( Đây vốn là chương đầu nhưng Nó liên quan đến chính trị nhiều
quá nên mình sửa lại tên của nước có liên quan và chỉnh sửa
đôi chút để đăng lại Nếu những ai đọc rồi có thể trực tiếp
bỏ qua a)
Một năm trước tại thế giới Thu Phong đang sống, lúc bản thân anh còn là một quân nhân.
3h sáng dưới cơn mưa giông của tháng 7 có hai bóng người điên
cuồng lao vào đánh nhau, xung quanh đó có gần 300 trăm người vây
quanh hai bóng dáng ở trung tâm. Lại gần hơn trong cơn mưa ta thấy rõ những người đó mang trang phục của quân đội lần lượt là
binh chủng của nước Xxx ( Một quốc gia láng giềng với Việt Nam) và binh chủng quốc gia Việt Nam chia làm hai phe lẳng lặng đứng đó quan sát hai người đang cận chiến phía trước.
Hai
bóng dáng ấy một là đại đội trưởng đại đội đặc chủng Việt
Nam, một là đại đội trưởng đại đội đặc công nước Xxx, cả hai
đều mang quân hàm thiếu tá lao vào nhau như những con sói. Chenla đại đội trưởng Xxx một quyền đánh tới Thu Phong đại đội
trưởng Việt Nam.
Trước đó một tiếng. 2h sáng trời mưa tầm tã ở ngoài biên giới Việt Nam – Cam là 2 tỉnh Svay Rieng của Cam và Long An của Việt Nam
Từ trên nhìn xuống những giọt mưa to bằng hạt đậu đang rơi như
trút nước, phía dưới là khoảng đất trống với cây cỏ um tùm,
nơi đó hơn 100 người đang mặc quân phục với lá cờ đỏ sao vàng
trên vai đang lặng yên đợi một thứ gì đó đang tới.”Đã mai phục
nơi này hơn một tiếng rồi, cả đội cũng không còn chỗ nào trên
người là không ướt. Thông tin tình báo có đúng không vậy sếp?”
Một bóng người khẽ lên tiếng nói với kẻ bên cạnh. Đó là đội phó đại đội đặc chủng Phạm Hoàng Thái, người mà hắn nói chuyện
chính là đại đội trưởng Nguyễn Thu Phong với thân hình rắn
chắc cao 1m8 thì Thu Phong cũng khẽ nhăn mặt nói “Đội tình báo
không sai đâu! Theo như thông tin của đội tình báo thì tầm 1h30
sáng thì bọn chúng sẽ tới đây, có lẽ do thời tiết mưa lớn
thất thường nên việc chưa xuất hiện cũng là lẽ đương nhiên. Vậy cũng tốt, trời mưa cũng là một lợi thế cho đội chúng ta đỡ
phải mất công lọt tên nào!”
Truyen Cv. com
Thu Phong
vừa dứt lời thì mặt đất có sự rung chuyển nhè nhẹ. Do trời
mưa quá to nên phạm vi nhìn rất là hạn hẹp cộng thêm trời tối
nữa nên cho dù đi xe có đèn pha đi chăng nữa thì chỉ trong vòng
bán kính 10m là còn nhìn thấy. Dựa vào những kinh nghiệm của
một đội trưởng Thu Phong liền biết phía trước rất gần là
những chiếc xe tải và bản tải đang tiến tới một cách chậm
chạp.
Còn với tên trung
niên đang đứng kia thậm chí hắn còn buôn lậu vũ khí qua cả các nước lân cận như Lào, Thái Lan thậm chí một ít còn sang cả
Trung Quốc. Một tên bán nước đểu giả
Thu Phong mỉm cười
“Được! Thành giao” vừa nói Thu Phong vừa phất tay lên, năm tên
lính phía sau Thu Phong xách theo mười cái va ly màu bạc chạy
lên đặt phía trước mặt người trung niên sau đó tất cả đều lui
lại phía sau Thu Phong.
Bất chợt Thu Phong lẳng lặng lùi
về sau hơn năm mét nữa rồi dừng lại. Bất quá tên trung niên
không quan tâm nhiều như vậy, cái hắn quan tâm là những cái vali
trước mắt.
