Một thế giới càng giàu có, một quốc gia càng phát triển thì cũng không thể nào tránh được trường hợp tầng lớp có tiền và
tầng lớp không có tiền ngày càng cách biệt. Ví như tại thành phố Quảng
Phúc chẳng hạn. Khu ổ chuột, nơi đó Ngũ Tý làm một tay bá vương, nhưng
suy cho cùng cũng chỉ là kẻ cai quản khu ổ chuột, chẳng khá hơn được.
Hắn chẳng giàu, cũng chẳng có quá nhiều tiền. Chỉ được gọi là có tiền
hơn người ở trong khu ổ chuột một ít mà thôi.
Lần đầu tiên, một
kẻ lang thang, được bước chân vào một căn biệt thự sang trọng nằm ngay
trung tâm thủ đô thành phố này. Ít nhiều hắn sống ở cái quốc gia này 5
năm trời, hắn cũng biết được rằng đất của thủ đô Xích Quỷ được gọi là
tấc đất tấc vàng. Muốn có một mảnh đất ở trung tâm, số tiền bỏ ra còn
mắc gấp mấy lần cái biệt thự xây nên như thế này.
Choáng ngợp
trước vị trí của biệt thự. Choáng ngợp trước sự xa hoa của biệt thự.
Porteur đứng đó, hắn được chở trên một chiếc xe sang trọng để đến đây.
Và giờ hắn không dám bước chân vào đó.
Nhóm người Thu Phong lúc này đã vào nhà, chỉ còn Thu Phong đứng đó nhìn Porteur chết chân trước cổng hắn lại cười:
“Vào đi!”
Nghe thế, tâm trạng của Porteur bỗng trở nên vui vẻ. Lần đầu tiên sau hàng
đấy năm, cuối cùng hắn cũng có một chiếc giường để ngã lưng... không
những thế, hắn còn được ở một nơi sang trọng như thế này. Chạy vội đến
bên cạnh Thu Phong, lòng hắn mủi mủi mà chẳng biết diễn tả làm sao.
Thôi thì cứ đến đây ngủ một đêm trước đã. Người ta cũng không bắt ép mình
phải phục vụ cho người ta, đã vậy còn cho mình chỗ ngủ, chỗ trú nữa.
..............................
Muốn người phục mình trước tiên mình phải phục người. Thu Phong hẳn là ngoài lý do cho rằng Porteur có khả năng cứu được mình, nhưng sau khi nghe
cuộc đời mà Porteur xảy ra trong 10 năm qua. Quả thật Thu Phong rất là
khâm phục nghị lực sống của thằng bé này. Nó không phải là Dị Năng Giả
bẩm sinh, nhưng lại là Dị Năng Giả bộc phát, bộc phát vì muốn được sống. Trường hợp này tuy không phải là hiếm hoi, nhưng thường những người bộc phát được sức mạnh của mình đều là ở trong trường hợp nguy hiểm.
Porteur cũng vậy, tuy nhiên hắn lại sống được, tỷ lệ để một Dị Năng Giả
bộc phát sức mạnh của mình trong tình huống nguy cấp là khá thấp, tỷ lệ
sống còn thấp hơn cả vậy nữa. Cứ 100 người bộc phát được sức mạnh của
mình trong tình trạng nguy cấp thì chỉ 2 người trong số đó mới có thể
sống sót.
Chẳng ai có thể sử dụng dị năng của mình trong lần đầu
tiên cả. Vậy mà Porteur thành công làm được việc đó, và hắn đã sống, hắn lang bang, lưu lạc, đi hết từ quốc gia này đến quốc gia khác. Tuyệt
nhiên hắn vẫn giữ được bản ngã của mình, sinh thời đưa đẩy khiến hắn
phải ăn cắp thức ăn, ăn quỵt thức ăn, tuyệt nhiên hắn chẳng bao giờ hại
người hay cướp giật của ai khác.
Thực sự câu chuyện mà Porteur kể cho Thu Phong nghe có bao nhiêu phần là thật thì hắn cũng không biết
được. Nhưng Thu Phong tin vào đôi mắt của Porteur, hắn nói rất thật, đôi mắt của hắn chẳng có tí gì gọi là giả dối cả. Như người ta thường hay
nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, thực sự Thu Phong lại tin vào điều
đó. Nên hắn cũng tin câu chuyện của Porteur. Vả lại hắn có nói dối Thu
Phong cũng chẳng được gì trong lúc này cả. Cơ bản Thu Phong đã nói muốn
hắn trở thành kẻ bề tôi của mình rồi.
“Đúng.... đúng như... ngài nói... là tôi sẽ được cấp cho giấy tờ trở thành công dân Xích Quỷ chứ?”
Ngồi đối diện Thu Phong, trong cái phòng trà chỉ có hai người. Porteur ngập ngừng nói.
