Trong căn hộ của Thu Phong lúc này có hai gã
mặc đồ công nhân đang lấm lem xi măng và sơn trên người. Họ được Thu
Phong gọi đến đây để sửa chữa cái lổ hổng to đùng ở trên tường.
Chỉ có một vấn đề khiến hai gã công nhân này thắc mắc là tại sao cái tường
có thể lủng như thế được. Và vì sao nó lại lủng, dù họ có cậy miệng Thu
Phong cách mấy hắn cũng không nói.
Cuối cùng Thu Phong đành trả
gấp đôi để đổi lấy sự im lặng thì họ mới đồng ý. Đôi khi cái tật nhiều
chuyện cũng mang đến lợi ích gấp đôi ấy chứ?
Sau khi họ sửa xong
cái tường và dọn dẹp vết sơn lẫn xi măng trên sàn. Đúng như lời hứa hắn
trả cho họ gấp đôi số tiền công. Hiển nhiên sau khi nhận tiền họ cười
lên khềnh khệnh chẳng còn quan tâm đến cái tường lại sao lại bị lủng
nữa.
Đừng tưởng chỉ có một cái lỗ hổng tí tẹo đó mà sửa chữa
nhanh, Thu Phong mất cả tiếng đồng hồ để đứng đây canh bọn họ làm. Đã
vậy họ còn tới trễ hơn 15p làm đổ vỡ hết thời gian luyện tập của Thu
Phong hắn.
Như đã nói chuỗi ngày này là chuỗi ngày để Thu Phong
điên cuồng luyện tập. Giờ hắn không thể về trong Nam để sử dụng phòng
tập được nên hắn sẽ ở đây và tập khí công. Hắn từng nhớ rằng em trai hắn Quốc Thiên mạnh lên như vậy là nhờ nội công.
Nội công trong trí
nhớ của Thu Phong ở thế giới bên kia là một cái gì đó mơ hồ trong phim
kiếm hiệp, tiểu thuyết Kim Dung mà ra. Hắn thấy những kẻ luyện nội công
có thể chưởng nát cả đá, đập tan cả núi mà không cần đụng tay. Nếu thật
sự tồn tại nội công như thế chẳng phải quá tiện hay sao.
Dẫu vậy
Thu Phong cũng nghe Quốc Thiên nói rằng luyện nội công rất khổ, và bước
đầu tiên khi luyện nội công cũng chỉ tụ nén trong người thôi. Cũng y như môn khí công của Thu Phong vậy, nhưng như vậy luyện khí công dễ hơn
nhiều. Phải chăng nội công ở bước cao hơn là có thể giải phóng nó ra
ngoài mà thôi.
Bỗng Thu Phong lại nảy lên một ý tưởng. Nếu như
hắn kết hợp được khí công và nội công thì sao? Khí công sức phòng thủ đã cao, nội công còn cao hơn, nhưng khí công dễ luyện nội công khó luyện.
Nếu sức phòng thủ của hắn bây giờ đỡ được một viên đạn từ khẩu súng lục
cùi bắp, vậy khi luyện nội công kết hợp với khí công. Có hai lớp phòng
thủ như thế hắn có đỡ được đạn từ súng trường hay súng bắn tỉa không?
Nghĩ đi nghĩ lại Thu Phong vẫn thấy nó khả thi, hợp lý, nên làm, ngay và
luôn. Nhưng hắn lại chợt nhớ ra vũ khí quân đội thế giới này rất ít dùng đến súng ống đạn dược, thay vào đó toàn dùng vũ khĩ nhiệt lượng. Tức
dùng nhiệt để sinh ra sát thương, đốt cháy không khí và đẩy đi theo
hướng cần bắn. Tuy sức xuyên thấu không cao nhưng gây sát thương nhanh,
lại dễ sử dụng. Người dính đạn có thể bị lủng một mảng lớn trên người,
nếu ăn năm sáu viên như thế thì khỏi cứu. Nhưng chí ít ra nó không gây
sát thương chí mạng như súng sử dụng đạn đồng …
“Da mình chưa đủ dày sao?”
Bỗng nhiên Thu Phong nhìn vào làn da đen bóng của mình, họa may hắn chỉ có
trắng hơn Abid mà thôi. Đó giờ hắn chưa thấy người châu Á nào mà đen
bằng hắn cả. Nếu có bằng hắn người ta về sau cũng nhả ra trắng lại, hắn
đen đều luôn. Mà thôi dẹp qua màu da đi, quả thật nếu nói về độ dày da
của Thu Phong dày hơn người bình thường gấp ba đến bốn lần.
Tuy nhiên một khi đã tróc da thì da của hắn rất khó lành, do máu của hắn rất độc, khó lành vết thương nhanh như kẻ khác.
