Trên đời này có hai cách để trở nên giỏi hơn, một là luyện tập, hai cũng là luyện tập. Nhưng luyện tập các bạn nghĩ theo cách nào? Ví dụ như ta
chơi bóng rổ, ta muốn ném banh từ xa, thì ta phải luyện tập bằng cách
ném bóng vào rổ, hay còn được gọi là thực hành. Tuy nhiên vẫn còn một
cách luyện tập nữa … đó là luyện tập bằng trí tưởng tượng. Ta đứng đó
nhìn vào bảng rổ, tưởng tượng rằng mình đang ném banh vào rổ.
Nghe cái cách thứ hai tưởng chừng vô lý nhỉ? Nhưng sự thật khoa học đã chứng minh điều đó. Họ phân ra hai nhóm người, mỗi nhóm 30 nhân mạng, tất
nhiên 60 người này đều là những người chưa từng chơi qua bóng rổ, và họ
được thử nghiệm với số lần ném của mình vào rồi. Một nhóm thì thực hành
ném bóng vào rổ liên tục trong vòng hai tuần, mỗi ngày tập chừng hai
tiếng đồng hồ. Nhóm còn lại thì họ chỉ việc đứng đó, chẳng cần cầm trái
banh, công việc của họ là đứng nhìn vào bảng rổ, tưởng tượng rằng bình
đang ném bóng vào rổ. Phải liên tục tưởng tượng như thế trong vòng hai
tiếng.
Các bạn tin được không? Sau hai tuần cả hai nhóm đều tiến
bộ ngang nhau xét về mặt tổng thể số lượng người ném bóng thành công vào rổ của cả hai nhóm.
Tại sao tôi lại nhắc đến cái việc không liên quan ở trên trong quyển truyện của tôi ư? Đơn giản là tôi đang muốn nói đến Vỹ Kỳ.
………………….
Vỹ Kỳ - hắn là một con người đã chết, sống và tồn tại, tu luyện dưới dạng
linh hồn ở Cõi Atula tận hai ngàn năm. Hắn tu luyện là tu luyện tâm
pháp, những công pháp Mật Tông mà Vỹ Kỳ tu luyện chỉ là cách để đưa hắn
lên được cõi trời thôi. Đúng thực là có gia tăng pháp lực, nhưng pháp
lực trong Cõi Atula cũng chẳng để làm gì ngoài việc khiến bản thân linh
hồn đó sống lâu hơn, tâm tịnh hơn. Cõi Atula tuy rất loạn nhưng không
phải là nơi có thể giết chết nhau tại đó.
Có một điều khá là đáng nói trong Cõi Atula chính là chính các thần dân trong Cõi Atula không
thể giết chết lẫn nhau. Mặc dù họ có thể đánh nhau, đánh nhau rất nhiều
vì bức xúc, nhưng tuyệt nhiên việc giết chết nhau trong Cõi Atula là một điều bất khả thi. Họa chăng khi đánh nhau trong Cõi Atula họ chỉ bị
giảm pháp lực của mình. Không thể chết, không thể cầm tù lẫn nhau, trong Cõi Atula hết pháp lực vẫn có thể sống đến vài trăm năm sau đó.
Chẳng có ai đủ kiên nhẫn khi mà đánh bại được một linh hồn trong Cõi Atula
xong rồi ngồi đó canh không cho hắn tu luyện cả. Ít nhất cũng 500 năm
sau linh hồn đó mới tan biến, thì kẻ ngồi canh đó cũng phải mất 500 năm
để ngồi canh một gã bại trận.
Do đó ngoài việc tu luyện ra Vỹ Kỳ
trong Cõi Atula chẳng có việc gì để làm. Như đã nói ngoài tu luyện, Vỹ
Kỳ còn đi quan sát cách sống của con người, cách con người sinh tồn và
chém giết lẫn nhau. Không chỉ riêng Vỹ Kỳ, mà rất nhiều linh hồn trong
Cõi Atula cũng đều làm việc tương tự như vậy, nhưng đơn giản chỉ vì chán mà thôi.
