*Keeng* Lại một lần nữa trên màng bảo vệ của Thiên Thương Thiên xuất
hiện vỡ nứt, tuy rằng Lam Vũ không thể lập tức phá đi ngọc bài bảo vệ
của hắn nhưng hắn không hề có chút yên tâm nào, vì hắn cảm nhận được
năng lượng trên ngọc bài đang yếu dần đi. Điều đó cho thấy hắn quả thật
không phải là đối thủ của tên kia, nhưng mà qua chuyện này hắn cũng nhận ra rằng đối phương cũng không phải cao thủ Thiên Linh cảnh! Chỉ cần là
như thế thì đều có thể giết được, hắn có được cha ban cho một cấm khí,
cấm khí kia là hàng Thiên bảo, tuy chỉ sài được 1 lần nhưng là mang theo một kích mạnh nhất của lão tổ nhà hắn. Nhưng cấm khí cần thời gian kích hoạt, bởi vậy mới đi kèm với cái ngọc bài bảo hộ, nhưng vì để an toàn
hắn hét lớn:
- Tất cả các ngươi, ai gây được thương tích cho hắn
thưởng 1 vạn linh ngọc, trọng thương thưởng 10 vạn, giết chết thường 100 vạn! Ngoài ra được tiến vào Thiên gia trung tâm quyền lực. - Đến lúc
này cái gì mặt mũi đều là quăng cho chó ăn, chỉ cần giết địch mới là
vương đạo, lịch sử là do kẻ thắng viết, kẻ bại luôn là tội đồ. Chưa có
kẻ thắng nào bị phỉ nhổ cả.
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu,
người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn! Đây là quy luật muôn thủa! Nghe bảo số tiền thưởng là đám thuộc hạ vốn đang lo lắng mạng mình thì 2 mắt sáng lên, cái gì gọi là nguy hiểm đều ném ra phía sau, phú quý cầu
trong nguy hiểm, một chữ thôi: "Lênnnnnnnnnn!" Mấy chục con người bất kể đao kiếm hay phù lục đều liên tục phóng ra như mưa, đổi lại là một Địa
Linh cảnh đỉnh phong bình thường không chết cũng lột một lớp da.. Nhưng
đấy là với điều kiện skill phải trúng, không trúng thì thôi!
Nào là hỏa cầu, băng nhọn, sấm sét, gạch đá đao quang kiếm chiêu từ 4
phương 8 hướng bay về phía Lam Vũ. Nếu mà có một vị đạo diễn phim kiếm
hiệp tiên hiệp, thần thoại đứng đây thì nhất định sẽ vỗ tay hét lớn:"
Tràng cảnh tuyệt đẹp". Nhưng mà Lam Vũ vốn là mục tiêu lại biến mất,
những thứ kia liền oanh tạc lên vòng bảo vệ của Thiên Thương Thiên, làm
hắn tiêu hao thêm cả đống năng lượng duy trì, nhất thời tức giận hét
lớn:
- Ta bảo các ngươi giết hắn không phải là đánh ta! Lũ phế
vật. - Quát xong liền tập trung năng lượng, linh lực truyền vào cấm khí.
Trong lúc hỗn loạn thì Lam Vũ lại xuất hiện sau lưng 1 tên cao to mặt sẹo cầm đại đao, anh đá một cước cực mạnh ngang hông, sút hắn làm đôi, đồng
thời cùi trỏ nhanh chóng thẳng hướng tên bên cạnh. Nhưng tên này phản
ứng nhanh, ngay khi thấy máu của đồng đội liền ngay lập tức tế ra bảo
vật phòng thủ của mình, đó là một tấm khiên lớn màu vàng. *Crack* tiếng
tan vỡ vang lên, tấm khiên chia làm 7, hắn thì văng đi một khoảng khá
xa, phun ra một ngụm máu tươi, cả người đau đớn, tuy nhiên vẫn chưa
chết, hắn dùng hết sức rống lớn:
- Các huynh đệ, hắn là thể tu Võ Chiến Đạo, đừng ai cận chiến với hắn... - Nói xong liền cố đứng dậy
nhảy ra xa khỏi chiến trường chuẩn bị chữa thương.
