Lúc này Thu Phong cùng Giang Nam vốn được xem như hai kẻ cực kì mạnh trong
mắt những người biết đến họ. Nhưng họ lại ngồi cùng ghế với nhau khiến
người ngoài nhìn vào hai kẻ to con này cứ tưởng họ là bạn của nhau, đơn
giản chỉ là ngồi nói chuyện trước đống đổ nát và hai các xác ở xung
quanh.
Lời nói nghe có vẻ là châm chọc của Thu Phong nhưng thực
chất chẳng có ý gì cả. Tại mấy lần gặp Giang Nam, lần này Giang Nam cũng có ý định giết hắn, nhưng thành ra lại không giết. Con người của Giang
Nam lạnh lùng ít nói, rất khó để mà nắm bắt. Thu Phong cũng chẳng muốn
cố đi hiểu cái kẻ mà mình cả năm chỉ gặp vỏn vẹn hai ba lần, mà lần nào
cũng suýt mất mạng.
“Cẩn thận với vài kẻ sau này … cướp đoạt năng lực, điều khiển suy nghĩ, tạo môi trường phóng xạ, tâm linh điều khiển
vạn vật. Tất cả đều cấp độ 5.”
Giọng nói âm lãng của Giang Nam vang lên.
Sau đó hắn đứng dậy rời khỏi, không biến mất như những lần trước. Hắn bước
đi rất chậm rãi, bước đi không hề gây tiếng động cũng như đến rồi và đi
rồi tựa hồ như chưa tồn tại.
“Cám ơn!”
Thu Phong nở một nụ cười, lẩm bẩm cám ơn Giang Nam một tiếng.
Hắn quả thực càng nghĩ thì nghĩ không thông gã Giang Nam này muốn cái gì mà lại đi giúp hắn như vậy.
Có một điều mà Thu Phong không để ý lúc này chính là con Mực nó đã rời đi cùng lúc với lại Giang Nam tự khi nào.
Trong một con hẻm nhỏ của các tòa nhà cao tầng, nơi đó có một người dàn ông
cao to lực lưỡng, đứng khoanh tay dựa lưng vào tường. Trước mặt hắn là
một con chó mập mạp có bộ lông đen tuyền.
“Ngươi tiếp cận ngài có mục đích gì?”
Suy nghĩ của con Mực truyền thẳng vào trong não của Giang Nam.
Người đàn ông mạnh mẽ ấy dường như đã quá quen thuộc với việc bản thân mình
có thể nói chuyện với con chó, thậm chí là đánh không lại cả một con
chó. Giang Nam không hề biết tại sao nó lại có cái sức mạnh hắc ám kia,
nhưng đó là thứ sức mạnh mà Giang Nam cần.
Hắn nói:
“Ta muốn nhờ ngươi một việc … có thể huấn luyện ta không?”
“Cái gì?”
Con Mực dường như không tin vào tai mình, nó nhe răng nanh ra hầm hừ nhìn chằm chằm còn Giang Nam.
“Đổi lại ta sẽ bảo vệ hắn, dù bất cứ đâu, bất cứ nơi nào. Ta muốn ngươi dạy ta thứ sức mạnh của ngươi!”
“Ngươi có tư cách bảo vệ ngài sao?”
Giọng điệu châm chọc đầy sự khinh bỉ của con mực vang lên trong đầu Giang Nam.
Thấy thế Giang Nam liền lắc đầu, hắn chậm rãi nói:
“Hắn không biết nhiều về thế giới này, có lẽ cả ngươi cũng vậy. Ngươi đến từ đâu ta không rõ, nhưng chắc chắn cũng không phải từ thế giới này. Từ
lúc ngươi xuất hiện đến giờ, ta thấy ngươi chỉ luôn theo hắn, chưa bao
giờ thực sự ra tay, kể cả lần ta suýt nữa giết chết hắn, ngươi vẫn không ra tay. Ngươi lo sợ điều gì sao?”