Vẫn có một số ít người thuở sinh thời từng là một võ
sư, võ tướng, hay đại loại như một vị anh hùng thời chiến. Khi họ chết
đi, đến Cõi Atula, ngoài việc sử dụng pháp lực để đánh nhau, thì hầu hết nếu có đụng chạm tay chân cũng chỉ là hình thức mà thôi. Nhưng với
những người như họ, việc dùng pháp lực để đánh nhau quả thật không quen.
Đâm ra mỗi khi rảnh rỗi, nhưng người như thể tụ tập lại với nhau. Họ bắt
đầu tỷ thí với nhau, rồi cùng nhau phát triển kỹ năng võ học. Đơn giản
chỉ vì sở thích mà thôi, chứ nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Đó là niềm đam
mê của họ … và Vỹ Kỳ, một thanh niên được coi là khá trẻ tuổi trong Cõi
Atula. Hắn ta lúc rảnh rỗi luôn đi xem họ tỉ thí. Chỉ cần xem thôi,
không cần phải lao đầu vô thực hành, cứ thế Vỹ Kỳ bản thân hắn được
chứng kiến tất cả thiên tài võ học trên thế giới này chết đi, vào Cõi
Atula tập luyện – chiến đấu.
Và chỉ cần chứng kiến qua hàng ngàn
năm, những đòn thế, cách đánh nhau, những tiểu xảo, kỷ xảo dùng trong
chiến đấu theo một cách nào đó nó trở thành một thứ cực kì quen thuộc
với Vỹ Kỳ.
Vào cái lúc mà Thu Phong đánh hắn vào cái lần đầu tiên hắn với Thu Phong
đụng mặt nhau sau pha hắn bị xe tải tông. Thì khi ấy cơ thể Vỹ Kỳ rất
rất muốn thử đánh trả lại Thu Phong, nhưng dù thân thuộc với võ học đến
đâu đi nữa, Vỹ Kỳ cũng chỉ có đòn thế mà thôi. Và thậm chí hắn còn chưa
kịp làm gì đã bị Thu Phong cho một đấm bất tỉnh ra đấy rồi.
Tuy
nhiên, chỉ qua một tháng, với cơ thể bất tử này. Vỹ Kỳ liên tục tập
luyện, liên tục gia tăng nội công, tâm pháp, kinh mạch. Hàng tá chuyện
mà Vỹ Kỳ có thể làm cùng một lúc. Hắn không thấy mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi, không cần chợp mắt, cũng không sợ bạo mà chết. Bởi vì hắn bất tử. Thậm chí hắn không cần thời gian để ăn, dù hắn ăn hay không cũng chỉ
khác nhau ở việc đi cầu nhiều hay ít.
Cái bất tử của Vỹ Kỳ khác
với bất tử của Dị Năng Giả ở một điểm … cái bất tử của hắn có thể khiến
hắn phát triển thêm, nhưng của người khác thì lại giới hạn lại. Ví dụ
đơn giản như thế này, nếu như một Dị Năng Giả bất tử, khi đấm mạnh vào
tường sẽ khiến xương tay họ bị nứt. Và ngay sau đó xương tay họ sẽ liền
lại, ngoài ra chẳng có việc gì khác.
Còn đối với một người bình
thường, khi mà chúng ta đấm vào tường, xương tay của chúng ta cũng sẽ
nứt, nhưng sau đó một thời gian phục hồi xương tay sẽ phục hồi và bồi
một lớp xương mỏng lên đó. Với những người luyện võ, khi họ đấm vào bao
cát, sẽ khiến cho xương tay trở nên vững chắc từ việc liên tục nứt xương với mức độ không ảnh hưởng mấy, nó chỉ nhỏ đến độ ta dùng kính hiển vi
mới có thể thấy. Và từ đó ta sẽ được gia tăng sức chịu đựng. Điển hình
như Thu Phong, xương bàn tay của hắn bây giờ có hàng tá lớp lớp xương
mỏng đè lên, cứng đến mức không cần nội công hắn cũng có thể đấm nứt
tường.
