Mọi thứ đều rung chuyển, quân cách mạng khởi nghĩa, quốc quân đối kháng,
nhưng nguy cơ thật sự của cái trấn nhỏ nằm ngay biên giới này lại là một trận ôn dịch ngấm ngầm mà người ta không để ý đến.
Mùa xuân đầu
năm 1928, cửa hàng giày thêu của nhà họ La thu hồi toàn bộ cơ sở vốn
liếng ở thị trường phía Bắc, chỉ ngắn ngủi trong vòng tám năm, sự nghiệp sản xuất giày của nhà họ La đã chiếm lĩnh toàn bộ khu vực phía Bắc của
Trường Giang, cũng bởi vì vậy mà trấn Thanh Lan càng được nhiều người
biết đến.
Mùa hè năm 1928, ôn dịch bùng phát, La Kim Bảo dẫn theo mọi người trong nhà họ La rời khỏi thành để tránh nạn, lại gặp được
quân đội đang trấn giữ thành chặn lại, để ngăn ngừa ôn dịch bị lan tràn
ra ngoài, cho nên cả trấn Thanh Lan đều bị phong tỏa.
Mùa thu năm 1928, La Kim Bảo nhiễm bệnh nặng, phải bị đưa vào khu cách ly, ông ta
đã gọi đứa con lớn của mình tới, dặn dò kỹ lưỡng, sau đó đi theo bác sĩ
và nhân viên y tế đi vào khu vực cách ly, ông ta chết vào mùa đông nắm
đó.
Cũng trong năm đó, đứa con lớn của nhà họ La không tuân theo
tang chế, đã tổ chức một đám cưới thật lớn, cưới con gái của một gia
đình nhỏ trong trấn (dđlqđ). Sau đó bệnh dịch được khống chế, ngoại trừ
nhà họ La những nhà giàu khác đều rời khỏi trấn Thanh La, gia tộc họ La
to lớn cùng với sự nghiệp làm giày tại biên giới Trung Tô bắt đầu trở
lại thời kỳ huy hoàng.
Những bức tranh vẽ trên tường đã khắc họa
được truyền kỳ của nhà họ La, La Kim Bảo khi còn sống, hai người Mạc
Doanh Doanh và Tần Hoài đi theo mật đạo đến bức tranh cuối cùng, từng
đợt không khí lạnh từ chỗ sâu phía trong mật đạo thổi tới.
“Mạc Doanh Doanh.” Đang đi sau lưng cô, đột nhiên Tần Hoài giữ chặt lấy tay cô: “Quay lại đi.”
Mạc Doanh Doanh kinh ngạc: “Anh đang nói chơi hả?”
Tần Hoài khẽ nhíu mày, đôi mắt đen thẳm giống như một hồ nước lặng yên,
không một chút gợn sóng: “Cô gái này, nghe cho rõ, chuyện đến bây giờ đã vượt quá phạm vi cho phép của một công dân lương thiện, cả anh và em
đều biết tiếp theo sẽ là cái gì. Nhưng mà, bây giờ anh yêu cầu em phải
lập tức rời khỏi vụ án này, chuyện này dính tới án mạng, hay có thể nói
cho dù là người trong cuộc tình nguyện đổ máu cũng không phải một luật
sư nhỏ như em có thể nhúng tay vào.”
Không khí trong mật đạo lưu
thông không được tốt, làm cho ngực của Mạc Doanh Doanh trở nên nặng nề,
đây là lần đầu tiên cô bắt đầu cảm thấy tâm tình của mình rối loạn: “Tần Hoài, tôi đã theo vụ án này đến tận bây giờ, chỉ còn một bước nữa thôi
là có thể tìm ra manh mối, anh lại muốn tôi rút lui bỏ cuộc? Thật xin
lỗi, tôi không làm được!”