“Thông minh đấy!”Con Mực nở một nụ cười trào phúng, quả thật hắn đang e ngại một vài điều
không thể nói ra. Đúng là nó chỉ có thể dõi theo chủ nhân của mình mà
thôi, vạn nhất bất đắc dĩ nó mới phải ra tay, nó không thể can thiệp vào thế giới này quá nhiều được. Căn bản nó là Quỷ thuộc Cõi Địa Ngục,
chính xác hơn nó không phải ở phương Đông mà là Quỷ ở phương Tây, nơi đó gọi thế giới của nó là Âm Giới.
“Vậy lấy gì để đảm bảo ngươi giữ lời?”
Con Mực dường như nó vẫn muốn đặt sự an toàn của Thu Phong lên trên hết. Nó không muốn có bất cứ một ai gây hại đến chủ nhân của mình, còn việc tại sao nó luôn gọi Thu Phong là chủ nhân, nhưng không cho Thu Phong biết.
Bởi vì còn một ẩn tính sâu xa nào đó nằm ở Âm Giới chứ không phải ở đây
“Đơn giản thôi, chỉ cần ngươi mạnh đến mức vô lý, đảm bảo ta sẽ không bao
giờ làm hại được hắn. Vả lại ta cũng không có thù hằn gì với hắn. Hắn
cũng không phải dễ giết như vậy!”
Giang Nam ngấm ngầm công nhận
Thu Phong là một kẻ mạnh cực kì, đến cả Giang Nam hiện tại cũng không
chắc có thể giết chết Thu Phong được. Bởi chính bản thân hắn cũng chưa
thấy thực lực tối đa của Thu Phong. Và ngược lại Thu Phong cũng chưa bao giờ thấy được thực lực của hắn.
“Theo ta!”
Con Mực nhẹ nhàng truyền âm vào trong đầu của Giang Nam, sau đó nó biến mất.
Lúc này tại ngoại ô thành phố Quảng Phúc, một người một chó phóng đi nhanh
đến mức không thể thấy được thân hình của họ. Họa may người ta chỉ có
thể thấy vài cái bóng mờ mờ ảo ảo, cũng chẳng biết đó là gì, nói chung
chẳng ai có thể thấy được cũng như chú ý cả.
“Xoẹt …”
Ngoài đường cao tốc, xung quanh hai bên là vùng đất trống, có thể nhìn thấy
đường chân trời từ đây. Tại một nơi cách xa đường cao tốc hơn chục cây
số, nơi đó một người một chó đứng đối diện với nhau.
“Sức mạnh của ngươi ta thấy rất quen thuộc … thử thể hiện ra xem nào?”
Con Mực vừa dứt lời, đối diện Giang Nam không nói gì nhiều, hắn khẽ vận nội công trong người. Kì lạ thay nội công của đa số người khác đều là màu
trắng, trừ khi luyện một vài tuyệt kỹ võ học của môn phái nào đó thì nó
mới có màu nhất định.
Ví như Tô Lâm do luyện quá nhiều võ kỹ của
hầu hết đại môn phái của thời cổ xưa đã bị diệt chủng, nên nội công của
lão có một màu xanh dương nhạt. Còn như của Quốc Thiên, thằng bé này lúc trước vẫn màu trắng, sau hơn một tháng trong đấu trường đi ra, đa phần
thằng bé luyện tuyệt kỹ của Cái Bang, nên nội công của nó tỏa ra một màu cam thuần túy.
Của Thu Phong không phải nói, ngay từ lúc kết hợp lại, dị biến xảy ra khiến nội công và khí công tạo thành một thứ năng
lượng cũng không phải nội công, cũng không phải khí công. Nó mang màu
sắc lam ngọc bích, ngoài viền còn có ánh cam lấp lánh trông rất khó
hiểu.
