụm, rồi sau đó ngồi không nhúc
nhích trong một góc kín đáo.
Ngồi chờ như vậy đối với những người là đặc công hay lính đánh thuê như cô mà nói bất quá là một chuyện bình thường.
Lúc trước tham gia vào CAS¬TA, Reagon đã từng sử dụng những thủ đoạn tàn
khốc không thể tưởng tượng nổi để huấn luyện ra những thành viên tinh
nhuệ nhất, đáng tin cậy nhất của ông ta sau này, cô vẫn nhớ rõ ngoài cô
ra, còn có một người đẹp da đen người La tinh cùng với một người đàn ông da trắng tóc vàng rất đẹp trai.
Ba người bọn họ cùng nhau trải
qua đủ loại thử thách, sau khi cùng nhau gia nhập vào CAS¬TA đã bị ép
phải tách ra, sau này cũng không còn liên lạc với nhau nữa.
Hiện
tại, cô cũng không biết hai người còn lại đó sống hay chết, nhưng Mạc
Doanh Doanh dựa vào sự trầm tĩnh của mình, cũng như sự nhạy cảm đối với
mục tiêu nên được Reagon thưởng thức, nhiệm vụ từ trước đến giờ cũng
chưa bao giờ thất bại.
Thân phận lúc trước của Reagon là một
thành viên của đội đặc nhiệm xung kích Báo Biển, một tổ chức bí ẩn nhất
thế giới, trước mắt đội xung kích Báo Biển là đội ngũ toàn những người
xinh đẹp bí mật nhất, không ai biết bọn họ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ
lúc nào, cũng không có người nào biết bọn họ làm nhiệm vụ gì, nhưng mà,
đó là một đội ngũ trung thành và tận tâm như những con chó săn, bảo vệ
lãnh thổ nước Mỹ.
Ngay cả với Reagon, Mạc Doanh Doanh cũng chưa
bao giờ dám suy đoán sau lưng của người đàn ông này là ai, đại diện cho
cái gì, nhưng cô có thể khẳng định bản lĩnh cùng mưu trí của Reagon
tuyệt đối không thua kém bất cứ người nào trong 200 thành viên trung
thành bất chấp tất cả đang còn tại ngũ của đội xung kích Báo Biển của
Mỹ.
Sắc trời cũng dần dần tối dần, màn đêm đen như mực bao trùm
xuống, thì những chấm nhỏ lác đác trên bầu trời cũng đang lóe dần lên.
Trong lúc này, Mạc Doanh Doanh nhận được báo cáo từ G1897, giọng nói của cô
ấy bình tĩnh tự nhiên: “Cách rừng cây không xa khoảng chừng ba mươi
thước về phía Nam sẽ có một giòng suối nhỏ, phía sau giòng suối có núi
dựa rất vững chắc, tôi đậu xe trên núi.”
Ngọn núi này có rất
nhiều đường ra, muốn chặn lại hết các đường ra này cũng vô cùng phiền
phức, Mạc Doanh Doanh suy nghĩ trong chốc lát: “Tốt.”
Nhưng vào
lúc này, trong căn biệt thự bỏ hoang của ông chủ Tống lại có đèn đuốc
sáng trưng, từ mấy ngày trước đã có khoảng bảy tám người đặc cảnh ở lại
canh giữ trong căn biệt thự này, trong đó có cả thủ hạ đắc lực Tề Đại Vĩ của Tần Hoài.
Bây giờ là thời gian ăn cơm, trong căn biệt thự
truyền ra mùi thức ăn thơm phức, vốn dĩ là một sảnh lớn ồn ào, giờ đây
cũng chỉ có năm bóng dáng thanh niên trẻ tuổi mặc áo màu xanh đậm đang
lặng lẽ ngồi ăn đồ ăn ở trên bàn.
Chỉ có một người vừa mới ăn
xong, bỏ đũa xuống, sau khi lên tiếng, rồi đứng dậy cúi chào và nói với
Tề Đại Vĩ là anh ta đã ăn xong, sau đó liền đi thay những người đồng đội khác đang canh giữ ở những chỗ dễ bị đột nhập của biệt thự.
Đang lúc mọi người âm thầm thay ca với nhau, tiếng tắt máy xe truyền tới từ
chỗ cửa chính, những người đàn ông trong trang phục quân đội với phản xạ có điều kiện đều bỏ đũa xuống, mà Tề Đại Vĩ thì đánh vang một tiếng
‘ba’, chào theo nghi thức quân đội, sau đó cũng hơi thả lỏng ra, cũng
đứng nghiêm túc theo mọi người.
