“Hắc hắc … một gương mặt đẹp đầy nghệ thuật … sẽ ra sao nếu mình đục một lỗ trên đó nhỉ?”
Lúc này đây trên một tòa nhà cao ốc nào đó tại quận Bình Phúc. Trên sân
thượng tòa nhà ấy, có một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi. Hắn ta mang một gương mặt đẹp hơn bất cứ diễn viên nào tại thế giới này. Sống mũi cao,
đôi mắt buồn, môi mỏng, làn da trắng và có gương mặt trái xoan cộng thêm hai cái răng nanh nhô ra của mình khiến vẻ đẹp của hắn trông rất ma mị. Thật khó để nói đây là một gã thanh niên trong khi sắc đẹp của hắn còn
hơn cả một vài chị em phụ nữ.
Trên tòa nhà cao ốc ấy, hắn ta đang vác một cây súng bắn tỉa khổng lồ được gắn nòng giảm thanh. Cái ống
nhòm trên cây súng đó thậm chí dài gần cả mét, trông rất hoành tráng.
Chẳng biết hắn ta làm gì, khi một bên vừa ngắm ai đó, một bên tặc tặc lưỡi
khen lấy khen để, kèm theo là những lời lẽ như thể muốn giết chết người
khác một cách biến thái.
Ngoài ra trên tòa cao ốc đó còn một
người đàn ông nữa, gã kia cao to lực lưỡng. Cao hơn 1m9, cặp mắt híp,
làn da hơi ngăm. Khí tức trên người gã đàn ông ấy tỏa ra khiến người
khác cảm thấy lạnh lẽo khi đứng gần hắn.
Lúc này thanh niên đẹp mã kia bỗng ngẩng đầu lên nhìn gã đàn ông to con đang đứng yên lặng giữa lan can của sân thượng tòa nhà.
“Anh Nam, anh Nam … Thấy nhỏ đó đẹp ha … em bắn được không?”
“Nếu mày muốn chết thì bắn đi!”
Giọng nói lạnh lẽo từ người đàn ông tên là Nam kia vang lên. Lời nói nghe như có vẻ là đe dọa, nhưng thực chất không phải. Hắn ta cũng không quen
biết gì người phụ nữa mà thằng đẹp mã kia đang ngắm, cũng chỉ biết rằng
cô ta là người yêu của tên kia.
“Xùy! Đẹp như vậy mà không có máu … tiếc quá …”
Tên thanh niên đẹp mã kia như thể cũng đang cố kỵ điều gì đó, hắn ta bèn
nhún vai tỏ vẻ chán nản. Song sau đó hắn lại kê mắt vào ống nhắm của cây súng, để tiếp tục cuộc hành trình ngắm nhìn cái vẻ đẹp nghiêng nước
nghiêng thành kia.
Cái vị trí mà gã thanh niên đó đang ngắm, nơi
đó chính là đại bản doanh của Hắc Long Bang. Người mà hắn ngắm từ nãy
đến giờ chính là Lục Nương. Cây súng kia của hắn có thể ngắm xuyên qua
được những tấm kính một chiều, khiến cho hắn dễ dàng trông thấy được Lục Nương đang ngồi làm việc trong văn phòng của chính cô ta.
Gương
mặt lạnh lùng, nghiêng nước nghiêng thành khiến cho tay thanh niên chỉ
muốn ngắm nhìn mãi. Hắn nhìn như vậy không phải là vì hắn thích Lục
Nương, mà chính vì hắn được gọi là Nghệ Sĩ Tử Thần. Kẻ dùng cái chết của người khác, dùng chính những người mà hắn giết chết, hắn gọi là nghệ
thuật, và hắn là nghệ sĩ tạo ra nghệ thuật. Chính Lục Nương là trong
những nguyên liệu tuyệt đẹp cho cái nghệ thuật của hắn.