Với hắn, hắn rất muốn trở thành một kẻ có giấy tờ đàng hoàng tại đây. Chẳng một kẻ lưu lạc nào lại muốn sống ở một thế giới hiện đại như thế này mà lại chẳng sử dụng được thứ gì ngoài cách ngắm nhìn chúng. Từ phương
tiện công cộng, nhà nghỉ, khách sạn, hay các khu vui chơi, cái nào cũng
đòi hỏi phải có giấy tờ tùy thân thì mới được đi vào trong đó. Đúng hơn
cái giấy tờ tùy thân tất cả đều nằm trong một tấm thẻ. Tấm thẻ đó bao
gồm chứng minh thân phận, tài khoảng ngân hàng, các dịch vụ mà mình đăng ký, chỉ cần đúng một có thẻ đó liền có thể sử dụng tất cả. Mọi dịch vụ, và trên hết là phải có tiền trong đó.
Porteur đi đâu, lúc nào
cũng ôm khư khư cái cặp tiền, lúc nào cũng sợ bị mất, hoặc bị ai đánh
cắp. Nếu như người đàn ông tên Thu Phong trước mặt đây nói là thật, vậy
chẳng phải hắn có thể sống như người bình thường rồi sao?
“Đúng!
Ngoài ra khi cậu làm việc cho tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ đạt những điều
mình mong ước... nhưng cậu biết đấy Porteur, trên đời này chẳng có bữa
tiệc nào miễn phí. Nói cho tôi ước muốn của cậu là gì Porteur?”
Ngồi đó Thu Phong ngắm nhìn từng cái biểu cảm trên gương mặt Porteur. Hắn
đoán, một con người như Porteur chắc cũng chẳng có tham vọng gì nhiều
ngoài một cuộc sống yên ổn. Mặc dù hắn thích nghi với cuộc sống này khá
tốt, nhưng hắn cứ như thể bị tự kỷ vậy.
“Tôi... Tôi chẳng rõ nữa. Mong ước bây giờ chắc có lẽ... tôi chỉ muốn một căn nhà ở vùng quê Xích Quỷ, yên bình thanh tịnh... tôi muốn có cuộc sống thoải mái, tôi muốn
cưới một người vợ ở đây... và một công việc tôi có thể lo cho họ... đơn
giản chỉ thế thôi!” – Porteur vừa nói, vừa mơ mộng, sau đó hắn thở dài
một hơi.
Nghe ước mơ của Porteur bỗng khiến Thu Phong nghĩ lại.
Cuối cùng ước muốn của Porteur là ước muốn của hầu hết tất cả mọi người ở tuổi trung niên lúc này. Bởi vì họ quá mệt mỏi vào cuộc sống, cơm, áo,
gạo tiền. Con người vốn là động vật tham lam, có rồi muốn muốn hơn nữa.
Nhưng họ chẳng biết điểm dừng, chẳng biết thế nào là đủ...
Tuy
nhiên Thu Phong bừng tỉnh trở lại, trong một khoảnh khắc, vô tình hắn
suýt nữa bị cuốn theo lối suy nghĩ của Porteur. Chẳng lẽ hắn định bỏ mọi thứ để kiếm một vùng hẻo lánh nào đó ở ẩn hay sao? Liệu có được? Nhưng
không... với thân phận này của hắn, với gia đình kia của hắn, hắn chẳng
thể nào mà yên bình được trong cái thế giới này.
“Như tôi đã nói
rồi... muốn có những thứ đó thì chính bản thân cậu phải đánh đổi. Làm
việc cho tôi, khi xong việc cậu có thể có những thứ đó bằng chính đôi
bàn tay của cậu. Nhưng 20 tuổi, tôi nghĩ cậu nên sống cái đã... phải
sống trước khi an nhàn như một ông cụ ở đâu đó!” – nở một nụ cười đầm
ấm, Thu Phong như có cảm giác khá là quen thuộc với Porteur.
Biết chứ, Porteur biết rõ điều đó. Hắn xưa nay chưa được ai giúp đỡ, và cũng chẳng ai thèm giúp đỡ hắn. Khi không có một người nào lạ mặt xuất hiện
và nói cho hắn cái này cái kia. Dù hắn nhẹ dạ cả tin nhưng có đánh chết
hắn cũng không tin điều đó. Sống một cuộc sống khắc nghiệt quen rồi, gặp được người như Thu Phong bỗng khiến tâm trạng của Porteur trở nên yên
tĩnh hơn đôi chút. Mặc dù người đàn ông đó có hơi làm hắn phải kính sợ,
kính nể. Khó thể diễn tả được cảm xúc của Porteur lúc này.
Cuối cùng hắn mở miệng hỏi:
“Tôi sẽ làm gì cho anh? Thứ tôi giỏi nhất chỉ là đánh nhau... nhưng... anh
còn giỏi việc đó hơn tôi gấp ngàn lần, tôi có thể làm được gì chứ?”
