“Được rồi! Cậu tới kiếm lão này có chuyện gì thì nói đi” Đức Công hỏi
Thu Phong. Dường như không quan tâm đến câu hỏi của lão, Thu Phong cầm
ly rựu vang lên uống rồi đặt xuống nhắm nghiền mắt nói “Đúng là mấy loại rựu mắc tiền. Uống không hợp, không ngon!”. Song anh lại gắp đồ ăn lên
cho vào chén để ăn.
Một hồi sau Thu Phong ăn chán chê mà lão Đức
Công vẫn chưa lên tiếng anh liền cười nói “Ông cũng kiên nhẫn qua nhỉ?”. Đức Công cười đáp lễ với Thu Phong “Cũng thường thôi! Là một người muốn làm ăn lớn phải có kiên nhẫn. Không ngờ một người trẻ tuổi như cậu cũng đi dùng trò này với lão già ta đây”. Thu Phong lắc lắc đầu cười không
nói gì, anh lại cầm một ly nước cạnh đó uống một ngụm rồi lấy giấy chùi
miệng.
Thu Phong chống cằm nhìn lão Đức Công nói “Ông cũng biết
lý do tôi đến đây mà. Như đã nói trong hợp đồng, tôi chỉ yêu cầu việc
duy nhất. Đó là hiện tại tôi cần vốn mà lý do tại sao thì ông cũng thừa
biết”. Đương nhiên ông Đức Công thừa biết Thu Phong cần vốn liếng để làm ăn mới đên tìm ông. Chuyện Thu Phong lập bang hội tên là Hắc Long ông
cũng biết, là một đội trưởng mật vụ thì có khi những bí mật quốc gia ông còn biết nhiều hơn những lão ngồi chỉ huy trong quân sự kia.
Lão nói “Vô vấn đề chính đi. Cậu cần bao nhiêu và cần tôi giúp những gì?”
“Bốp bốp” Thu Phong vỗ tay hai cái rồi nói “Tôi rất thích người thẳng
tính như ông. Được! Thứ nhất tôi cần mặt bằng, một cái dùng để mở một
quán bar, một cái dùng để mở công ty bất động sản và công ty bảo vệ. “
Đức Công nói “Chuyện này tôi lo được, còn vấn đề tiền bạc cậu cần bao
nhiêu?”.
Thu Phong bắt chéo chân lại với nhau nghênh mặt đưa ra
năm ngón tay. Đức Công hỏi “ Năm mươi tỷ?”, Thu Phong gật đầu cười thật
sâu nói “Năm mươi tỷ!”. Lão Đức Công lại cười “Cậu có nhầm không vậy?”
Thu Phong thắc mắc “Nhiều quá à?”. Đức Công xua tay “Nào là nhiều, ít
đấy chứ! Ha ha, đúng là tuổi trẻ!”. Thu Phong đầu đầy hắc tuyến không
hiểu gì. Thật sự chuyện này anh cũng không tiếp xúc nhiều nên chả biết
mở những thứ đó cần bao nhiêu là đủ, anh chỉ đưa ra giá năm mươi tỷ để
ông ta khỏi choáng mà lại chê quá ít.
Đức Công đan hai tay lại
với nhau rồi nói với Thu Phong “Dù cậu đánh nhau giỏi nhưng cậu vẫn còn
quá trẻ, vẫn còn thiếu kinh nghiệm về kinh doan nhiều lắm. Để ta nói cho cậu nghe. Mở một công ty bất động sản vốn ít nhất phải hai mươi tỷ,
nhưng để chắc chắn thì trong tay phải có gấp đôi số đó là bốn mươi tỷ.