Giờ Thu Phong đang suy nghĩ có nên luyện nội công hay không. Tính toán một
chút thời gian, luyện nội công theo cách mà Quốc Thiên nói thằng em hắn
chỉ mất khoảng một tháng có thể lưu chuyển nội công chạy khắp người để
bảo vệ bản thân khỏi những đòn công kích.
Nhưng thằng em hắn là
thiên tài, còn hắn thì không. Hắn chỉ là một thằng cục súc chăm chỉ
luyện tập mà thôi khác hẳn với thằng em Quốc Thiên. Nếu nói đến thiên
tài thì quả thật hắn là đứa bất hạnh nhất trong cái nhà này. Quốc Thiên
hay Thiên Long đều học rất nhanh những gì chúng được dạy, chúng có khiếu trong cái lĩnh vực này, Thu Phong ganh tị vì điều đó. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thôi, nếu như một trong hai đứa em của hắn mà mạnh hơn hắn,
hoặc ngang hắn thì cái gánh nặng trên vai của hắn nhẹ bớt đi. Hắn quá
mệt khi phải gánh chịu mọi thứ một mình, dù là gia đình thật nhưng chí
ít cũng không hẳn là gia đình, hắn cuối cùng cũng không phải người thuộc thế giới này. Cũng sẽ đến lúc hắn trở về mà thôi.
Nghĩ là làm,
hắn móc điện thoại ra định gọi cho Quốc Thiên ở nhà nhưng lại thôi. Hắn
cần phải tập khí công trước đã, tối có thời gian sẽ gọi Quốc Thiên sau
vậy.
Căn hộ của Thu Phong nói hẳn ra cũng rộng, nhưng chưa đủ
rộng với hắn. Một kẻ cuồng si luyện tập, hắn có một cái ban công nho nhỏ khoảng 5 mét vuông. Thôi như vậy cũng đủ để hắn luyện khí.
Bước ra ngoài ban công. Thu Phong ngắm nhìn quang cảnh thành phố một lát, sau đó hắn hít vào thở ra sau đó hít một hơi thật dài:
“Hítttttttttt hàààààààà ………… hítttttttt….. Hự!”
Khi cảm thấy lồng ngực từ trên phổi xuống dưới cơ hoành tràn ngập không khí Thu Phong ngậm miệng lại, đóng khoang mũi. Hắn nín thở. Ngay tức khắc
hắn như một tuyển thủ boxing đấm liên tục vào không khí, mỗi giây hắn
đấm ra hơi mười đấm, nhanh đến mức không thể nhìn kịp rõ động tác của
Thu Phong.
Cứ như thế hơn 5p sau Thu Phong thở phì ra một ngụm
trọc khí. Hắn bắt đầu ngồi khoanh chân xuống nền gạch, hai tay đưa từ
trên đỉnh đầu xuống điều chỉnh hơi thở đang loạn nhịp vì nín thở tận 5p.
Đối với người bình thường nín thở qua 2p đã là kỳ tích thì Thu Phong nín
thở tận 5p. Trong 5p ấy hắn liên tục dùng hết sức đấm vào không khí, đấm rồi lại đấm, hoạt động cơ bắp hết mức có thể.
Cơ thể một khoảng thời gian dài không tiếp nạp thêm oxi, đã vậy còn liên tục sử dụng cơ bắp khiến oxi bị hao hụt nhanh chóng.
Thu Phong bắt đầu đứng dậy sau khi hơi thở của hắn ổn định sau vài ba lần
thở. Và đây cũng là cách mà Thu Phong tập thể lực, nó cũng là một dạng
khí công tăng cường thể lực cho hắn. Sau đó Thu Phong lại tiếp tục hít
vào một hơi sâu, lần này không đấm nữa mà hắn lại đá, đá liên tục vào
không khí, hết chân này đến chân khác trong vòng năm phút.
Cứ thể cả một buổi sáng từ 9h hơn cho đến gần giữa trưa Thu Phong nâng được số lần nín thở của mình từ 5p lên 5p30s. Một tiến bộ rõ rệt, điều này làm
Thu Phong kinh ngạc đến độ không tin vào chính mình. Khi trước ở quân
đội hắn luyện tập cả bảy năm trời từ 1p hắn mới đến được 5p như thế này
trong bảy năm. Vậy mà chỉ một ngày hắn có thể nín thở hơn 30s ở trong
lượt tập cuối cùng.
Nhìn vào đồng hồ bấm giờ trên điện thoại khiến Thu Phong vui mừng khôn siết.
“Có lẽ do cơ thể mình đã thanh lọc hết tạp chất lúc bị thương chăng?”
Thu Phong lầm bẩm về lý do hắn tiến bộ nhanh đến như vậy.