Tên của
hắn là Thụy Hải – tay đẹp mã mang đến những phát đạn chết chóc từ chính
khẩu súng của mình. Còn người đàn ông lạnh lùng ban nãy hắn trò chuyện,
tất nhiên gã ta chính là kẻ được cho là mạnh hơn Thu Phong. Tên của gã
là Giang Nam – Sát thủ số đứng Top 1 thế giới theo Hiệp Hội Sát Thủ Liên Quốc Gia.
Cứ mỗi một lần hai gã này cùng nhau xuất hiện thể nào Thu Phong cũng có chuyện xảy ra.
Lần đầu tiên bọn họ xuất hiện tại bờ biển ở thành phố Quảng Phúc này là lúc đó vừa khi vượt ngục xong. Cả Thu Phong và Giang Nam xảy ra một cuộc
chiến thử sức giữa hai chiến binh thực thụ. Kết quả Thu Phong thua,
nhưng con Mực bằng cách nào đó nó lại xóa được ký ức của Thu Phong và đe dọa đến Giang Nam.
Lần thứ hai gặp là Giang Nam đe dọa tài xế
của Lục Nương, khiến gã tài xế chở Thu Phong đến Cổ Thành. Ở đó cũng xảy ra một chút biến động nhẹ, nhưng suy cho cùng vẫn không có chính thức
đấm vào mặt nhau.
Lần thứ ba lại là chính thức đánh nhau thừa
sống thiếu chết. Khi đó một mình Mạnh Dũng Dị Năng Giả cấp độ 3, chơi
cái trò gì đó mà có thể khiến sức mạnh hắn đột phá lên cân biết bao
nhiêu Dị Năng Giả cấp độ 4 khiến họ không thể nào động vào được Thu
Phong. Tuy nhiên khi Giang Nam xuất hiện hắn chỉ cần dùng một đạp làm
bất tỉnh Mạnh Dũng. Và sau đấy đánh Thu Phong xém chết, nếu như không có sự xuất hiện của quân đội có lẽ Thu Phong chết thật.
Suy cho
cùng Giang Nam vẫn không muốn giết Thu Phong. Kẻ hắn muốn giết chính là
Quốc Phong, nếu tên Thu Phong này mà chết, tay Quốc Phong kia chắc chắn
sẽ không xuất hiện. Cho đến khi đó Giang Nam cũng không muốn đoạt mạng
của hắn. Và chính bản thân Giang Nam cũng cảm thấy rất khó để giết Thu
Phong.
“Lần trước anh không giết nó, bây giờ tên tuổi của anh bị bôi nhọ trong giới sát thủ rồi đó anh Nam …”
Có vẻ như cái mồm của Thụy Hải không bao giờ là biết ngừng. Hắn đang ngắm
Lục Nương xong bỗng nhiên lại buột miệng nói ra cái điều mà Giang Nam
rất ghét. Chính là cái sự thất bại trong việc đoạt mạng của Thu Phong.
Như đã nói, bản thân Giang Nam là sát thủ số một trong giới sát thủ của thế giới này. Đến cả Dị Năng Giả cấp 5 hắn còn giết được, vậy mà Thu Phong
được cho là một quân nhân thiên về bàn giấy mà lại không giết được quả
là mất mặt. Nhiệm vụ đầu tiên trong suốt quá trình làm sát thủ của mình, Giang Nam thất bại trong việc giết một ai đó.
Vốn Giang Nam là
một kẻ kiêu ngạo tận trong xương tủy, hắn chưa bao giờ nếm mùi thất bại. Vậy mà tận hai lần hắn bị hai kẻ làm khó, một kẻ đưa hắn vào tù tên
Quốc Phong và kẻ song trùng của hắn là Thu Phong.
Giang Nam không muốn giết Thu Phong, việc này chỉ mình hắn biết, đến Thụy Hải cũng
không biết. Nhưng những kẻ khác vốn chướng mắt hắn liền lấy cái thất bại này của hắn ra mà dè bĩu chê bai. Giang Nam chẳng quan tâm, hắn ta vốn
nói ít làm nhiều. Nếu những gã khác muốn thử giết cái thằng tên Quốc
Phong mà thực sự là Thu Phong kia cứ đi mà thử.