Nhưng đó mới chính là năng lượng chân nguyên của Thu Phong, chỉ tại hắn không biết. Cái đó thì để sau, bây giờ đang nói đến Giang
Nam.
Từ thuở xa xưa, có một vài môn võ công tà đạo có thể khiến
nội công hóa hình ra màu đen. Nhưng dường như Giang Nam lại không luyện
bất cứ võ công tà đạo này, Tô Lâm cũng không dạy các môn võ kỹ như thế
cho hắn.
Bằng một cách nào đó, một số võ kỹ mà Tô Lâm đưa cho
hắn, hắn lại chuyển đổi chúng sang màu đen được. Hiển nhiên uy lực tăng
gấp vài lần, cũng không có tác dụng phụ gì khác, cũng không khiến Giang
Nam cảm thấy bất an hay gì đó. Chỉ là khi sử dụng, hắn có cảm giác rất
thân thuộc, rất thoải mái.
“Quỷ Lực???”
Con Mực kinh ngạc
nghĩ thầm một câu trong đầu. Thằng Giang Nam này không ngờ lại có Quỷ
Lực? Quỷ Lực chính là Ma Lực của Quỷ. Nó tương đương với nội công của
thế giới này.
“Cảm thấy quen thuộc đúng không?”
Bỗng nhiên Giang Nam lên tiếng, cơ thể hắn bây giờ đang hừng hực lên hắc khí nồng
nặc, khiến cho người khác cảm giác bất an. Riêng hắn và con Mực lại
khác.
“Có vài chuyện ngươi không cần biết, nếu biết chỉ tổ thiệt
nhà ngươi. Ta sẽ dạy ngươi phát triển năng lực và kiểm soát năng lực.
Nhiêu đó là quá đủ, ta không dạy thêm gì nữa. Đồng ý chứ?”
“Tại sao chỉ có nhiêu đó? Ngươi nghĩ ta không thể bảo vệ được chủ nhân của ngươi sao?”
Đôi mắt vốn đã hí của Giang Nam, giờ đây híp lại dường như ta thấy hắn đang nhắm mắt vậy.“Để ta cho ngươi biết thế nào gọi là kiểm soát năng lực...”
“Ầm ~~~~”
Con Mực vừa dứt lời, cả bầu trời bỗng dưng tối đen lại, hàng trăm luồng hắc khí từ dưới mặt đất chui lên bao bọc lấy cơ thể của con Mực. Những dòng hắc khí ấy nhiều đến mức Giang Nam vốn đang có cảm giác thoải mái bỗng
nhiên cảm thấy nghẹt thở, tức ngực và khó chịu.
Không phải áp lực gì cả, chỉ là nồng hộ hắc khí cao quá khiến cho Giang Nam cảm thấy choáng, bất giác hắn lùi lại vài bước.
Hắc khí bao quanh con Mực lớn đến độ xung quanh mấy chục mét chỉ toàn là
hắc khí. Cả một vùng trời cũng bị tối đen lại. Vì đây là không gian
thoáng đãng, Giang Nam có thể nhìn ra bên ngoài, những cái cây xung
quanh đó đang dần héo úa đi một cách chóng mặt.
Dần dần lúc này
trên người của con Mực hiện lên một đầu chó Quỷ. Không phải bằng khí
tức, mà Giang Nam thấy nó dường như là thực thể chính hiệu.
Theo
thời gian sự áp bách từ bầu không khí hắc ám này, khiến Giang Nam thở
không nổi. Tuy nhiên hắn không muốn rời khỏi, hắn muốn ở lại kiểm nghiệm xem sức mạnh này, cuối cùng nó bá đạo đến mức nào.
“Ta còn chưa làm gì mà đã tái mặt rồi à?”
“...”
Con Mực truyền âm châm chọc Giang Nam một câu. Thấy Giang Nam không trả lời nó, cũng chẳng buồn cà khịa nữa làm gì.