Nghe vậy đám
người liền nhanh chóng gia tăng khoảng cách. Nhưng anh em biết rồi đấy,
tất cả đều là vô dụng. Một trường thảm sát xảy ra, thế giới này vốn
chẳng tôn đúng sai đạo lý, chỉ thờ tu vi lực lượng, vì có được tu vi cao hơn để lấy địa vị lớn hơn, bọn họ chấp nhận làm mọi thứ, kể cả phải
chết nhưng nếu có cơ hội thành công, cái chết chưa bao giờ là đáng sợ
cả. Ngay lúc người cuối cùng ngã xuống thì Thiên Thương Thiên cười lớn:
- Hahaha, ngươi quả nhiên là một thiên tài, thiên tư của ngươi có lẽ
khiến ta phải ghen tị, tuy rằng Thương Thiên Hỏa Thể của ta nâng chiến
lực của ta gần như vô địch trong cùng cảnh giới nhưng ta chỉ mới Địa
Linh cảnh trung kỳ, ta cũng nhận ra ngươi là Địa Linh cảnh hậu kỳ trở
lên hoặc đỉnh phong, ngươi có cơ hội giết ta nhưng ngươi một mực bỏ qua, ngươi chuyển qua chém giết đám phế vật. Ngươi biết cái gì đây không,
đây là Thiên Linh Cấm, nó chứa một đòn toàn lực của ông tổ ta, là Thiên
Linh cường giả, ngươi chết chắc rồi. Thiên Linh Cấm với tu vi của ta cần nhiều thời gian để tích tụ năng lượng, vốn không thể nào đủ thời gian,
ngươi đã ở thế thắng, thế nhưng lại đi cắn nhau với đám phế vật, cuối
cùng ta đã gần thành công, cho dù giờ ngươi muốn phá cũng phải trước
tiên phá vỡ Hộ Thần Bài, nhưng lúc ấy khẳng định ta đã tích tụ xong rồi, thế nào, hối hận không? Đáng tiếc, đầu óc ngu si tứ chi phát triển,
hahaha. - Hắn nói dài dòng mục đích cũng chỉ là để xem bộ dạng tuyệt
vọng và hối hận của đối phương, đó vốn là thú vui của hắn mà.
Nhưng mà điều hắn mong đợi lại không xảy ra, đối phương vẫn lạnh lùng nhìn
hắn, không một chút biểu cảm, theo hắn thấy có lẽ đối phương sợ mất hồn
vía luôn rồi. Lam Vũ thốt một câu:- Ngu ngốc. - Anh đưa 2 tay lên trời, nhiệt độ xung quanh bỗng dưng hạ thấp xuống cực điểm.
Nhìn lên trời cao Thiên Thương Thiên thấy linh khí đang rất nhanh chóng tụ
hợp vào một điểm, điểm đó càng ngày càng to, chỉ trong chốc lát mà nó từ một quả cầu băng đã thành một ngọn núi băng đen huyền lơ lững trên
không trung. Ngay cả hắn đang ở trong Hộ Thần Bài mà vẫn cảm giác được
cái lạnh lẽo thấu xương đó. Hắn bỗng dưng có dự cảm không may... Hai
cánh tay Lam Vũ hạ xuống, theo đó là núi băng khổng lồ vốn đang lơ lững
trên không trung rơi xuống, với diện rộng công kích skill thì né tránh
đã là vô dụng. Núi băng đen đẹp như pha lê lại lạnh lẽo tiếp xúc với
vòng bảo hộ...