Trong sảnh lớn, cộng thêm Tề Đại
Vĩ nữa là tổng cộng sáu người đều nhìn về phía người đàn ông đang đẩy
của chính đi vào, chào theo nghi thức quân đội thực chỉnh tề.
“Sếp!”
Người tới là Tần Hoài, vốn dĩ đêm nay anh không cần phải đến đây, nhưng từ
sau khi anh vì truy đuổi kẻ tình nghi không rõ thân phận có ý đồ đến gần nhà máy hóa chất mà ngắt điện thoại của ‘mẹ đại nhân’ Chung Tử Đồng,
mỗi ngày anh bị mẹ mình lải nhải bên tai hết lần này đến lần khác, nào
là: “Cố tình không để ý tới mẹ.” “Không muốn tìm con dâu cho mình!”
“Trộn lẫn trong bộ đội toàn là đàn ông, đặc biệt là cái người tên cái gì Đại Vĩ, cũng quá thân mật đi.” Đủ các kiểu nói linh tinh lang tang, làm cho tâm tình của Tần Hoài vốn là không tệ cũng trở nên ủ rũ, phải cấp
tốc rời khỏi nhà, chỉ đơn giản là đi ‘thăm nom’ trợ thủ của mình vậy.
Quả thật quan hệ của anh cùng trợ thủ của mình không tệ, nhưng đại thiếu
gia họ Tần có thể dùng nhân phẩm tốt đẹp của ba anh mà bảo đảm, anh
tuyệt đối thích phụ nữ.Những người phụ nữ, cái loại cứ luôn dính sát vào anh, đại thiếu gia Tần Hoài đã chán ngán lắm rồi, bây giờ anh đang
chuẩn bị xắn tay áo lên, tự mình xuống biển bắt một vật nhỏ bé, nghịch
ngợm một chút về nuôi bên cạnh mình mà thôi.
Trong lòng nghĩ như
vậy, tiện thể Tần Hoài lái xe đến căn biệt thự ở ngoại ô, anh đã đến
biệt thự rất nhanh, lúc này mới nhớ tới bởi vì hôm nay anh phải đích
thân tới gặp một lãnh đạo cao cấp của tổng bộ cảnh sát của thành phố T,
cho nên anh phải mặt đồng phục cảnh sát, vốn nghĩ rằng sẽ thay đồ khi về nhà, lại bị mẹ nói đến nỗi phải ‘bỏ của chạy lấy người’, cho nên quần
áo của anh vẫn chưa kịp thay ra.
Anh vừa đi vừa nghĩ như vậy, khi đẩy cửa ra, đã thấy những người trong nhà đang đứng rất chỉnh tề để chào anh.
“Các cậu cực khổ rồi.” Cặp mắt đào hoa mê hoặc lòng người của Tần Hoài nhíu
lại, dưới ánh đèn thủy tinh lộ ra vẻ đẹp răng trắng môi hồng, mê hoặc
giống như một cô gái, cũng may là những người ở đây đã quen với sự hấp
dẫn mạnh mẽ của người đàn ông này từ nhiều năm qua, cho nên giờ phút này đều hết sức bình tĩnh, lại ngồi xuống ghế tiếp tục ăn cơm.
Tần
Hoài đi xung quanh biệt thự một vòng, khi thấy mọi thứ đều rất yên tĩnh, anh cũng bắt đầu hoài nghi với phán đoán của mình lúc ban đầu, chẳng lẽ tổ chức này đã lấy được cái gọi là ‘mục tiêu’ rồi sao, chẳng lẽ công
sức chờ đợi mấy ngày nay của bọn anh đều là công dã tràng?
Kỳ
thật ngay từ đầu, đề nghị của Tề Đại Vĩ là bí mật ẩn núp trong biệt thự
để tiện theo dõi, chờ đợi đối phương mò đến, nhưng anh lại không đồng ý.
Nếu đều là hành động trong bóng tối giống như nhau, vậy thì bọn họ không
thể nào phản ứng nhanh, hay nhạy cảm giống như bọn người của tổ chức
CASTA vốn luôn hành động trong bóng tối rồi, hơn nữa, nếu thật sự CAS¬TA muốn lấy được món đồ nào đó, vậy thì Tần Hoài anh sẽ bày hết những món
đồ quý giá này ra một cách quang minh chính đại, về phần bọn họ có thể
lấy được hay không, thì phải xem vào bản lãnh của bọn họ vậy.