Hôm nay Giang Nam cùng Thụy Hải có mặt ở đây cũng chẳng phải có việc gì, mà là đến xem
xem hôm nay có kẻ nào đủ khả năng giết được Thu Phong hay không.
Cái đầu của Thu Phong cũng như cái mạng của hắn lúc bấy giờ đã và đang được rao giá trên bảng nhiệm vụ tại Hiệp Hội Sát Thủ rồi. Cái mệnh giá đề ra cho cái mạng của Thu Phong lên đến 100 Triệu Xent. Một con số khủng
khiếp đối với những tay sát thủ.
Lần trước kẻ thuê Giang Nam giết Thu Phong với tư cách cá nhân, và nhiệm vụ đó được giao trực tiếp cho
Giang Nam. Đoạt mạng của Thu Phong lấy 50 Triệu Xent. Số tiền cũng được
gọi là tương đối lớn với Giang Nam.
Nhưng trước đến nay Giang Nam chưa bao giờ thấy mạng của ai đáng giá 100 Triệu cả. Vậy mà tuần trước
có một kẻ nào đó treo thưởng mạng Thu Phong 100 Triệu, quả thật quá mức
kinh động.
Nhưng đến một sát thủ đầu bảng như Giang Nam còn thất
bại trong việc giết Thu Phong. Liệu ai có thể? Tuy rằng Giang Nam nói là làm việc nhóm, nhưng suy cho cùng nhóm của hắn chỉ có hai người, hắn và Thụy Hải. Chưa kể đến việc cả hai người bọn họ không phải là Dị Năng
Giả. Mà trong giới sát thủ có không ít Dị Năng Giả là sát thủ chuyên đi
giết người. Chẳng qua Dị Năng Giả có Dị Năng Giả trị. Còn Giang Nam một
phần không phải là Dị Năng Giả, khí tức của hắn gần như không có nếu như hắn muốn ẩn nó đi. Do đó tỷ lệ thành công của Giang Nam khi nhận nhiệm
vụ là 100% thành công.
Con đó 100% đó biến mất từ sau việc thất
bại lần trước. Hắn cũng không quan tâm cái con số. Hắn quan tâm là tiền, nhưng thứ hắn quan tâm hơn hết chính là mạng sống của kẻ tên Quốc Phong chứ không phải Thu Phong. Để giết được Thu Phong mất nhiều hơn được.
Dù bản tính rất lạnh lùng, nhưng Giang Nam cũng muốn xem, ngày hôm nay sẽ
có bao nhiêu kẻ đến giết Thu Phong. Cũng như hắn muốn xem coi thực lực
của Thu Phong so với bản thân mình mạnh hơn hay yếu hơn.
Cùng là
chiến binh với nhau, Thu Phong lại là kẻ duy nhất trên thế giới này
ngoại trừ hắn và sư phụ hắn ra sở hữu kỹ năng của Triệt Quyền Đạo. Trong mắt của Giang Nam, hắn chưa từng bao giờ coi ai là đối thủ của hắn, Thu Phong xuất hiện, một kẻ ngoại lai đến từ thế giới khác khiến Giang Nam
cảm thấy thú vị hơn nhiều trong cái cuộc sống suốt ngày giết chóc của
mình.
Nhìn thấy Giang Nam chẳng mảy may quan tâm đến hắn, nhưng
mục đích của Giang Nam đến đây lại là xem những tay sát thủ giết kẻ kia. Thụy Hải chẳng biết nói gì, hắn chỉ nhún vai lên và nói:
“Anh cũng rảnh thật …” “Tạch!!”
Bỗng nhiên đang nói giữa chừng Thụy Hải đang trong tư thế nằm như vậy, cây
súng bắn tỉa đó của hắn cũng nặng gần cả trăm kg. Bằng một lực đạo vô lý nào đó trên cơ thể của kẻ mỏng manh kia, hắn ta vác ngược cây súng ra
sau lưng, và bóp cò.
“Coonggg ~~~ … Bịch …!”