Sự thực chỉ như một phần Thu Phong đoán mà thôi, còn một lý do nữa mà chỉ
có Nhất Phương và những gã y học ở đó biết đó chính là họ đã lén cho
tiêm vào người Thu Phong một loại dược phẩm tăng cường sức khỏe. Dược
phẩm ấy đang trên quá trình thử nghiệm, Thu Phong lúc đó thập tử nhất
sinh có thể chết bất cứ khi nào, nên Nhất Phương đánh liều sử dụng một
ít cho con trai mình. Không ngờ nó không những không có tác dụng phụ mà
còn khiến Thu Phong ngày càng khỏe hơn.
Mà cái gì nhiều quá cũng
không tốt, có lẽ thứ thuốc đó tốt nhất Thu Phong không nên sử dụng lần
hai. Nếu không xảy ra chuyện gì có trời mới biết.
Mới đây đã nửa
ngày trôi qua. Thời gian đối với Thu Phong trôi qua quá nhanh đến nỗi
hắn không kiểm soát được. Dẫu vậy hắn không muốn để thời gian của mình
trôi qua vô ích.
Hắn cho gọi một suất cơm chuyển phát tận nhà với đầy đủ chất dinh dưỡng cần thiết đủ cung cấp calo cho một con quái vật
như hắn. Một hộp cơm không, năm cái đùi gà, một hộp rau thập cẩm, một tô canh, và một con gà nguyên con. Con gà nguyên con dành cho con mập Mực. Dạo này Thu Phong có sở thích vỗ béo con Mực ghê gớm, hắn coi mấy clip
trên mạng khi rảnh rỗi thấy mấy con chó béo nụ ra trông rất buồn cười,
mặc dù biết rằng mập quá sẽ máu nhiễm mỡ. Thôi thì cứ cho nó mập trước
đã rồi bắt nó giảm béo sau. Cho chừa cái tật lười đến bây giờ vẫn ngủ.
Sau khoảng thời gian ăn trưa Thu Phong có 15p để nghỉ ngơi. Sau đó hắn bắt
đầu ngồi thiền. Ngồi thiền cái này thứ nhất là khiến tâm trí hắn thoải
mái, thứ hai là để cơ bắp nghỉ ngơi sau một buổi sáng luyện tập căng
thẳng.
Sau khi ngồi thiền tầm nửa tiếng Thu Phong tiếp tục đi ra
ngoài. Lần này hắn đến phòng gym để kiểm tra sức khỏe của hắn. Đã bao
lâu rồi hắn không động vào những cục tạ, khiến bản thân hắn trở nên ngứa ngáy hơn bao giờ hết.
Đăng kí qua loa cái phòng gym ở tầng mười của chung cư Thu Phong bắt đầu vào tập.
Đầu tiên là nâng ngực. Khi trước ở thế giới bên kia Thu Phong từng nâng
được tạ ngực với tổng số kg là 300kg, mỗi bên 140kg thêm thanh sắt 10 kg nữa là 300kg tổng cho tạ ngực.
Bây giờ hắn muốn thử mức tạ lớn hơn.
Bước vào phòng Gym, nơi đây làm Thu Phong choáng ngợp trước những máy móc
hiện đại. Hắn đứng trước một cái máy tập ngực, hắn không hề thấy bất cứ
một cục tạ nào ngoài một thanh kim loại đang trôi lơ lửng trong không
trung.
“Ủa rồi tạ đâu?”
Bấc giác Thu Phong buộc miệng hỏi
một câu. Lúc Thu Phong mới tới đăng kí với cơ thể đô đến mức muốn làm
rách cả cái áo ba lỗ kia khiến người khác tưởng hắn là một huấn luyện
viên thể hình. Nhưng không … ông mày mới đến lần đầu. Cái đống này sử
dụng như thế nào đây?
Có vẻ như một PT (Huấn luyện viên thể hình) thấy Thu Phong đứng ngơ ngác trước cái máy tập. Anh chàng ấy liền bước đến hỏi:
“Cái máy này gặp vấn đề gì sao thưa anh?”
Gã PT đến bắt chuyện với Thu Phong cũng là một tay khá đô con, nhưng hắn
hoàn toàn lép vế khi đứng gần Thu Phong, thân hình đồ sộ cao đến 1m8
kia.
“Không phải … lần đầu tôi gặp cái máy như thế này …”
Thu Phong cũng khó để mà giải thích cái thế giới của hắn làm gì hiện đại
như vậy chứ. Nên hắn đành nói qua loa cho qua chuyện mà thôi. Tuy nhiên
nhận lại là sự ngạc nhiên của vị PT kia.
“Hả?”
“Có vấn đề gì sao?”
Tuy Thu Phong không khó chịu trước thái độ của anh chàng kia, nhưng hắn cũng không muốn người ta xem thường mình cho lắm.