Căn biệt thự này có hai tầng, tầng hai là nơi có phòng sách cùng phòng ngủ, mà ngăn ngầm ở trong phòng sách là nơi cất giấu những bảo vật quý giá
mà ông chủ Tống sở hữu.
Chén Lưu Ly, tranh chữ đời nhà Thanh, đá
quý, còn có mấy cái bình sứ Thanh Hoa. Sau cùng, ánh mắt của Tần Hoài
tập trung vào một cuộn da dê đã bị rách lộ ra ngoài, bên trong cuộn da
dê toàn là những ký hiệu mà anh coi không hiểu gì hết, dường như chỉ
thuận tiện được cất ở trong này, nếu so sánh với những bảo vật thu hút
sự chú ý của người khác, thì nó có vẻ bình thường quá mức.
Tần
Hoài lấy từ cái túi ngầm ở chỗ đầu gối của mình ra một cặp bao tay màu
trắng, mang vào vừa vặn, đem cuộn da dê đặt dưới ánh đèn, xem xét hết
sức tỉ mỉ.
Kết quả cho thấy đây là cuộn da dê có nguồn gốc từ
Châu Âu hơn một trăm năm trước, đã mục nát đến nỗi có thể bị rã ra bất
cứ lúc nào, ở dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy được nét mực đã bị phân hủy biến đổi hoàn toàn, ngoại trừ những ký hiệu không biết là gì, còn có
mấy hình vẽ hết sực kỳ dị.
Đôi mắt của Tần Hoài dần dần nheo
lại, đang muốn xem xét kỹ lưỡng hơn cuộn da dê kỳ lạ này, dường như nghe được có tiếng động giống như cầu chì bị ngắt, chỉ trong nháy mắt, toàn
bộ đèn đuốc trong biệt thự đang sáng trưng bỗng nhiên chìm vào bóng tối.
Theo bản năng, Tần Hoài cất kỹ cuộn da dê, không biết tại sao nhưng anh lại
có dự cảm đây chính là thứ mà CAS¬TA muốn lấy được. Chỉ trong phút chốc, đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở dưới lầu, lại trong nháy mắt,
đèn ở sảnh lớn đã sáng trở lại.
Từ lúc bọn anh trú đóng ở đây,
cũng đã chuẩn bị nguồn điện dự phòng thật tốt, nhưng mà trong lòng Tần
Hoài lại rất căng thẳng, đèn ở khắp nơi đã sáng lên, nhưng chỉ riêng ở
hai căn phòng vẫn không sáng.
Một căn phòng chính là phòng sách
mà anh đang đứng, còn một căn phòng khác chính là căn phòng có thể nhìn
thẳng ra ngoài khi cửa mở ra, chính là phòng ngủ chính của ông chủ Tống.
Trong lòng anh vừa nghĩ tới, thì nghe được tiếng động rất nhỏ từ cửa sổ của phòng sách.
Tần Hoài nghiêng người một cái, liền núp vào phía sau màn cửa màu trắng,
chờ đợi người vừa tới đi vào, đây là cơ hội tốt để bắt người.
Trong giờ phút này, cả căn biệt thự ở trong tình trạng hết sức yên tĩnh, anh
biết tất cả người của anh đã vào vị trí sẵn sàng, trở về chỗ mà bọn họ
có trách nhiệm bảo vệ. Mà trong lòng Tần Hoài cũng bắt đầu phấn chấn,
anh hy vọng mình thật sự may mắn được người đến có lai lịch không rõ
ràng này chọn đi vào căn phòng của anh, như vậy anh có thể cùng người
kia so tài với nhau rồi.
Nhưng mà, sau một hồi động tĩnh thật nhỏ, tất cả đã trở về không khí yên tĩnh.
Người của hai bên dường như đều hít thở chậm lại, đều đang chờ đợi đối phương ra tay trước.
Tần Hoài nghe được rõ ràng tiếng động khi hai chân đối phương chạm đất,
nhưng anh cũng không dám ra mặt khi còn đang ở trong tình trạng lờ mà lờ mờ. Trong bóng đêm, anh rút cây súng lục từ bên hông ra, cầm trong tay, không một tiếng động đánh giá kẻ địch của mình. (
Thời gian chỉ trong nháy mắt, nhưng lại giống như dài cả một thế kỷ, Tần Hoài chỉ cảm giác được như có cái gì đó đang bay rất nhanh tới chỗ anh đang ẩn núp,
anh nhạy cảm tránh ra, một tay chống đỡ ghế sô pha sau lưng, sau khi anh thành công tránh được, mới nhìn ra được thứ đã bay về phía mình là một
cây dao nhỏ sáng loáng, nếu anh chỉ chậm một chút thôi, thì có lẽ bây
giờ anh đã ‘hy sinh anh dũng’ rồi.