Lần đầu tiên Tần Hoài cảm thấy được có
đôi lúc sự cố chấp của phụ nữ cũng là một tật xấu, điển hình là Mạc
Doanh Doanh đang đứng trước mặt anh (d/đ/lê/quý/đon), anh nhỏ giọng,
nói: “Em đã từng thấy qua người chết chưa? Bị phanh thây? Các bộ phận
của cơ thể con người tách rời ra? Nghe đây, anh đã từng gặp qua kẻ bắt
cóc cực kỳ tàn bạo, hắn ta đã từng dao, từng dao một cắt đứt hết tay
chân của con tin trước mặt những người thân của mình, còn có kẻ nghiện
cơ thể con người chuyên môn sưu tầm và cất giữ xác người, thậm chí đối
với từng bộ phận trên xác chết có sự yêu thích đặc biệt, anh đã gặp qua
những kẻ chuyên sưu tầm cất giữ những thứ như vậy, cho nên sẽ không có
vấn đề gì nếu để cho anh một mình xử lý vụ án này.
Mạc Doanh Doanh ôm tay chờ đợi, nhìn Tần Hoài đang có ý định khuyên mình rút lui với vẻ mặt thờ ơ, cô nói: “Ý anh là sao?”
“Nếu em lo lắng về năng lực của anh, hay có thể nói nếu em sợ không thể hoàn thành được vụ án này, vậy thì em không cần lo lắng đâu.” Giọng nói của
Tần Hoài rất ôn tồn, muốn nói với cô thật rõ ràng: “Thứ nhất, anh sẽ đem chuyện này giải quyết sạch sẽ ổn thỏa. Thứ hai, cho dù kết quả cuối
cùng có làm thỏa mãn ý của người kia hay không, thì anh cũng sẽ dùng
tiền của mình để trả cho em khoản tiền mà em đáng được nhận trong chuyện này.”
Tôi muốn chính là đôi giày thêu, tất nhiên, đó cũng là thứ anh muốn, anh có thể đưa cho tôi sao? Mạc Doanh Doanh chỉ có thể yên
lặng thầm oán trong lòng mà thôi, nhưng trong lòng cô cũng đã có quyết
định.
Bỗng nhiên cô mỉm cười nhìn Tần Hoài, mặt mũi cong cong đầy ý cười làm cho người đàn ông cũng phải rùng mình một cái.
Mỗi lần mà người phụ nữ này cười như vậy, thì anh đều có ý nghĩ phải phòng bị thật tốt mới được.
Mạc Doanh Doanh đi đến sát bên cạnh Tần Hoài, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt so
với phụ nữ còn mịn màng hơn của người kia, rồi nói: “Thật sự anh muốn
tôi rút lui?”
Tần Hoài lui về phía sau một bước.
Mạc Doanh Doanh phản ứng nhanh hơn, (d,đ,lê,quý,đôn) vốn hai tay cô không đặt
trên vai người kia, trong phút chốc đã đè vai của Tần Hoài lại, Tần Hoài khom lưng xoay người né tránh, nhưng cũng không thể tránh được một cước của Mạc Doanh Doanh vừa đá tới, một cước này trúng ngay chỗ ‘gốc rễ’
của anh.
“Mạc, Doanh, Doanh!” Người đàn ông bị đau liền che chỗ
đó, trong giờ phút này không thể cản cô, đành phải quay người chạy vào
sâu hơn trong mật đạo, cô gái cũng hét lên: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
Mà câu trả lời của anh cho cô chỉ là tiếng bước chân từ từ xa dần.
Tần Hoài quẹt mồ hôi lạnh trên thái dương, cũng không thèm kiểm tra hay an
ủi ‘lão Nhị’ của mình, cứ cắm đầu mà chạy, hợp tác với người phụ nữ này
là lựa chọn sai lầm lớn nhất trong đời anh!
Cũng may mà mật đạo
nhà họ La có một đặc điểm là không có tận cùng, đỡ mất công anh phải suy đoán xem Mạc Doanh Doanh đang đi chỗ nào.