*Crack* *Crack*! Tiếng nứt vỡ lại càng trở nên rõ
ràng và liên tục, cả một vòng bảo vệ trong suốt như tấm kính được tạo ra từ Hộ Thần Bài càng sứt mẻ, bản thân Hộ Thần Bài cũng tan vỡ thành 5
mảnh, đồng thời ngọn huyền băng sơn cũng vỡ làm hàng trăm ngàn mảnh băng nhỏ, sẵn sàng găm bất cứ thứ gì chúng nó gặp trên đường bay thành nhím. Vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo trên mặt Thiên Thương Thiên đã không còn,
hắn chết lặng, cái này Hộ Thần Bài có thể ngăn chặn 1 đòn của Thiên Linh kỳ cường giả cơ mà?? Tuy nói rằng nhiều Địa Linh kỳ công kích đi chăng
nữa cũng không thể phá vỡ được Hộ Thần Bài cho tới khi nó hết năng
lượng, lẽ nào đòn vừa rồi đã chạm mốc Thiên Linh cảnh?? Quá đáng sợ...
Lam Vũ triệt tiêu hẳn khỏi trạng thái Ma Băng, thở dốc vài hơi, tuy nói
rằng mọi công kích của anh đều có sát thương ngang nhau, nhưng chiêu vừa rồi là một tuyệt chiêu trong Ma Băng Quyết, nó là thành quả của việc sử dụng kỹ xảo và nén ép năng lượng, gấp bội sát thương, chiêu này tên là
Huyền Băng Sơn. Băng được tạo nên từ lý thuyết vận hành trong Ma Băng
Quyết sẽ có màu đen huyền bí, không phải trong suốt hay xanh lam như
băng thường, đặc điểm của nó là cứng hơn, lạnh hơn nhiều so với băng
khác.
Đến lúc này Lam Vũ mới có thể thể hiện cảm xúc của bản thân mình, anh mỉm cười tiến tới chỗ Thiên Thương Thiên:
- Hình như tới lúc này ngươi hối hận đi? Từ ngày chịu đủ loại nhẫn nhịn
ta đã tự hứa với bản thân mình rằng bất kỳ kẻ nào dám ăn hiếp ta và bạn
ta đều phải trả giá tương xứng! Nghĩ mà xem, ngươi muốn giết ta, lại
muốn bắt bạn ta? Cái giá tương xứng là gì??? Hì hì.
Nhắc tới
cũng tội cho Thiên Thương Thiên, đối thủ mạnh hơn hắn quá nhiều khiến
rất nhiều thủ đoạn của hắn như Thương Thiên Hỏa Thể, các kiểu pháp bảo
công pháp đều không có chỗ sử dụng.
- A! Ngươi..ngươi đừng tới
đây! Chuyện này là ta sai lầm, mắt chó không thấy thái sơn! Ta chân
thành cáo lỗi, ngươi muốn thứ gì cứ nói, ta đều có thể cho ngươi được,
bỏ qua cho ta thế nào? Cha ta là gia chủ Thiên gia, ông tổ ta là Thiên
gia lão tổ, có tu vi Thiên Linh trung kỳ, ngươi cân nhấc thật kỹ đi, thả ta sẽ có lợi cho ngươi hơn. - Hắn tới bây giờ còn chưa quên các ưu thế
của mình, không phản đối rằng ưu thế của hắn cũng rất lớn, không nói tới gia tộc bá chủ Thánh Hoàng Vực, riêng 4 chữ Thiên Linh cường giả đã đủ
mang lại ưu thế tuyệt đối cho hắn ở Thánh Hoàng Vực này, cho dù là người thượng vực cũng phải cân nhấc một chút, vì một Địa Linh cảnh như hắn
đắc tội Thiên Linh Kỳ cường giả có đáng hay không? Nhưng mà hắn nhầm
rồi, đối với Lam Vũ, những ưu thế của hắn chẳng là gì hay nói một cách
khác anh không quan tâm tới điều đó, anh còn đang một có cường giả tới
để anh thăng cấp đây này, vì anh không thể tu luyện ở thế giới này mà...