Người trung niên không quan tâm nhưng những tên
đứng cạnh hắn thì lại không, họ không phải là quân nhân, bọn
họ là tâm phúc được người trung niên bỏ tiền ra đào tạo phụ
trách bảo vệ an toàn cho bản thân hắn.
Tên đứng bên phải
của người trung niên là đội trưởng bảo vệ của người trung niên, hắn cảm thấy việc này có chút bất thường và mùi nguy hiểm
đâu đây liền nói nhỏ với người trung niên đang lại gần mười
chiếc vali “Xin ngài dừng lại. Tôi cảm thấy có điều bất thường nào đó trong đây, để chắc ăn hãy để tôi cho người kiểm tra
giúp ngài vì đây là thời điểm nhạy cảm, tất cả mọi chuyện
đều có thể xảy ra! “
Người trung niên nghe vậy liền rụt
tay lại gật đầu đồng ý, hắn quý cái mạng của mình hơn là
đống tiền này. Tên thuộc hạ thấy vậy liền sai người đi kiểm
tra các vali tiền … vali đầu tiên không vấn đê, tất cả đều là
tiền đô, tờ một trăm đô xếp từng cọc từng cọc mới cứng. Tới
cái thứ hai cũng vậy, cái thứ ba, cái thứ tư, đến cái thứ năm thì người trung niên không đợi được nữa, hắn muốn ôm tiền.
Nhưng vừa lao lên thì cái vali thứ năm đang mở “Tít tít ….
Tít…………………..” “Cẩn thận” ….“ĐÙNGGGGGGGGGGGGG… ầm ầm..” hai tiếng
nổ thanh thúy vang lên trong cơn mưa. Bùn đất bắn tung tóe lên
trời tận bốn năm mét.
Truyện được đăng tại T r u y e n Cv (.) com
“Khốn khiếp! Thằng chó, mày chơi tao à” Người trung niên gào lên. May
mắn thoát chết trước vụ nổ, tên bảo vệ đứng gần hắn lúc nãy khi vừa nghe tiếng tít tít liền lôi người hắn lại rồi nằm đè lên mặt đất che chắn hết cả vụ nổ cho hắn. Dư chấn của vụ
nổ khiến năm người bị thương, hai người chết.
“Cạch cạch” người trung niên chửi Thu Phong xong liền thấy có gì đó không
ổn. một vòng tròn hơn một trăm người bao vây đám người tên trung niên lại, từ những tên tài xế hay những tên áo đen bên trong xe
đều là mục tiêu ngắm bắn của đội đặc công “ Bỏ súng xuống”
Phó đội trưởng Hoàng Thái quát lên.
Tất cả im lặng làm theo lời, người trung niên biết mình đã bị tính kế nên hắn
cũng chỉ lẳng lặng nhìn Thu Phong bằng ánh mắt giết người.
Những tên khác thấy ông chủ im lặng bọn chúng cũng chả dám hó hé. “Trói hết lại”
Năm phút trôi qua. Không khí càng trở nên căng thẳng hơn thì bỗng Thu Phong lên tiếng “ Sao? Ngài trung
tá có điều gì muốn nói không? Hay để ta nói luôn?” với giọng
điệu cượt cả Thu Phong liếc nhìn người trung niên trước mắt
bằng con mắt coi thường. Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv[.]com
“Là vầy! Chuyện ông bị nghi ngờ chúng tôi đã biết từ lâu, thậm
chí chính phủ bên nước của ông còn liên lạc với chúng tôi để
bắt ông lại cũng như không muốn làm lớn chuyện này vì tình
hữu nghị của hai nước anh em. Kẻ được lợi tất nhiên vẫn là
chúng tôi, ông đang tự hại nhà nước của chính mình đấy ngài
trung tá à!”
Thu Phong nhàn nhạt giải thích cho người
trung niên nghe. “Vậy cho ta hỏi một câu. Người dẫn đầu chiến
dịch này bên phía nước ta là ai?” Người trung niên cẩn thận
nhìn Thu Phong hỏi. “Chenla” Vẫn giọng nói hời hợt của Thu
Phong. Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv(.)com
“Chết tiệt!