Xem ra mỗi cái mật đạo đều được thiết kế giống nhau, tường đá làm vật che chắn, mà Mạc Doanh
Doanh đã dùng chân đèn nhỏ bằng đá trên tường để mở ra bức tường, phía
trước lại là một con đường nhỏ hẹp khúc khuỷa.
Nhưng Tần Hoài lại từ từ giảm bớt tốc độ bước chân.
Thật yên tĩnh, ở chỗ này hầu như không còn nghe được tiếng bước chân của Mạc Doanh Doanh nữa, anh dừng lại, yên lặng đứng tại chỗ một lúc lâu, rốt
cuộc anh không nhịn được mà thận trọng bước về phía trước, tay anh chạm
vào khẩu súng lục Glock 18 trên ống quần của mình, rút súng ra lên đạn,
từng chút, từng chút một, đi sát lại gần nơi lộ ra ánh sáng le lói kia.
Mạc Doanh Doanh cảm giác được sau ót mình mới vừa bị đánh một cú thật mạnh, đầu cô đau đến nỗi muốn nỗ tung, cả người mơ hồ, nhướng mắt nhìn vầng
sáng trên đầu giống như là ba cái vòng, cô cắn đầu lưỡi để làm cho bản
thân tỉnh táo lại.
Vì cô không muốn bị Tần Hoài bắt lại cho nên
cố gắng chạy về phía trước, (d/đ/l/q/đ) sau khi đi ngang qua bức tường
che chắn đầu tiên, bỗng nhiên tai cô nghe được có tiếng động, cô theo
tiếng động đi tới chỗ bức tường đá chắn lại, không ngờ lại lọt vào trong bẫy của người này, lại bị đập mạnh ở sau lưng, đầu bị đập vào tường đá, bị bất tỉnh ngay lập tức.
Cô mơ hồ cảm giác được mình bị người
này kéo đi, nhưng tay chân cô đều bị trói chặt, mà hiện tại người kia
đang cảnh giác cao độ, nếu cô cứ mò mẫm mà tìm cách bỏ trốn cũng không
phải là chuyện tốt.
Đơn giản, cô đang giả bộ như hôn mê, bị kéo
lê trên mặt đất thô rắp thẳng một đường đến đây, nếu không phải cô cẩn
thận hơi tựa đầu lên cánh tay, thì chắc bây giờ gương mặt cô đã bị mặt
đất mài mất một lớp da rồi.
Người kia đặt cô ở tại một nơi sáng
trưng, hình như là do đèn điện chiếu sáng, trong phòng lại rất lạnh, cô
mặc chiếc áo khoác màu bạc cũng không chịu nổi sự lạnh lẽo này, chỉ có
thể cắn chặt hai hàm răng của mình để không bị run rẩy theo quán tính tự nhiên.
Cô biết người kia đang nắm chặt tóc cô hết sức thô lỗ,
đẩy cô lên trên cái ghế, trói tay cô vào sau ghế, ngay cả hai chân cũng
được tách ra cột vào mỗi chân ghế, động tác của người kia rất thuần
thục, nhưng sức lực cũng không mạnh lắm, kéo cô đi một mạch đến đây cũng đã phải thở hổn hển. Cô âm thầm để ý đến tần suất hít thở của ông ta,
rốt cuộc cũng từ từ mở mắt ra, cho dù ánh mắt có nhìn xung quanh nhưng
vẫn rất mơ hồ, rất bình tĩnh cười nói: “Ông lão Trương à, cách đối xử
với khách của ông cũng thật là quá tốt rồi.”
Ánh đèn chân không
chiếu xuống có hơi chói mắt, do mắt đã quen với bóng tối cho nên cô có
vẻ không kịp thích ứng, trong căn phòng đá rất trống trải, cô bị đặt ở
ngay giữa phòng, còn lại ở chung quanh có những ngăn tủ thủy tinh rất
lớn (d,đ,lê,quý,đôn), nhưng đều bị che kín bởi những tấm vải đen, mà
Trương La cũng không hề giật mình đang đứng sau lưng cô, những ngón tay
như những cành cây khô đang bóp chặt cằm của cô rất thô bạo, giọng nói
lạnh lùng: “Cô gái nhỏ, tôi đã cảnh cáo cô rồi, có những thứ cô đừng nên tùy tiện tìm hiểu.”