Một đao kia bay tới, theo sau còn có một bóng dáng màu đen, và thêm mấy cú đấm liên tục bay tới.
Mạc Doanh Doanh tốn không tới một phút đồng hồ để ngắt cầu chì, tạo cho cô
cơ hội tốt có thể đi vào căn biệt thự này thành công, theo dự đoán của
cô, trú đóng tại chỗ này có tám người, mà theo quan sát của cô thì tám
người này sẽ không ai có mặt tại căn phòng này.
Nhưng khi cô xoay người nhảy vào phòng, thì lại phát hiện trong phòng sách còn có một người khác.
Cô phóng dao găm để thăm dò đối phương, không ngờ thân hình đối phương lại rất linh hoạt mẫn cảm, nếu cô mơ mơ hồ hồ mà nổ súng, thì sẽ không
tránh khỏi kéo càng nhiều người tới đây hơn nữa. Nghĩ như vậy, cô nhanh
chóng lấy chân quấn lấy tắm màn lụa mỏng màu trắng, đến gần ghế sô pha
phía sau người kia, ý đồ của cô là muốn dùng cận chiến để đánh bại người kia.
Trong bóng đêm, cô đè vai của Tần Hoài lại, không ngờ vừa
trở tay đã bị người đàn ông này bắt được, Tần Hoài xoay mạnh người một
cái, đã đè được cô lên tường.
Một mảng tối đen, chỉ có thể nghe tiếng tim đập trong không gian yên tĩnh.
Mạc Doanh Doanh nhấc chân lên chớp nhoáng, đá vừa nhanh vừa mạnh, chỉ một
cái nghiêng người là Tần Hoài đã có thể cố định được cổ tay của cô.
Tuy nói rằng đại thiếu gia Tần Hoài có khuôn mặt đẹp như con gái, nhưng cho dù đẹp xấu gì đi nữa thì anh tuyệt đối là một cao thủ cận chiến khi còn ở trường quân sự, anh nhanh chóng chặn được đòn tấn công của Mạc Doanh
Doanh, lại nắm chắc cổ tay của đối phương, giây phút đó anh lại có một
chút thất thần.
Có thể..... mảnh khảnh mềm mại như vậy sao. Một Tần Hoài dày dạn kinh nghiệm chiến đấu cũng không khỏi phải ngừng lại một chút.
Chính là sơ hở này đã cho Mạc Doanh Doanh có cơ hội lấy sức, cô hung hăng
thúc mạnh khủy tay của mình về phía Tần Hoài, ngay lập tức ánh mắt liếc
nhìn về phía ngăn bí mật mà vừa rồi Tần Hoài quên đóng lại, dựa vào ánh
trăng để tìm đồ vật mà cô muốn lấy được.
Nhân cơ hội này, Tần
Hoài ôm ngang người cô, cánh tay rắn chắc như sắt vòng qua cái eo nhỏ
nhắn của cô, trực tiếp muốn siết Mạc Doanh Doanh hôn mê.
Nhưng
mà, hiển nhiên Tần Hoài đã phán đoán Mạc Doanh Doanh quá cao, bàn tay to trong lúc luống cuống đã đụng vào một nơi thật mềm mại. (Quỳnh: 0_0 hấp dẫn quá)
Trong giây phút đó, trong không gian của hai người là một sự yên lặng ngắn ngủi.
Đại thiếu gia họ Tần mở mắt thật to, thật mạnh, bật ra tiếng nói: “Có ngực? Là con gái?”
Thế nhưng Mạc Doanh Doanh lại có thể phản ứng theo bản năng, thậm chí cô đã quên rằng chính mình đang đọ sức với người kia, rốt cuộc gương mặt luôn lạnh lùng của cô cũng bị phá vỡ, chỉ thấy cô xoay người lại, hung hăng
tát một cái vào khuôn mặt tuấn tú của Tần Hoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại thiếu gia họ Tần đã nhìn ra sai lầm, vì thế Doanh Doanh chỉ có thể phá vỡ sự lạnh lùng...
Gặp mặt mà nóng nảy như vậy, lần đầu tiên gặp mặt đã bị cho một cái tát, đại thiếu gia Tần Hoài a ~~
Mỗi ngày tôi đều cần cù hơn chín tiếng =V=
Cố gắng để truyện được vào bảng xếp hạng của tháng, mong ước được tung hoa nhiều hơn a ~~