Thì ra là nó, ta đã quá tin hắn rồi” Người trung niên đang gằn
gọng nói với bản thân thì bỗng dưới chân có sự rung động nhè
nhẹ. “Có vẻ như hắn tới đón ông đó lão già, chúc ông vui vẻ
với tuổi đời còn lại nhé! “ Thu Phong cười nhẹ nói với người
trung niên.
Một phút sau, xa xa xuất hiện những ánh đèn
xe. Dẫn đầu vẫn là một chiếc Humvee đặc trưng của quân đội, sau đó tám chiếc xe tải cỡ nhỏ nối đuôi nhau. Đoàn xe dừng lại,
bước xuống xe đầu tiên là một quân nhân Campuchia tầm tuổi hai
mươi lăm mang hàm Thiếu tá với thân cao 1m85 làn da ngâm đen cùng
ánh mắt sắc bén như diều hâu. Theo sau hắn có hơn hai trăm quân
lính lần lượt đi xuống từ những chiếc xe tải, hơn hai trăm
người lính bước xuống xe liền xếp thành mười hàng dài ngăn
ngắn trật tự không chút rối loạn.
Nghĩ lại Chenla cũng
chả sợ Thu Phong có hành động gì bất thường vì bên sai trong
vụ này vẫn là bên Việt Nam và hắn cũng là một tinh anh trong
quân đội đặc chủng của Campuchia. Trước giờ hắn chưa thua một ai trong cận chiễn lẫn chiến đấu tầm xa, hắn có đủ điều kiện
để kiêu ngạo nhất là đối với người của quốc gia khác, như là
để thể hiện thị uy của nước mình. “Vậy chúng tôi sẽ giải
người này đi “ Chenla chỉ vào người trung niên đang đứng trừng
mắt nghiến răng nghiến lợi ở đó.
Người trung niên chuẩn
bị hi sinh đám người của mình để bản thân bỏ chạy, nhưng xem ra hắn không thể với hơn ba trăm quân nhân đặc chủng đứng đây.
“Trói tất cả lại” Chenla ra lệnh, lập tức những quân nhân
Campuchia đồng thành “ Rõ “.
“ Ông chủ! Chạy đi, chúng tôi sẽ mở đường máu. Xin ngài sau khi trốn thoát hãy lo cho gia
đình chúng tôi “ Bỗng tên áo đen đứng kế người trung niên không
biết đã tháo dây trói từ lúc nào, hét lên sau đó rút cây súng lục bên hông ra bắn, tất cả những tên đang bị khống chế như
được tiêm thuốc kích thích. Bọn chúng dù bị trói vẫn dùng
thân thể húc người khác rồi tất cả ùa về chắn phía trước
người trung niên.
“Tất cả chạy về phía chiếc xe để hộ
tống ông chủ! Mau lên! Ta sẽ bắn yểm trợ ”vừa nói hắn dùng dao cứa đứt sợi dây trói của người trung niên, những tên thuộc hạ
nghe vậy tất cả đều làm theo lời tên áo đen.
“Này, tụi
mày tưởng tao bị mù à? “ Tên áo đen đang nhìn về phía Thu Phong để bắn thì bỗng bên tai vang lên tiếng nói làm hắn cảm thấy
rùng mình. Đúng, là Thu Phong. Không biết là làm cách gì và
như thế nào Thu Phong đã đứng sau lưng tên áo đen đó.
“Cờ-Rắcccccc…” một tiếng gãy xương thanh thúy vang lên trong cơn
mưa. Thu Phong đã bẻ gãy cổ của tên áo đen.
‘’Đi” Thu
Phong quay đầu lại nói với cả đội. “Khoan hẵng đi đã anh Thiếu
tá” Chenla trầm giọng nói. Thu Phong biết là tên này kiểu gì
cũng tự ái, bị mất mặt trước cả đội như thế thì có thánh
nhân mới không tức. “Có việc gì sao? Thiếu tá bên kia?” Thu Phong mỉm cười quay người lại hỏi.
