Phạm Lam Vũ mang theo hình dáng quái dị trắng bạch không một chút màu
khác từ tóc đến da và một đôi mắt có con ngươi màu đỏ... từ thế giới
hiện đại thế kỷ 21 vượt qua bóng tối vô tận muốn tới được Võ Lâm Cảnh,
nơi mà con người thích luyện võ, có những thứ thú vị mà anh ta đang
chờ(Đây là phần 2 của tôi là Cửu Vĩ nhé, bạn nào chưa đọc phần 1 thì nên đọc để hiểu rõ hơn). Lúc này cả hai người đang rơi tự do, Lam Vũ và
Nguyên Hóa trò chuyện với nhau:
- Này, có chắc đây đường không
chứ hả? Tao thấy nó không hề tối chút nào? - Trước kia tên Nguyên Hóa
không phải nói là khi nhảy xuống đây sẽ gặp một không gian tối om sao.
- Thật! Chưa tới lúc thôi, tầm 20 phút nữa mày sẽ thấy! Á không, tốc độ
rơi nhanh quá. - Vừa nói tới đây hắn mở cái balo phía sau ra một cái dù.
Tức thì Nguyên Hóa rơi chậm lại còn...Lam Vũ, anh chàng vẫn rơi không phanh. Thấy tình huống như vậy anh hét lên:
- Dm! Sao mày lại mang theo dù nhảy?
- Thì để bớt ma sát với rơi chậm chứ sao?
- WTF, sao không nói trước.
- Ơ, tao tưởng mày là người hiện đại ở đây phải biết mấy cái cơ bản này chứ.
- Đ... - Đang định nói thì tên Nguyên Hóa đã ở xa xa trên đầu mình rồi, là mình rơi nhanh quá.
Rất nhanh đã rơi xuống 3km, có vài người leo núi thấy Lam Vũ rơi xuống thì
hô hào gào thét. Riêng Lam Vũ thì thầm nghĩ, chẳng lẽ vì mình đánh
Nguyên Hóa nên hắn muốn trả thù mình, dụ mình nhảy trên núi xuống? Nghĩ
như vậy liền chuẩn bị lực đánh cho bay vào núi lại thì không gian xung
quanh bỗng dưng tối sầm lại.
Các giác quan của bản thân mình hoàn toàn trở nên vô dụng, mắt không thấy gì, tai cũng không nghe được gì,
cũng không cảm giác được ma sát với không khí khi rơi nữa có lẽ xúc giác cũng dã mất. Giờ mà không dùng chân bước thử thì cũng không biết là
mình đang rơi, vì không gian không có 1 chút màu sắc nào ngoài màu đen,
cứ có cảm giác giống như mình đang đứng vậy, nhưng bước lại không đi
được 1 cm nào.
Thời gian trôi qua bao nhiêu không biết nhưng Lam
Vũ đoán rằng chắc cũng phải 4h trôi qua rồi, bỗng dưng ở phía dưới chân
hiện ra những tia sáng le lói, chúng lớn dần, lớn dần...Cuối cùng hình
thành 6 cái hố khác nhau, nói là hố chứ nó là một cái vòng tròn thật
lớn. Anh chàng ngạc nhiên lắm, bữa nghe thằng Hóa kể là có 5 cái cơ mà?
Mà thôi không quan trọng, nhìn xuống ngay dưới chân Lam Vũ là chiếc hố
có bầu trời, có rừng cây, xem ra đây chính là đích đến của Võ Lâm cảnh
mà tên Hóa nhắc tới.
Đang muốn nhắm mắt lại thanh tĩnh một chút
thì bỗng dưng cảm thấy được ở cái hố bảy màu bên kia có giao động của
mộc khí, chúng đang dần bị hấp thu, lẽ nào Mỹ Hương ở bên đó? Thanh Hoa
Thiên ở bên cái hố bảy màu kia? Nghĩ đến đây Lam Vũ không giữ được bình
tĩnh nữa, lập tức muốn bay ngay tới bên kia ngay, nhưng lại không biết
làm gì để thay đổi hướng rơi của mình cả. Đây là giữa hư không tối om,
không một điểm tựa, không một lực nào ngoài lực hút, một điều lạ là nó
có không khí, Lam Vũ vẫn hít thở đều đặn, suy nghĩ muốn nát óc nửa tiếng đồng hồ cũng chưa ra phương pháp. A, đúng rồi có không khí, vậy thử
dùng PHONG CƯỚC xem sao? Giữa không trung mình có gì dùng được ngoài
TRỌNG PHONG CƯỚC cả.