Mạc Doanh Doanh biết đầu lưỡi bị mình cắn
lúc nãy đang bắt đầu chảy máu lại, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng
cô, cô trả lời với giọng nói hết sức mơ hồ: “Tìm hiểu cái gì? Ông đang
nói đến những người có sở thích hết sức cổ quái thích chặt ngón chân
người khác trong nhà họ La sao?”
Tướng đi của Quách Anh rất quái
dị, rồi Đồng Liêu Liêu bị chặt hai chân, lúc trước còn có Vương Lan,
những người phụ nữ này đều có một điểm chung, đó chính là bị người nắm
quyền nhà họ La nhìn trúng, hơn nữa còn tự mình đánh mất đi quyền lợi
được tự do đi lại.
Bỗng nhiên Trương La cười lớn, từ sau lưng cô
cúi người xuống, một mùi hương đưa tới từ sau lưng cô đưa tới, giống như mùi hôi của xác chết đang phân hủy.
“Cô gái nhỏ à, người nhà họ
La không thích chặt hai chân của người khác đâu, chỉ có điều ma lực của
đôi giày thêu màu đỏ quá lớn, không có người nào có thể từ chối được.”
Cách căn phòng bằng đá đó không xa, bỗng nhiên Tần Hoài dừng lại, chiếu đèn
pin cỡ nhỏ của mình lên trên vách tường đá một lần nữa.
Quả
nhiên, do vừa rồi vội vàng đi qua, cảm thấy hình như trước mặt có chữ
viết, bây giờ dừng lại xem kĩ, chỉ thấy những chữ viết màu đỏ được bao
quanh bởi《 Lời giáo huấn của nhà họ La》.
Càng đọc dọc theo hàng
chữ, Tần Hoài càng cảm giác thấy rợn người, giày thêu màu đỏ kia là bảo
vật gia truyền của nhà họ La, truyền cho người vợ chính thức của người
thừa kế gia tộc lớn này, (d-đ-l-q-đ) nếu muốn thừa kế nhà họ La, thì vợ
của người đó nhất định phải mang đôi giày thêu màu đỏ này trong ngày
cưới, máu phải chảy trên mỗi bước chân đi vào nhà họ La.
Đã gần
một trăm năm nay, có không ít phụ nữ vì sự nghiệp khổng lồ của gia đình
này, cũng có người vì yêu thương những người đàn ông nhà họ La, và cũng
có người vì đôi giày này là ‘chí cao vô thượng’ trong lĩnh vực giày mà
lựa chọn trở thành những người bị tàn tật đôi chân.
Cho dù là cam lòng tự nguyện, hay là không tự nguyện thì cũng phải để cho người ta
chặt mất mũi chân, đạp lên chính máu tươi của mình để bước đi trên con
đường giàu sang phú quý không thể quay đầu này.
Tất cả của đôi
giày thêu Yên Chi cũng đều phải dùng máu để tạo thành, để có thể làm cho nhà họ La được vinh hoa phú quý từ đời này sang đời khác.
Bỗng nhiên trong lòng anh có một cảm giác bất an - - Mạc Doanh Doanh vẫn chưa biết chuyện này, chỉ sợ cô sẽ gặp nguy hiểm!
Quả thật, Mạc Doanh Doanh không biết chuyện này, cô chỉ nghĩ rằng người của nhà họ La có sở thích sưu tầm những ngón chân người, cũng giống như
những tên nhà giàu của Nhật Bản thích sưu tầm những bộ phận cơ thể người khác mà Tần Hoài đã nói tới, có thể vì những kẻ có tiền cảm thấy quá cô đơn, muốn tìm cái gì đó không giống như người bình thường để sưu tầm,
coi như an ủi chính bản thân mình.