Chenla thấy Thu Phong cười
thì hắn càng tức, Chenla gân cổ lên nói “ Anh có coi tình hữu
nghị giữa hai nước ra cái gì không hả? Dám giết người của
nước tôi ngay trước mắt chúng tôi, anh có coi nước chúng tôi ra
gì không? Quá đáng, anh phải chịu trách nhiệm cho chuyện này
‘’. Thu Phong nghe vậy bỗng dưng cười to “Ha ha ha … Cậu nói người của nước cậu? Xem lại đi anh bạn! Những tên mà tôi đã giết
đều là những tên tội phạm xuyên quốc gia được phép giết chết
tại chỗ nếu bắt gặp. Đừng nói bọn chúng là người của anh
đấy nhé, vả lại đây là biên giới chẳng thuộc lãnh thổ của ai
cả, anh cũng không có cái quyền áp đặt luật nước anh lên tôi
chứ nhỉ? “
Chenla nghe xong cảm thấy mình quá nóng vội,
dù sao tên trước mắt này cũng bị buộc rời khỏi quân đội, hắn
tính nói thì lại bị Thu Phong chen ngang. “Theo như lời anh nói
thì anh đang vu khống tội danh chống đối cho tôi nhỉ? Theo lệnh
thì chúng ta hợp tác với nhau, mà vừa gặp anh đã ra lệnh cho
tôi phải hợp tác với anh mà không phải là tôi với anh cùng hợp tác. Như vậy là anh đang khinh thường nước chúng tôi và chúng
tôi có quyền báo cáo với cấp trên hoặc giải quyết ngay tại
đây.”
Theo như luật ngầm của quân đội các nước Asean thì
các quân nhân giữa các nước nếu có thái độ xem thường những
quân nhân của các quốc gia trong hiệp hội thì chỉ cần có bằng
chứng đầy đủ có thể sử dụng hai phương án sau để giải quyết.
- Thứ nhất là báo cáo với cấp trên giữa các quốc gia có liên
quan. Những ai vi phạm sẽ bị trừng phạt một cách thích đáng.
Nếu có ý bôi nhọ các quân nhân cấp cao nặng thì sẽ bị tước
quân hàm. Nhẹ thì bị gửi sang quốc gia mà mình khinh thường
làm bất cứ nhiệm vụ gì mà họ giao. Trừ việc trái với lương
tâm chẳng hạn như giết người vô tội hoặc ám sát thủ tướng hay
tổng thống các quốc qua khác ngoài Asean
- Thứ hai sẽ
nhẹ nhàng hơn là tự giải quyết với nhau bằng cách cận chiến.
Dù ai sai hay đúng chỉ cần cả hai đông ý thì người thua kể
đúng sai đều phải cúi đầu nhận lỗi.
“ Rắc rắc..” Tiếng
Thu Phong lắc đầu mạnh, tạo ra những âm thanh của xương phát ra
từ cổ anh ta. Thu Phong một tay ôm gáy ngước lên nhìn cười nói
với cái đầu nghiên qua một bên nhìn trông rất quỷ dị “ Vậy
giải quyết bằng cách đấu tay đôi chứ? Lâu rồi cũng chưa có ai
đánh một trận hết sức với ta, nghe nói anh cũng là một trong
các quân nhân tinh anh nhất nhỉ? “
Chenla rùng mình, không
phải vì cái lạnh của cơn mưa trong đêm này. Mà là vì câu nói
kia của Thu Phong. Hắn không còn đường nào để chối bỏ cuộc
chiến này. Hắn cũng biết danh tiếng Thu Phong nhưng căn bản hắn
không tin khi chưa được gặp. Và giờ, một quân nhân thiên tài về
chiến đấu như Chenla đã phải tin.
Thu Phong là hiện thân
của ác ma, hắn luôn giết những tên được phép giết mà chưa bao
giờ tha chết cho một ai. Có những tên không cần thiết phải chết cũng không cần thiết phải sống, Thu Phong cũng giết. Miễn là
được phép thì việc giết người đối với Thu Phong là chuyện
đương nhiên. Đây cũng chính là một trong các lý do Xxx ra điều
kiện là Thu Phong phải rời khỏi quân đội Việt Nam, không chỉ
Campuchia mà các quốc gia Asean khác cũng thế. Ngăn chặn khi Thu
Phong còn chưa trưởng thành.
Chenla biết mình
không thể làm gì hơn là chấp nhận lời thách đấu của Thu Phong, dù hắn sẽ bị ly khai khỏi quân đội sau sự việc này nhưng bây
giờ hắn vẫn còn là một quân nhân. Chenla thở dài “Thôi được,
đấu thì đấu vậy. Nhưng trước tiên giải quyết lũ chuột này đã
“.