Nghĩ là làm liền, Lam Vũ vội dồn lực vào
chân phải đá về phía ngược lại hướng hố 7 màu với mong muốn phản lực sẽ
đẩy mình về phía bên kia và... đúng như dự đoán, quỹ đạo rơi của Lam Vũ
đã bị chệch đi một ít nhưng vẫn còn nằm trong vùng của cái hố kia, thấy
có hi vọng Lam Vũ liền tiếp tục "chèo". "Chèo" muốn gãy chân thấy gần
qua được hố 7 màu rồi thì tự dưng húc trúng cái gì đó, hình như là sợi
dây giống như miêu tả của thằng Hóa. Thế đéo nào lỡ cầm sợi dây nó kéo
mình đi luôn, thật..bất ngờ. Tốc độ kéo của sợ dây quá nhanh, khiến Lam
Vũ còn chưa ý thức được gì thì nó kéo qua luôn cả cái hố 7 màu rồi.
Quá bất ngờ, không kịp phản ứng, chừng 15s sau nó dừng lại tại một khoảng
không gian khác, tuy vẫn tối om như mực, mà phía dưới cũng chả có ánh
sáng nào luôn, tức là...không còn nhìn thấy cái hố nào nữa. Tiếp đó bước đi thử một cái thì ai ngờ...được, nơi đây có điểm tựa...tức là có mặt
đất, anh chàng đi lại lung tung xung quanh nhưng cũng không chạm vào
được cái gì, cũng chả thấy gì, cứ như một người bình thường nhắm mắt mà
đi vậy. Chạy, nhảy, cắm đầu, làm đủ mọi thứ nhưng vẫn cứ như đứa giữa vũ trụ vậy, chả chạm được cái gì. Cuối cùng rồi cũng nản, Lam Vũ thở dài,
chẳng lẽ đời ta kết thúc ở đây sao, dòng đời nhàm chán trôi nổi ở cái
nơi tối tăm còn hơn cả nhà tù này. Nghĩ một lát rồi Lam Vũ kiểm tra lại
những ký ức của Hư Không Chủ và gã thanh niên áo đen kia để tìm xem có
cách nào không?
Cứ thế thời gian trôi qua, đã một tháng miệt mài
tra "google" cũng không ra được cái thông tin nào hữu ích cả. Đơn giản
là cả 2 tên kia cũng chưa bao giờ trải qua trường hợp này, duy chỉ có
một thứ huyền bí chưa thể tìm hiểu được, có lẽ cũng chỉ có nó mới còn hi vọng giúp Lam Vũ rời khỏi đây, đó là một nửa cuốn sách màu đen huyền bí ở giữa không gian Hồn Giới, thế nhưng cố gắng kiểu gì cũng mở không
được. Tiếp theo đó một năm đi lang thang và suy nghĩ một cách vu vơ. Hai năm..5 năm..20 năm..100 năm một mình trơ trọi nơi này, Lam Vũ sắp phát
điên vì tự kỷ rồi, 100 năm liền không nghe thấy một âm thanh gì cả tiếng bước chân cũng không, không thấy gì ngoài màu đen, nhàm chán cực kỳ,
nghĩ tới những người mình quen chắc cũng ra đi hết rồi, tới tận bây giờ
vẫn không hiểu tại sao mình lại tới nơi này, nắm sợi dây chăng? Dm sợi
dây!
Giờ mới chân chính hiểu được cảm giác tang thương, hoài cổ
của gã Hư Không chủ kia, trong dòng thời gian 50000 năm đời sống nhàm
chán của hắn chứng kiến biết bao nhiêu bạn bè người quen lần lượt chết
đi, hắn vẫn còn sống khỏe mạnh, đây là chuyện bi ai đến mức nào. Có lẽ
nào mình cũng như thế, đã lâu thế này rồi mà mình đến lão hóa cũng không thấy, chẳng lẽ ở dậy đến muôn đời hả trời, nghĩ đến người yêu đầu tiên, Lam Vũ càng thấy chờ mong, có lẽ..có lẽ giờ này cô nàng vẫn còn. Vừa đi vừa nghĩ, Mỹ Hương là đông lực duy nhất của Lam Vũ lúc này. Anh tiếp
tục đi, vào một ngày của 52 năm sau tự dưng anh đụng phải một cái gì đó
như bức tường vậy, không cảm giác được gì nhưng mà vẫn biết là mình bước đi nhưng phía bước tới phía trước được. Đang tự hỏi lẽ nào nơi này là
nơi tận cùng của vùng đất tăm tối này, thì bỗng dưng quyển sách màu đen
trong hồn giới kia rung động, bay ra rồi phát sáng cả một vùng không
gian rộng lớn này.