Khác với cơ chế phục hồi trạng thái ban đầu của Dị Năng
Giả bất tử, với Vỹ Kỳ hắn phục hồi với tốc độ nhanh chóng nhưng trong cơ chế phát triển giống người bình thường. Do đó nếu Vỹ Kỳ càng bị thương
nhiều, hắn càng trâu bò, càng ăn hành nhiều hắn càng mạnh, và càng hành
hạ bản thân nhiều hắn càng mạnh lên theo cách phát triển của người bình
thường giống như Thu Phong khi trước.
Do đó, 108 huyệt đạo và
đường kinh mạch của Vỹ Kỳ sau khi liên tục bị phá nát và hồi phục. Bây
giờ cơ thể của Vỹ Kỳ phải nói là cực kì cứng cáp, cực kì dẻo dai sau một khoảng thời gian ngắn. Dẫu thế vẫn không thể theo kịp bao nhiêu năm
tiến trình của Thu Phong được. Tuy nhiên chỉ cần một năm thôi, một năm
là có thể khiến cơ thể của Vỹ Kỳ đạt ngưỡng trâu bò như Thu Phong lúc
còn ở thế giới cũ.
Không ăn, không uống, không ngủ. Vỹ Kỳ luôn
cắm mặt vào trong phòng tập thực tế ảo của Thu Phong. Tất nhiên Thu
Phong biết việc này, hắn luôn để Vỹ Kỳ luyện tập tại đó. Tuy nhiên thằng này lại không thích đụng mặt người khác. Hắn phân ra giờ tập cho riêng
mình là từ 10h đêm cho đến 8h sáng hắn cắm đầu tại phòng thực tế ảo. Thử nghiệm đủ mọi địa hình, đủ mọi loại môi trường. Thời gian còn lại, hắn
về nhà luyện tập trong chính căn hộ bé nhỏ của mình, từ luyện nội công
cho đến luyện võ kỹ. Thậm chí là Vỹ Kỳ có những thứ để tập luyện mà cả
Tô Lâm và Thu Phong cũng không biết được.
Tại sao hắn lại cố gắng đến vậy?
Với con mắt quan sát của riêng hắn, chẳng cần ai phải nói, Vỹ Kỳ cũng ngửi
ra được mùi chiến tranh sắp tới. Thay vì chứng kiến như những lần trước
tại Cõi Atula, thì lần này Vỹ Kỳ có được thể xác ở đây, dại gì hắn không tham gia vào cuộc chiến cho vui? Hắn muốn trải nghiệm cảm giác đó, và
hắn muốn xem với khả năng luyện tập của mình thì khoảng bao lâu hắn có
thể đánh được một trận ra trò với Thu Phong.
Chẳng lẽ cuộc đời của một kẻ trọng sinh như Vỹ Kỳ chỉ có đến thế hay sao? Nhạt nhẽo và chẳng có mục đích ư?
Cho đến một ngày, Vỹ Kỳ trên đường trở về sau buổi luyện tập thâu đêm tại
Hắc Long Bang. Hắn vốn không có tiền, cũng không có quyền thế gì cả, hắn chẳng mưu cầu ba cái thứ đó. Nhưng khi lộ thân phận thực sự thì Thu
Phong có bảo Lục Nương cấp cho Vỹ Kỳ hắn một căn hộ nhỏ. Để hắn thích
làm gì thì làm, chứ làm tay rửa chén ở Hắc Long Bang với cái thân thủ
như vậy cũng không thích hợp cho lắm.
Trên đường trở về căn hộ
của mình hôm ấy, hôm nay thay vì đi xe buýt như mọi ngày thì Vỹ Kỳ quyết định đi bộ. Dù gì nhà cũng gần, liên tục tập luyện hơn một tháng nay
kiến cho Vỹ Kỳ cảm thấy bí bách quá rồi. Hắn cũng muốn sống chậm lại một chút để hít thở không khí trong lành của thành phố biển này vào buổi
sáng.Cơ bản hiện nay toàn bộ hắc đạo Quảng Phúc đã và đang nằm trong tay của
Hắc Long Bang rồi. Ngoại trừ khu ổ chuột đó, vẫn còn là của Ngũ Tý mà
thôi, khu đó chẳng có giá trị gì trong mắt Hắc Long Bang. Và Ngũ Tý cũng biết điều không dám cà khịa bên ngoài khu vực ổ chuột kia.