Sau tiếng bóp cò, viên đạn găm thẳng vào một người nào đó đang núp phía sau cánh cửa cầu thang dẫn lên sân thượng này.
Kẻ đứng sau cánh cửa ngã nhoài ra phía trước, đẩy cánh cửa bị đục một lỗ tròn bé nhỏ ấy ra.
“Thằng này … chết xấu quá!”
Thụy Hải giờ đây đang vác cây súng bước lại gần cái xác của kẻ nào đó, hắn
nhìn cái xác chết mà mắt mũi trợn ngược lên. Đầu lủng một lỗ không có tí máu nào chảy ra. Sâu bên trong ta thấy rõ được viên đạn còn ghim trong
đó.
Nhưng cái mặt của hắn chết rồi, phải nói thật sự xấu quá đi.
“Chưa gì bị phát hiện rồi sao?”
Giang Nam đứng đó, hắn cũng chẳng buồn quay đầu lại. Thay vào đó hắn chỉ
ngẩng đầu lên trời, như nhìn vào cái gì đó trên bầu trời xanh thẳm kia.
….
Đâu đó cách Xích Quỷ tận 12 tiếng, bây giờ nơi đó đang là ban đêm. Trong
một cái phòng khắp nơi toàn những thiết bị điện tử công nghệ cao. Căn
phòng ấy, có hàng chục người đang ngồi gõ liên tục gì đó trên bàn phím.
Bỗng nhiên một kẻ ngừng lại, nhìn vào trong màn hình máy tính lớn phía đối
diện mình. Nơi đó có hình ảnh của hai người, Giang Nam và Thụy Hải đang
đứng trên một tòa cao ốc. Và hiển nhiên Giang Nam lại nhìn chằm chằm
thẳng vào cái hình ảnh được thu vào đó, như đang nhìn vào bọn hắn vậy.
“Không thể nào??? Chẳng lẽ hắn nhìn được cả vệ tinh?”
“Không không!! Chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi!”
Gã nào đó lẩm bẩm như thể không tin được. Sau đó hắn ta trở nên sợ sệt hơn bao giờ hết, khi đôi mắt hí của Giang Nam vốn đang rất bình thường bỗng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
“Phựt …”
Có người nào đó trong phòng đã tắt hẳn cái hình ảnh trên màn hình lớn kia. Hắn ta, và
những kẻ khác trong căn phòng này bỗng cảm thấy sợ sệt.
…..
Quay về với Giang Nam. Quả thực Giang Nam biết tại sao vị trí của hắn lại bị lộ, là do mấy cái vệ tinh trên đầu mình.
“Ẩn nấp … đổi tòa nhà, không lên sân thượng!”
Giang Nam nhẹ nhàng buông vài lời ngắn gọn, sau đó hắn nhảy thẳng xuống một góc hẻm nhỏ của tòa nhà này.
Vài giây sau, Thụy Hải thu dọn mấy khẩu súng bày ra trên tòa nhà của hình,
rồi hắn cũng lao xuống dưới con hẻm kia cùng Giang Nam. Đây là một tòa
nhà lớn hơn 20 tầng, cứ đơn giản mà họ nhảy xuống thôi ư?
Còn cái xác kia, Thụy Hải cũng lười giải quyết. Nếu đã muốn theo dõi bọn này,
một là chết, hai là cũng là chết. Xác có hay không, không quan trọng.
Quốc Phong thật sự không ở thế giới này, Giang Nam và Thụy Hải không tin rằng có ai trong quốc gia này bắt được bọn họ.
…………….
Thu Phong, hắn hiện tại sau khi kết thúc buổi tuyển chọn vào sáng ngày hôm
nay. Như thường lệ hắn trở về lại bản doanh của Hắc Long Bang để huấn
luyện cho hai đội chiến binh và sát thủ của hắn.
Có điều hôm nay Thu Phong lại cảm thấy bất an. Hắn không hề biết rằng, đang có rất rất
nhiều sát thủ nhòm ngắm đến cái đại bản doanh Hắc Long Bang này. Hiển
nhiên mục tiêu chính là hắn.