Điều này thật kì lạ, một quyển sách màu đen
lại phát sáng, nhưng lại không nhìn ra nguồn ánh sáng từ cuốn sách phát
ra, nhìn vào nó vẫn màu đen nhưng mà Lam Vũ lại thấy được cảnh quan xung quanh, nơi đây hình như...vô tận, chỉ nhìn thấy đường chân trời mà
thôi. Dưới đất bằng phẳng như lót gạch màu đồng. Phía trước mặt Lam Vũ
đúng là một bức tường, bức tường này...có hàng nghìn tỷ ký tự lạ. Ở trên cùng còn có vài ký tự thật lớn như muốn để người ta chú ý. Mặc dù không nhận biết được loại chữ này nhưng mà Lam Vũ biết rằng khi linh hồn đủ
mạnh thì rào cản ngôn ngữ sẽ bị xóa bỏ, ví dụ như gã thanh niên áo đen
kia mặc dù không biết được ngôn ngữ Trái Đất nhưng mà lại có thể dùng
linh hồn giao tiếp với người khác. Liền vận dụng linh hồn của mình tạo
ra cái gọi là thần thức như trong ký ức của gã áo đen đọc những dòng chữ trên đó.
"Phong Cấm Linh Giác Tinh Thần chi lộ Phong Thần tu,
tân tiên lộ - Người muốn ra khỏi đây hãy tu luyện >. Mấy ký tự lớn nhất nó ghi như vậy, a luyện
thành cái này có thể ra khỏi đây rồi. Tiếp theo là những dòng giới thiệu về lịch sử cái cái công pháp này, mô tả rằng nó được một vị tuyệt thế
thiên tài của thời xa xưa sáng tạo ra, còn về chính xác thời đại nào thì không rõ, đoán rằng ít nhất cũng ngàn tỷ năm trước. Vị tuyệt thế thiên
tài nọ từ nhỏ thiên tư thông minh ngút trời, tu chân thăng cấp như vũ
bảo, 5 tuổi Luyện Thể, 6 tuổi Hư Linh, 8 tuổi Chân Linh, 11 tuổi Nguyên
Linh, 13 tuổi Địa Linh, 17 tuổi Thiên Linh sinh Hồn Giới, 50 tuổi Linh
cảnh, 102 tuổi thành Tiên. Thế nhưng cuộc đời chưa bao giờ là hoàn mỹ,
cũng vì quá mức xuất chúng mà ông ta bị những vị Tiên cùng cấp truy sát, họ sợ một ngày nào đó ông sẽ mạnh hơn họ mặc dù hiện tại lúc đó chỉ
biết Tiên là mức cấp độ cuối cùng nhưng ai cũng biết đường tu tiên là vô hạn, chỉ cần có một người tu thành một cảnh giới mới thì cảnh giới ấy
ngay lập tức được thiết lập.
Bọn họ là những người mạnh nhất thế
giới 7 màu kia thì đương nhiên họ không quan tâm có một người nữa bằng
cấp bọn họ nhưng nếu một người nữa có cơ hội mạnh hơn bọn họ thì bọn họ
lại không cho, điều bọn họ lo lắng là hiển nhiên khi mà người kia thăng
cấp quá nhanh, người kia quá xuất sắc, ở tuổi 102 có khi bọn họ chỉ đang ở Địa Linh cảnh, cao lắm là vừa vào Thiên Linh cảnh thôi, ai thành tiên mà chả là tuyệt thế thiên tài, thế nhưng người kia ở tuổi 102 lại là
Tiên, bọn họ thành Tiên ai chả trên cả trăm ngàn tuổi cơ chứ, vì đường
tu tiên càng về sau càng khó. Bọn họ cảm thấy bị uy hiếp, vốn cao cao
tại thượng, ra lệnh kẻ khác đã quen thì không muốn tự dưng có một thằng
"sếp" mạnh hơn mình mọc ra, bọn họ truy sát người kia cả trăm năm cuối
cùng cũng đưa được người kia vào bẫy bằng cách bắt được người yêu ông
ta. Lam Vũ đọc được tới đây cũng muốn khinh thường cái bọn già khú đế
kia, đã già còn không nên nết, chơi trò bắt người thân bỉ ổi. Thật ra
không thể nói gì bọn họ được, lúc ấy bọn họ cũng chỉ muốn thử chút hi
vọng thôi, đối với những vị Tiên cả triệu tuổi, tỷ tuổi kia thì vợ con
không biết bao nhiêu người rồi, cháu cả trăm ngàn đời cũng có thì có bắt được người thân mà uy hiếp đối với họ cũng chả có ý nghĩa gì, ngu gì mà vào bẫy, mất người này ta đi kiếm người khác, dù sao vợ hay người yêu
thì cũng chả sống theo mình được bao nhiêu lâu.