Gã PT kia như không hiểu được Thu Phong đang nói cái gì, hắn liền hỏi lại Thu Phong bằng câu hỏi khác:
“Cái thân hình này của anh … từ đâu mà có?”
Một gã to con lạ mặt còn đô hơn cả mình, bước vào phòng Gym và hỏi cái máy
tạ sử dụng như thế nào quả thật là một điều khó tin đối với một PT như
hắn. Đánh chết hắn cũng không tin kẻ này ở bên ngoài có thể tập luyện
được cái thân hình to như thế mà không sử dụng đến thiết bị để tập, quá
vô lý.
Hết cách Thu Phong đành chống chế:
“Tôi là dân lao
động phổ thông, từ nhỏ ở huyện nông thôn nên có bao giờ tập cái máy thế
này đâu? Anh có muốn hướng dẫn tôi sử dụng máy không?”
Vừa nói Thu Phong vừa nhìn vào cái thẻ huấn luyện viên Gym trước ngực anh chàng kia.
Biết mình thất lễ, anh chàng PT cũng không muốn làm khó gì Thu Phong nên
liền gãi đầu xin lỗi Thu Phong và hướng dẫn hắn cách sử dụng máy.
Vốn đây là một máy tập từ trường, có thể gia tăng lực hút giữa hai thái cực trên máy tập với nhau. Giống như một cái máy gia tăng trọng lượng mini
vậy, nhưng cơ chế hơi khác một chút, lực từ trường chỉ có thể tác động
lên thanh kim loại đang lơ lửng kia chứ không thể tác động được lên con
người.
Ở bên cạnh mỗi cái máy sẽ có một bảng điều khiển câng nặng mà mình muốn tác động lên thanh sắt ấy. Khi người tập nằm xuống và nắm
tay sắt, chỉ cần hô sẵn sàng từ từ thanh kim loại sẽ gia tăng trọng
lượng, đến khi người dùng nói bắt đầu thanh sắt sẽ tăng đến mức chỉ
định. Và cái này cũng có một thiết bị oan toàn cho người dùng là khi
thanh sắt quá sức chịu đựng của người tập hệ thống sẽ tự động đô sự mỏi
mệt của cơ bắp và đưa ra quyết định nên dừng tác động lực hay không. Nên cái máy là sự minh chứng an toàn tuyệt đối khi tập Gym. Lỡ xui mà có
mất điện thì thanh kim loại này nặng cũng chỉ vài Gram chẳng gây hại gì
khi rơi rớt cả.
Sau khi nghe giải thích một hồi, Thu Phong gật
đầu và hắn bước đến bắt đầu nghịch cách sử dụng. Chừng vài phút sau Thu
Phong cũng hiểu được cách vận hành. Hắn chọn mức 300kg.
Sau đó Thu Phong nằm xuống máy tập ngực đặt hai tay lên cái thanh kim loại kia và hô lên:
“Sẵn sàng”
Hệ thống: “Xác nhận mức tạ 300kg – Sẵn sàng tăng cấp độ … 10kg 20kg … 50kg … 100kg …”
Khi hệ thống hiện lên một bảng thông báo trên không khí, gã PT kia giật
mình không tin vào những gì đang thấy. Hắn không thể tin được rằng có
người bình thường nâng được mức 300kg mà không biết sử dụng máy??? Chí
ít đây cũng phải là vận động viên thể hình quốc tế chứ sao lại không
biết sử dụng mấy cái máy cùi bắp này.
Hắn không phải không tin
Thu Phong không nâng được, nhưng dù có không tin hắn cũng không cản. Bởi cái máy này có chế độ an toàn, nếu như vượt quá sức chịu đựng cơ bắp
máy sẽ tự dừng bài tập lại.
“Bắt đầu!!!”
Gã PT thấy Thu
Phong hô lên một tiếng rồi hắn ta lên xuống tạ một cách nhẹ nhàng như
cộng lông tơ vậy. Gã huấn luyện viên âm thầm gật đầu, không ngờ có người khỏe như vậy vào đây tập.
Sau khi xong một hiệp hơn mười cái đẩy tạ, Thu Phong dừng lại. Hắn cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục bước đến máy điều khiển. Thu Phong ấn lại định mức 400kg. Một lần nữa hắn bắt đầu
nằm xuống tập. Nhưng lại vẫn chưa đủ.
450kg … 500kg … 550 …
“Còn là con người???”
Cuối cùng Thu Phong dừng lại ở mức 560kg, hết mức có thể của hắn. Gần như
hắn nâng khỏe hơn gấp đôi khi trước. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với chính bản thân hắn vậy. Thu Phong đang tự hỏi chính mình, hắn bỏ mặc
hàng chục ánh mắt hiếu kì đang đổ dồn về hắn.