Thu Phong gật đầu sau đó Chenla ra lệnh cho cả đội của
mình áp giải những tên buôn lậu súng và người trung niên lên xe. Sau khi xử lý xong xuôi Chenla nhìn Thu Phong nói “Bắt đầu được
rồi “. Thu Phong gật đầu cười, đây có lẽ là cuộc đấu cuối
cùng của Thu Phong với tư cách la một quân nhân. Thu Phong quay
người lại nói với các thành viên trong đội
“ Hết hôm
nay! Ta, Thu Phong này sẽ không còn là đội trưởng của mọi người nữa và đây cũng là trận đấu cuối cùng của ta. Những ai muốn
xem ta đấu thì hãy đứng thành vòng tròn.”
Thu Phong vừa
dứt lời toàn đội bỗng chết đứng, như không tin vào tai mình.
Tại sao? Đó là câu hỏi đặt ra cho mỗi thành viên. Thu Phong là
một cấp trên tốt nhất mà bọn hắn từng gặp, có nghiêm khắc,
có dạy bảo rồi bảo vệ họ trước những tên lính khác dù họ vô dụng. Thu Phong cũng đã huấn luyện cho từng người, từng cá
nhân. Thu Phong chưa bao giờ trách họ sai một chuyện gì, trong tâm can mỗi người ai cũng coi Thu Phong là một người sếp hết lòng
vì cấp dưới.
Không chỉ vậy bản thân Thu Phong cũng rất
mạnh, Thu Phong là một trong ba người mạnh nhất trong đặc chủng. Ngoài Thu Phong thì hai người kia thuộc phân khu miền Bắc, miền
Nam có Thu Phong nên mỗi lần đại hội quân đội diễn ra Thu Phong
luôn là người lấy lại mặt mũi cho miền Nam. Từ trong ra ngoài
Thu Phong là một nhân vật hoàn hảo trong mắt tất cả các quân
nhân ở miền Nam, thậm chí có người còn thần tượng anh. Vì vậy là thành viên trong đội của Thu Phong chẳng những có niềm vinh
hạnh mà còn có niềm kiêu hãnh có một đội trưởng hết lòng vì cấp dưới.
“Đội trưởng … Anh không đùa đấy chứ?” “Tại sao anh lại rời bỏ chúng tôi, chúng tôi đã làm gì sai sao? “ “Đội
trưởng như vậy là sao? Xin anh cho chúng tôi một lời giải
thích.. “ “Đội trưởng ….” “Đội trưởng …” Bỗng mọi người trong
đội Thu Phong nháo nhào cả lên, họ đều muốn biết lý do mà Thu
Phong rời khỏi đội. Có người tự trách bản thân đã làm gì sai
liên lụy tới đội trưởng …
Website truyện convert T.r.u.y.e.n.C.v(.)c.o.m
“Im lặng!!!” Thu Phong quát to lên trừng mắt hét “Từ khi nào đã
mất trật tự như vậy! Tôi đã cho các anh nói chưa mà các anh tự tiện nói! Im lặng để tôi nói hết “ Thu Phong quát lên làm tất
cả im bặt. Họ đã biết mình đã quá phận, không ai dám hó hé,
bọn họ im lặng chờ Thu Phong lên tiếng.
Thu Phong nhìn cả đội thở dài.. Đây là thành quả 7 năm trong quân đội của Thu
Phong. Những gì Thu Phong gầy dựng trong 7 năm qua thì hết hôm nay sẽ phải từ bỏ tất cả, Thu Phong cũng không muốn nhưng đây là
lệnh.
Thu Phong lòng nặng trĩu giải thích “Hết hô nay Thu Phong ta không làm quân nhân nữa. Đây là ý của riêng ta, ta thấy
bản thân mình không thích hợp làm một quân nhân nên sẽ từ bỏ.