Thế nhưng may mắn cho bọn họ là người thiên tài kia cũng chỉ...102 tuổi, đương nhiên là
chưa bao giờ trải qua sinh ly tử biệt nhiều như bọn họ, có người yêu
đương nhiên là trân trọng rồi, chết cũng vào cứu, kết quả là...cứu không được, để người yêu chết mà mình cũng bồi vào đôi mắt với đôi tai, cộng
thêm trọng thương gần chết, bình thường là Tiên thì cho dù có mất đầu
vẫn sống lại được nhưng mà trúng mấy ngón đòn mang lĩnh vực tử vong của
đối thủ nên làm mắt và tai không thể khôi phục được. Sau đó liều mình bỏ chạy được, núp ở một góc hẻo lánh trị thương, khoảng 5000 năm sau thì
thương thế đã khỏi nhưng mà tai mắt vẫn vậy, điều đó không phù hợp trong chiến đấu nữa, giờ có muốn đi báo thù cũng chưa chắc đánh lại người ta, tuy vẫn rất mạnh. Sau đó ông ta tự tạo ra cho mình một thế giới, đó
chính là thế giới đen tối này đây, căn bản ông ta cũng không nhìn không
nghe thấy gì nên thôi chả cần làm nó sáng, ông ta phá vỡ không gian tìm
thêm các thế giới mới để đi chu du, tìm kiếm kiến thức và gom góp các
công pháp kỳ lạ trên đời để hoành thành một ý tưởng đang có sẳn trong
đầu.
Thế là đào được 6 cái hố như đã thấy, rồi ông ta cũng tạo ra một tuyệt thế kỳ công >, để
cho mình tập trung hết vào luyện tinh thần biến tinh thần lực thành tu
vi thì ông ta bỏ hết luôn các giác quan của mình, để cho dễ luyện tập
thì ở thế giới màu đen này ông ta cũng cấm luôn cả các giác quan, khi tu luyện > thì tinh thần lực sẽ
mô phỏng lại các giác quan đó. Còn về câu truyện sau đó liên quan tới
ông ta thì không được đề cập nữa, theo như những ký tự này kể thì ông ta đã sáng lập ra một con đường tu tiên khác ngoài tu linh lực duy nhất,
đó là tu tinh thần. Oài, cái này Lam Vũ thấy chưa đúng, ở trong ký ức
của Hư Không chủ còn có tu thần với tu tiên nữa cơ, tu tiên ở thế giới
đó khác hẳn so với nơi này. Muốn tu luyện phải phong bế lục giác của
mình, còn không thì không được. Lam Vũ tự ngẫm rằng có thể mô phỏng giác quan thì được rồi, chỉ cần mình rời khỏi đây thì trời đất bao rộng bao
lớn mặc ta bay, đã quyết định là bắt tay vào làm liền, ngồi thiền xuống, tĩnh tâm nghiên cứu dịch nghĩa từng câu ký tự một. Thời gian trôi qua
như một cái chớp mắt, miệt mài suy nghĩ giải mã bí tịch này tốn mất tròn 80 năm, 500 năm để nhập môn, 1700 năm để bước tới tiểu thành, 3650 năm
để đại tới tới tầng thứ 7, bắt đầu nắm giữ được >, mà tầng thứ 7 của công pháp này mạng ngang ngữa với
Thiên Linh cảnh của giới tu chân. Bây giờ tuy rằng 6 giác quan đã bị
phong bế lại nhưng mà ngược lại thể thấy rõ hết cái thế giới màu đen
này.