“Sao lại tự ti như thế? Không thử thì làm sao cậu biết khả năng mình đến
đâu?... Hmmm, ra ngoài sân đi!” – như nghĩ ra được cái ý tưởng quái đản
nào đó. Thu Phong kêu Porteur ra ngoài sân biệt thự.
Nói xong Thu Phong cũng đứng dậy, lần này Porteur không đơ người như những
lần trước nữa. Ít nhiều hắn cũng biết một ít lễ nghĩa trong ngày hôm
nay. Thấy Thu Phong rời khỏi, hắn cũng đứng lên mà đi sau lưng người đàn ông ấy.
Sau vài phút. Hai người bọn họ bước ra một khoảng sân
trời khá rộng của biệt thự. Đứng đó, Thu Phong với Porteur cách nhau
chừng 5 mét. Thu Phong mở miệng:
“Sức mạnh dị năng của cậu là dịch chuyển tức thời đúng không?”
Porteur gật đầu, rồi nói: “Tôi chỉ có thể dịch chuyển tối đa là 1Km thôi!”
Quả thật là thật thà, Thu Phong chẳng hỏi kỹ đến thế, mà hắn cũng nói. Thấy thế Thu Phong cười cười hỏi:
“Thế cậu có thể dịch chuyển người khác ngoài cậu không?”
Nhận được cái gật đầu của Porteur.
Cơ bản Thu Phong cũng xác nhận được một điều rằng Porteur có thể dịch
chuyển người khác. Vậy thì ngon rồi, lúc cấp bách có thể nhờ hắn, nhưng
giới hạn chỉ ở 1Km thôi à?
“Sao? Suy nghĩ được chưa? Quyết định
theo tôi hay là không? Tôi sẽ thực hiện mong muốn của cậu. À không! Tôi
sẽ cho cậu khả năng thực hiện được mong muốn của Porteur... tôi sẽ huấn
luyện cậu trở thành một chiến binh!!”
Chiến binh? Hai từ này
khiến Porteur rất là mẫn cảm. Nhưng Xích Quỷ này lại yên bình hơn Trung
Đông nhiều... một chiến binh... chắc là người đàn ông này muốn hắn trở
thành kẻ mạnh mẽ trong đấu trường sao?
Nghĩ đi nghĩ lại không tìm được lý do. Nhưng ít nhiều hắn phải quyết định, bởi đi theo người đàn
ông này, ít nhất hắn sẽ không phải chịu khổ nữa. Hắn sẽ được ở cái nơi
che nắng che mưa mà không phải chạy gấp gáp vào mỗi khi trời chuyển mưa
lúc ngủ ngoài công viên nữa.
“Tôi đồng ý... nhưng mà tôi không thể mạnh thêm được nữa... tôi đã chiến đấu từ bé đến giờ, kỹ năng của tôi rất tốt!...”
Dù luôn luôn cảm thấy bản thân tự ti nhưng với khả năng chiến đấu của mình, lại là thứ mà Porteur tự tin nhất.
“Vậy sao? Chấp cả năng lực của cậu. Tôi đứng đây...” Nói đến khúc này Thu
Phong dùng chân kẻ một cái vòng tròn trên nền đất, sau đó hắn ngẩn đầu
lên nói tiếp “ Dùng mọi thứ cậu có, trong phạm chí này, chỉ cần một
trong hai cánh tay của cậu chạm trúng người tôi thì cậu thắng. Nếu thắng tôi sẽ cấp giấp chứng nhận công dân cho cậu, còn cậu muốn theo tôi hay
không thì tùy tôi không ép!”
“Thật ư?”
Porteur kinh ngạc nhìn Thu Phong mà nói.
Nhận được cái gật đầu chắc nịch của Thu Phong.
Sau đó Thu Phong đặt cái điện thoại của mình lên mặt đất. Điện thoại của
Thu Phong tạo ra một cái màn hình cỡ nhỏ lớn hơn điện thoại của hắn, tạo ra giữa không trung. Ở đó hiện ’05:00’
Thu Phong đưa năm ngón tay lên, hắn nhìn chằm chằm Porteur bằng con mắt nghiêm túc và nói:
“Trong vòng năm phút. Bằng mọi khả năng của cậu. Mọi kinh nghiệm gì đó của
cậu. Bằng cách nào cũng được. Nếu như có thể chạm vào người tôi, hoặc
chân tôi đặt ra khỏi cái vòng này cậu sẽ thắng!”
“Ực...”
Porteur nuốt một cục nước miếng vào họng. Hắn không tin rằng người này có thể
không bước ra cái vòng đó mà né tránh? Nên nhớ hắn là Dị Năng Giả dịch
chuyển, tốc độ rất là nhanh... điều này có thể sao? Chỉ cần mình tốc
biến bất ngờ đến là có thể xong rồi?
Nhưng... nhìn gương mặt tự tin của người đàn ông hùng dũng đó. Khiến cho Porteur đang tự ti về chính khả năng của mình.