Mở một quán bar từ vật chất cho đến người thì cậu phải có vốn là ba mươi tỷ để có một quán bar với các trang bị, rựu bia và nhân lực hạng nhất
thành phố này. Còn đối với công ty bảo vệ thì nó rẻ nhất từ hai đên năm
tỷ là đủ rồi. Tính ra cậu cũng rất thông minh đấy chứ? Mở quán bar cái
quan trọng là mặt bằng, mà cậu mở công ty bất động sản, không những vậy
cậu cần kêu ta kiếm dùm. Cậu khôn quá đó. Vậy tổng cộng cậu cần ít nhất
hơn bảy mươi tỷ để làm như lời của cậu “.
Nghe xong Thu Phong
cũng thầm giật mình, từ trước tới giờ anh cũng chưa tưởng tượng số tiền
nào lớn đến vậy dù lúc trước nhà anh rất giàu, cũng vì vậy anh không
quan tâm đến tiền bạc như thế nào. Kể từ khi ba anh mất thì vấn đề đó đè nặng lên vai anh và mẹ anh, nên anh cũng không quá ảo tưởng quá nhiều
về tiền bạc.
Lúc này giọng Thu Phong trở nên lạnh lùng nói “Vậy
số tiền đó ông nghĩ ông lo được không? Với một người làm công chức như
ông?” Lão Công lắc đầu cười, đúng là tuổi trẻ. Dù ở chiến trường có hay
cách mấy thì trên thương trường Thu Phong đối với ông chỉ như là một đứa con nít thôi.
Dù vậy ông cũng không dám coi thường Thu Phong,
một kẻ không có tiền như hắn lại dám mở mồm ra phán tới tiền tỷ thì cũng không đơn giản là kẻ không biết nghĩ được ít nhất trong mắt ông Thu
Phong dám liều. Điều có lợi trước mắt đối với ông vẫn là lấy lòng được
Thu Phong.
“Cậu quá coi thường ta rồi. Dù là viên chức nhà nước
nhưng tiền ta vẫn rất nhiều đấy.” Câu này của lão vừa thốt ra bỗng ánh
mắt Thu Phong trở nên sắc bén. Anh rất ghét những kẻ tham ô, vì những
thành phần ấy đất nước này trở nên kém phát triển nặng nề.
Nhìn
sắc mặt Thu Phong, Đức Công biết anh đang nghĩ gì, ông không kéo dài nữa mà nói “Tôi không có tham nhũng như cậu nghĩ đâu! Tôi cũng là người của gia tộc lớn ở đất nước này đấy. Vì vậy số tiền mà cậu nói chả thấm vào
đâu.” Cùng lúc đó ông lấy một tấm thẻ trong người ra đưa đến trước mặt
Thu Phong nói “Đây là thẻ VIP của ngân hàng vietcombank trong đó có một
trăm tỷ, cậu cứ lấy mà dùng. Nhưng nếu cậu tiêu xài hoang phí thì tôi
cũng không đưa thêm một đồng!”.
Thu Phong vươn người lên cầm lấy tấm
thẻ. Tấm thẻ Thu Phong đang cầm màu nâu có chữ vietcombank và một hàng
chữ diamond ở trên góc. Thu Phong nhìn Đức Công rồi nói “Hình như thẻ
này không bình thường!” Lão ấy gật đầu cười “Đúng vậy, đây là thẻ VIP
hạng nhất của ngân hàng đấy! Ta đã đăng kí sẵn tên cậu và mật khẩu là
ngày tháng năm sinh của cậu. Cậu có thể tới ngân hàng để đổi mật khẩu
sau.”
Thu Phong gật đầu rồi cầm tấm thẻ cất vào bóp, tay anh cũng có hơi run run khi cho nó vào bóp. Một trăm tỷ đấy, không phải đùa đâu. Mất một cái là khóc không ra nước mắt.
Sau đó Thu Phong xin phép về trước và để lại một câu “Số tiền ông đưa tôi không có uổng đâu!”.