“Con người các ngươi dùng cái thứ gọi là nội công để học mấy cái tuyệt kỹ
rách nát. Nếu không phải thiếu chủ chưa lấy lại ký ức, ngài ấy cũng
không đi luyện ba cái thứ vô dụng này đâu. Nhưng với ngươi lại khác, khi nội lực của ngươi càng mạnh, người phát triển võ kỹ càng mạnh. Ngươi
chỉ mới sở hữu một vài cộng lông của năng lực mình mà thôi. Ta sẽ dạy
ngươi, sẽ khiến ngươi sử dụng võ kỹ của mình đạt gấp 10 lần 20 lần thậm
chí là gấp cả trăm lần sức mạnh hiện tại ngươi sử dụng.”
Một hồi
sau khi con Mực dừng nói, Giang Nam im lặng không trả lời. Hắn vẫn đang
đứng trong môi trường hắc khí nồng nặc kia của con Mực, dường như càng
lúc nó càng thích nghi với môi trường này, không còn cảm thấy khó chịu
như lúc ban đầu nữa.
Chẳng biết hắn suy nghĩ điều gì, một hồi sau hắn lên tiếng:
“Tại sao ngươi lại bảo vệ hắn?”
“Vì ngài ấy chính là quân vương của chúng ta!!! Ngươi không có tư cách hỏi
điều đó, chỉ biết rằng được bảo vệ ngài ấy chính là niềm vinh hạnh của
ngươi. Ngươi nên biết vị trí mình nằm ở đâu, còn thắc mắc chuyện mình
không nên biết ta có thể giết ngươi ngay bây giờ, ngay tại đây!”
Càng nói áp bức trên người con Mực bắt đầu tỏa ra, nó lớn đến mức khiến cho
mặt mày của Giang Nam tái mét. Đầu đổ mồ hôi lạnh, thậm chí sâu trong
thâm tâm Giang Nam cảm thấy sợ hãi đến tội cùng.
Cố gắng, Giang
Nam cố gắng chịu đựng. Chân hắn run lẩy bẩy đến mức có thể gục ngã bất
cứ khi nào, nhưng hắn cũng có cái kiêu ngạo của mình, hắn không bao giờ
muốn quỳ gối trước ai.
Giang Nam hiểu rồi, con người đó, thực sự
cũng không phải người của thế giới này, cũng không phải người của thế
giới hắn đã sang đây. Hắn là một thứ gì đó, mà với tầm hiểu biết và sức
mạnh của bản thân Giang Nam không được quyền biết.
Thậm chí với một con chó suốt ngày lon ton theo hắn, Giang Nam cũng phải nể sợ con chó này.
Giang Nam thầm siết chặt nắm đấm lại, bản thân hắn sống vì tiền, có quá nhiều tiền hắn lại cảm thấy nhàm chán. Từ khi con Mực xuất hiện, đúng hơn từ
khi đụng độ gã đó, hắn cảm thấy bản thân mình nhỏ bé đến đáng thương.
Đôi mắt của Giang Nam nghiêm lại, từ từ hắn nở nụ cười đầy tự tin và nói.
“Ta sẽ bảo vệ người đó, hãy ban cho ta sức mạnh mà ngươi đang nắm giữ. Giúp ta mạnh lên, cũng như đảm bảo sự an toàn cho người đó. Ta thề với trời
đất, nếu hắn không ở thế giới này, hắn đi đâu, ta âm thầm theo sau bảo
vệ hắn đến đó.!”
“Được!”
Con Mực nở nụ cười, nó thu hết
hắc khí và tất cả áp lực trở về. Không gian xung quanh trở lại ánh sáng
ban đầu của mặt trời. Nơi đó, chỉ còn lại một cảnh tượng, người và chó.
Những cây cỏ xung quanh héo tàn tự khi nào, chúng trở nên đen ngỏm, thi
thoảng có vài cây có gốc đổi thành màu tím.