Tuy
nhiên Hắc Long Bang mặc dù là một băng đảng lớn, nắm trong tay toàn bộ
cái mối làm ăn từ phi pháp đến hợp pháp tại thành phố này. Nhưng nước dù trong thì vẫn có vi khuẩn. Một vài con vi khuẩn đó đa phần đều là mấy
thằng nhóc ranh hỉ mũi chưa sạch, coi trời bằng vung, cứ cho bản thân là lỗ rốn của vũ trụ.
8 giờ sáng, trên đường đi về, Vỹ Kỳ có đi
ngang qua một ngôi trường cấp ba. Thời điểm này cũng là thời điểm đầu
năm học của học sinh. Ở thế giới này không như Việt Nam, đúng hơn là
Xích Quỷ có giờ nhập học không giống Việt Nam ở thế giới bên kia. Giáo
dục ở đây đã cải cách nhiều, 8 giờ sáng là giờ vào học của học sinh, trễ một phút cũng không được.
Trước khi đi ngang qua cái trường cấp 3 kia, Vỹ Kỳ thấy một đám con nít ranh, gọi cho bỏ ghét thì là mấy thằng
trẻ trâu chừng mười mấy đứa. Áo thì bỏ ngoài thùng, cà vạt học sinh thì
nới lỏng, tay đút vào túi, mồm còn ngêu ngao điêu thuốc.
Chúng đi ngang qua Vỹ Kỳ … bằng một cái kì diệu nào đó có một thằng nhìn chăm
chăm đôi mắt cá chết của Vỹ Kỳ, hắn ta thả phù một hơi khói vào mặt Vỹ
Kỳ. Sau đó cùng đám bạn cười hắc hắc rời đi.
Vỹ Kỳ cũng chẳng
quan tâm lắm, suy cho cùng mấy thằng này cũng chỉ là dăm ba thằng nhóc
đang tuổi nổi loạn chưa biết điều mà thôi. Vỹ Kỳ chứng kiến cảnh này qua hàng ngàn năm rồi, hắn quen với việc này. Vả lại Vỹ Kỳ cũng không phải
là con người tự ái đến mức đánh người chỉ vì hành động đó.
Tuy
nhiên vô tình lúc này Vỹ Kỳ lại nhìn vào đồng hồ. Bây giờ cũng đã là
8:13 phút sáng. Chắc mấy thằng cu kia trốn học đây mà. Đi thêm một đoạn
nữa bước ngang qua ngôi trường, cách ngôi trường đó vài dãy nhà có một
căn hẻm khá tối. Căn hẻm này nằm giữa mấy cái chung cư to lớn, thường
dùng để chất rác từ chung cư. Rất hôi hám.
Tai của Vỹ Kỳ cũng khá là thính, hắn còn chưa đi ngang qua con hẻm đó thì hắn đã nghe được
tiếng khóc thút thít … không phải của một người, mà tận hai người. Hiển
nhiên là tiếng khóc của con gái.
Vốn hắn chẳng bao giờ thích xen
vào chuyện của người khác. Hắn cảm thấy có gì đó thú vị thì hắn làm mà
thôi. Dẫu thế hắn vẫn khá tò mò mà ló cái đầu vô xem thử …
Một cảnh tượng mát mẻ nhưng không kém phần tang thương đập vào mắt Vỹ Kỳ.
Hình ảnh hai nữ học sinh đang ngồi trong con hẻm trong tình trạng bán khỏa
thân. Quần áo thì bị xé toạc ra, tóc tai rối bời. Thậm chí Vỹ Kỳ còn
thấy vài giọt gì đó trắng trắng đục đục trên miệng, trên đầu của hai nữ
sinh kia.
Nhìn cảnh tượng này, dù có vô tâm đến đâu Vỹ Kỳ cũng không thể nào bỏ mặc mà đi được.