Lão Đức Công gật đầu cười khà khà, dù lỗ hay lời thì ông cũng cho Thu
Phong một cái nhân tình. Gia tộc của lão nói thực ra chỉ là những gia
tộc xếp sau ngũ đại gia tộc Huỳnh – Nguyễn – Lý – Trương – Tôn. Các gia
tộc hạng hai có thập nhị gia tộc, ba gia tộc liên minh làm một phe. Lê – Bạch – Tống, Cao – Đình – Khúc, Nghiêm – Mạc – Tào, Lục – Phí – Hạ. Gia tộc của lão Đức Công là gia tộc ho Lê.
Trong số ngũ đại gia tộc thì gia tộc họ Nguyễn yếu nhất do vị vua cuối cùng triều nhà Nguyễn là
vua Bảo Đại bỏ trốn khỏi đất nước làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Gia
tộc. Hai gia tộc đứng đầu là gia tộc họ Huỳnh và gia tộc là Lý. Ba gia
tộc Nguyễn – Trương – Tôn phải liên kết với nhau mới chống lại được hai
gia tộc mạnh nhất là Huỳnh – Lý. Trong đó cũng không thể coi thường sự
có mặt của thập nhị gia tộc kia. Nếu mười hai gia tộc đó hợp sức lại
cũng có thể lật đổ được ngũ đại gia tộc nhưng cái giá phải trả của thập
nhị gia tộc hạng hai cũng không phải ít.
Tuy vậy cách gia tộc
vẫn luôn biết cách cân bằng lẫn nhau từ xưa tới giờ. Mỗi gia tộc đều có
chính gia và phân gia, sau phân gia lại là cái con cháu đời sau sau nữa. Thời nhà Nguyễn còn đô hộ đất nước thì nhà Nguyễn là gia tộc lớn mạnh
nhất, cũng vì vậy nước chúng ta mang họ Nguyễn nhiều nhất. Nhưng không
nhất thiết cứ là họ Nguyễn thì là người trong gia tộc. Phải chăng cũng
chỉ là họ hàng xa xa xa xa xa của phân gia mà thôi. Mà phân gia là thành phần kém được chú ý nhất. Vì thế người phân gia không được coi trọng
như người chính gia.
Mỗi gia tộc đều có căn cơ riêng, tuy nói nhà họ Nguyễn yếu nhất trong ngũ đại gia tộc nhưng việc lật đổ nhà họ
Nguyễn thì bốn gia tộc kia cũng trả cái giá không nhỏ. Lợi ích còn thì
gia tộc còn, chẳng ai muốn khi không đi đấu với người khác để người kia
hưởng lợi cả.
Trên đường về Thu Phong cứ ôm khư khư cái mông.
Thật ra là anh đang giữ cái bóp khỏi rơi, dù mặt anh bình tĩnh nhưng khi ra khỏi đó anh lại mất bình tĩnh. Ôi một trăm tỷ đấy, không phải một
trăm triệu. Nhiêu đó gửi ngân hàng thôi mỗi năm cũng rút ra một ối tiền
lời rồi. Đủ sống tới già.
Với Thu Phong anh không muốn ôm đống
tiền này mà gửi ngân hàng đâu. Người ta nó miệng ăn thì núi cũng lở,
ngồi đó mà trông mong ăn đống tiền này thì có tài sản tỷ đô cũng phải
hết.Trong thâm tâm Thu Phong bây giờ thầm quyết tâm. Phải thành công.
Con người sinh ra có hai lựa chọn:
Một: Là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
Hai: Là một người vĩ đại thay đổi cả thế giới.
Đương nhiên Thu Phong thích cách thứ hai hơn, anh không thích cuộc sống an
nhàn. Anh không có suy nghĩ mình không làm thì người khác cũng làm, mà
suy nghĩ trong anh là phải làm. Mình không làm thì không ai làm nên bản
thân phải làm. Trong người anh lúc này sôi sục máu nhiều huyết, mà chính anh cũng không biết rằng từ hôm nay con đường anh đi sẽ không bằng
phẳng như trước nữa. Chông gai thử thách bắt đầu từ đây.