Cô không nhìn thấy được Trương La, (dđlêquýđôn) nhưng vẫn không nhịn được mà hừ lạnh, muốn chọc giận
ông ta: “Ông lão Trương à, tôi cũng luôn muốn biết nguyên nhân mà ông
giết lão gia nhà họ La là gì?”
Trương La giận quá hóa cười: “Tôi cũng rất muốn biết lý do mà cô và người bạn trai nhỏ của cô điều tra nhà họ La là gì?”
“Anh ấy không phải bạn trai của tôi.”
“Cho dù có tìm ra được là do ta giết La Vạn Buông cũng là thay trời hành đạo thôi.”
Mạc Doanh Doanh bật cười khanh khách, quay đầu nhìn về phía Trương La: “Hả? Thật vậy sao? Tôi còn tưởng ông đang đòi lại công bằng giùm cho lão phu nhân nhà họ La đó chứ?”
Trương La trầm mặc nhìn cô.
Ánh
mắt Mạc Doanh Doanh lóe sáng: “Lúc lão phu nhân họ La còn trẻ, cũng là
một người đẹp, lão gia nhà họ La đã không yêu thương chăm sóc bà ấy, còn ở sau lưng bà ấy vụng trộm. Nếu tôi mà là ông ấy - - .”
Bỗng nhiên, trên mặt cô có một vật kim loại lạnh băng dí sát vào, Mạc Doanh Doanh cũng im miệng ngay lập tức.
“Nếu tôi mà là cô, thì trước tiên tôi muốn nhìn xem đằng sau miếng vải đen
kia là cái gì, rồi sau đó mới quyết định có nói những lời làm cho mình
sống lâu hơn một chút hay không.” Ông ta rút con dao về, đi đến trên
vách tường phía đông có miếng vải đen che phủ trước mặt thủy tinh, đưa
tay kéo một cái làm miếng vải đen rơi trên mặt đất.
Mạc Doanh
Doanh đang nhìn đến vật thể ở trong hòm thủy tinh, trừng mắt lớn hơn,
hít một ngụm khí lạnh, rốt cuộc cô cũng không thể nói nên lời. Mà càng
làm cho cô cảm thấy sợ hãi hơn chính là việc tại sao Trương La đã bị gài thiết bị định vị trên người lại có thể đi vào trong mật đạo này mà cô
không hề hay biết gì cả.
Tại sao G1897 lại không nhắc nhở cô?
Vào giờ phút này, Tần Hoài cũng đã nghe thấy tiếng được tiếng mất của giọng nói đàn ông truyền đến, anh lấy súng ở một bên ra, cũng lấy từ trong
bao dày đeo bên hông ra một cái tai nghe, nói nhỏ vào đó: “Chuẩn bị vào
vị trí, nghe theo lệnh chỉ huy của tôi.”
Lúc đầu, Tề Đại Vĩ chỉ
huy đội đặc công của Thành phố T, ngay thời điểm mà Tần Hoài hiểu được
chuyện này có khả năng không phải đơn giản như anh đã nghĩ lúc đầu, thì
anh đã điều một nhóm người âm thầm lặng lẽ đến trấn Thanh Lan.
Trong tai nghe truyền tới giọng nói trả lời chỉ huy của Tề Đại Vĩ, Tần Hoài
thở ra, đang muốn cầm súng đi vào, thì lại cảm giác bên hông mình bị vật cứng thúc vào thật mạnh, giọng nói mềm mại êm tai nhưng vẫn còn mang
theo một chút non nớt truyền tới từ sau lưng.
“Anh Tần, cái gì
chuẩn bị vào chỗ? Lại còn có hiệu lệnh chỉ huy gì vậy? Trong giọng nói
của Trương Tú Chi mang ý cười nhẹ nhàng, vũ khí trong tay vẫn dí sát sau lưng Tần Hoài.