Rõ ràng là có 8 cái hố nhưng thật ra chỉ có 6 thế giới, 3
cái liền thuộc Trái Đất, chính Lam Vũ cũng không hiểu vì sao Trái Đất
lại có 3 cái cổng không gian? Đúng là mô phỏng các giác quan mà, cũng
nghe được âm thanh phát ra từ những cái hố nữa, chỉ cần trong tầm thần
thức thì có thể công kích có thể nghe, có thể cảm nhận, có thể ngửi được mùi, đây thật sự là một điều đáng kinh ngạc. Thử một chút, Lam Vũ tưởng tượng trong đầu hiện ra một thanh kiếm giống như thanh kiếm Huyết
Nguyệt của lão già tổ chức The Jungle, ngay lập tức một thanh Huyết
Nguyệt kiếm được tạo bằng những tia sáng tinh thần màu vàng huyền ảo,
trong rất là đẹp, anh cầm nó vào tay, cảm giác không khác gì thật, thậm
chí còn sắc bén hơn đồ thật nữa. Lam Vũ cảm giác giờ mình thật mạnh mẽ,
mạnh hơn gã áo đen cả trăm ngàn lần, gã áo đen nọ chỉ mới đạp chân vào
Địa Linh cảnh mà thôi, còn người phụ nữ đuổi theo hắn cũng ở Địa Linh
cao cấp chứ mấy, người mạnh nhất Thanh Hoa Thiên cũng chỉ cỡ mình là
cùng, khà khà, thật nóng lòng chờ đợi. Mình vẫn không có gì thay đổi,
người tu chân ở thế giới 7 màu này thọ vô cùng cao, luyện tới Địa Linh
cảnh là sống ít nhất mười ngàn năm đến hai mười ngàn năm, Thiên Linh
cảnh thì cả trăm ngàn năm, Linh cảnh tới 2 đến 3 triệu năm, còn Tiên thì hình như là bất tử, trong ký ức của gã đen có nhớ như thế. Tất nhiên là bất tử với điều kiện không bị người ta đánh chết, ngay bây giờ mình
muốn ngay lập tức rời khỏi đây, bay ngay tới thế giới 7 màu. Quả nhiên
là nơi này là một nơi riêng biệt của thế giới đen thui, chỉ có một cổng
ra vào duy nhất, chính Lam Vũ ngày xưa cũng được sợi dây kia đưa vào đây bằng cổng đấy, cổng đấy cách nơi đây hàng tỷ tỷ cây số, có mà đi bộ đến hết kiếp mà không biết phương hướng cũng không tới được cái cổng.
Dùng tinh thần lực tạo cho mình cái ván trượt để dưới chân bay vù vù 10 phút đã tới được cổng, do hấp tấp không kịp suy nghĩ nhiều, nói là cổng chứ
nói hình dạng là cái vòng xoáy tựa tựa cái hố đen vũ trụ ấy, nhưng mà
Lam Vũ có tầm nhìn rộng cả thế giới này nên biết sau cái vòng xoáy này
chính là tới nơi của 8 chiếc cổng không gian. Vừa lao vào vòng xoáy thì
đột nhiên anh chàng bị cuối vào một dòng thời không loạn lưu rất mạnh
mẽ, thôi chết rồi, quên mất là thế giới này vốn không hoàn chỉnh vì
không đây đủ các nguyên tố, thời không ở nơi nay này cũng rất không ổn
định, nhất là ở những cổng không gian, trong những ký tự kia có nói rằng tỷ lệ này xảy ra rất thấp, có dấu hiệu đặc trưng khi xảy ra là xung
quanh cổng không gian có cái gì đó nhiễu nhiễu, lúc nãy hưng phấn quá có chút không chờ được nên Lam Vũ không để ý lắm, ai ngờ dính vào thời
không loạn lưu. Không gian loạn lưu còn đỡ nhé, nó chỉ đưa mình đi rất
xa, chỉ là lực xé rất mạnh thôi, còn thời không loạn lưu thì đưa mình
đến cả thời gian và không gian khác nhau, thay đổi cả thời gian trên cơ
thể mình. Lực lượng không gian cào xé thân thể cũng rất đau đớn, may mắn rằng Lam Vũ đã đến tầng thứ 7 của > rồi nên cơ thể khá cứng rắn. Rất nhanh sau khi lực lực
không gian thì là lực lượng thời gian, thời gian thì khó chống hơn không gian nhiều, đương nhiên cũng một phần thì Lam Vũ rất quen thuộc với lực lượng không gian, thời gian làm Lam Vũ trong chốc lát biến thành một
ông lão tóc bạc, sau đó lại thành một người trung niên, chốc lát thành
trẻ con 5 tuổi, chốc lại thành thanh niên, biến đổi cả chục lần, cuối
cùng thì bầu trời hiện ra, không còn một mảng tối om nữa. *Bịch* Lam Vũ
rơi ngay xuống thảm cỏ.
- Ui, au, đau quá. Không thể nào, mình giờ mạnh lắm mà, sao lại cảm thấy đau chứ. - Muốn đứa dậy thì lại thấy không thể.
Đưa tay lên coi thì thấy....ôi trời ơi, tay em bé, wtf..