Ta còn sự nghệp bên ngoài, còn gia đình, mẹ già, em nhỏ. Đồng
lương quân đội không đủ để lo cho gia đình nên ta cần ra ngoài
lập nghiệp. Xin lỗi các đồng chí của ta, ta đã phụ lòng mọi
người. Sau hôm nay đội trưởng sẽ là Hoàng Thái, cậu ta sẽ tiếp tục dắt mọi người đi trên con đường của một quân nhân chuyên
nghiệp. Ta xin lỗi vì không thể tiếp tục dẫn dắt mọi người,
thành thật xin lỗi “ Nói xong Thu Phong cúi người xuông một góc
chín mươi độ trước toàn đội, khi cúi xuống một giọt nước mắt
của anh chảy ra, một quân nhân không thể khóc cho dù đồng đội
có chết trước mặt, nhưng lần này là lần đầu tiên Thu Phong
khóc kể từ khi anh gia nhập quân đội đến đây. Anh cũng giấu
việc mình bị ép phải rời khỏi quân đội, anh không muốn bọn họ căm thù chính phủ, điều đó chỉ gây nên bất lợi cho họ.
“Đội trưởng …” Cả đội ai cũng cắn răn kìm chế cảm xúc. Mỗi người
bọn họ ai cũng có một kỉ niệm khắc nghiệt với Thu Phong. Họ
là một đại gia đình, cảm xúc sống cùng nhau không thể nói là
ít được. “Được rồi, đây là việc riêng của đội trưởng. Mọi
người nên tôn trọng anh ấy, đừng có ích kỷ như vậy, ai cũng có gia đình để lo. Nên nhớ chúng ta đang làm nhiệm vụ. NGHE RÕ
CHƯA “ Đội phó Hoàng Thái lên tiếng nói. Cả đội kìm lòng đồng thanh “Rõ”.
Người mà Thu Phong hết lòng đào tạo nhất
là Hoàng Thái. Thu Phong biết với bản tính thẳn thắng của
mình thì quân đội sẽ tìm mọi lý do để anh rời khỏi quân đội
nên Thu Phong đã đào tạo Hoàng Thái sẽ trở thành người đội
trưởng tiếp theo của đội. Hoàng Thái cũng biết lý do Thu Phong
rời khỏi quân đội không đơn giản như vậy, một người chỉ lạnh
lùng với người ngoài, còn với cả đội anh như những người thân
của họ, toàn tâm toàn ý. Lý do Thu Phong nói ra chắc cũng chỉ
là một phần.
“Đội phó nói đúng ý của ta đó. Nên ta mong mọi người hiểu cho ta “ Phong nhìn cả đội nở một nụ cười ấm
áp trong mưa nói. Bỗng mắt Thu Phong trở nên sắc bén “Nào! ai
muốn xem ta đấu lần cuối hãy bước lên thành một vòng tròn. Đây là trận cuối của ta nên hãy xem cho kỹ.” “Rõ! Thưa đội trưởng “ Tất cả một trăm sáu mươi sáu thành viên đầu xếp thành một
nửa vong tròn. Nửa vòng tròn bên kia đội của Chenla cũng đã
xếp hàng ngay đó tạo thành một vòng tròn như một cái đấu
trường dành riêng cho hai người.
Chenla nhìn Thu Phong mỉm
cười nói “Xem ra anh đã giải quyết xong việc với đội của anh
rồi nhỉ? Mặc dù không hiểu anh nói gì nhưng tôi thấy anh được
lòng cấp dưới quá đó!” Thay vì lo lắng như lúc nãy thì Chenla
lại cảm thấy hưng phấn. Chiến đấu, đó là cách mỗi quân nhân
tồn tại, bản năng dã thú của họ sẽ được bộc phát qua chiến
đấu. “Cũng thường thôi!” Thu Phong hời hợt trả lời. Dù vậy ánh mắt của anh đã trở nên sắc bén, cả hai chuẩn bị lao vào cuộc chiến 1 vs 1.
“Xoẹt Xoẹt …” Cả Thu Phong và Chenla đều
bắt đầu tháo súng và băng đạn, dao găm … Tất cả những thứ có
thể gây sát thương ngoài nắm đấm đều được tháo xuống. “Cạch
Cạch … Rầmmmmmmm…” Thu Phong vừa cởi một lớp quần ngoài xuống,
cái quần vừa chạm đất gây ra chấn động cả mặt đất. Quần mà
Thu Phong mặc bên trong nó có hàng tá cái túi nhỏ, bên trong
những túi nhỏ đó là hợp kim osmi. Hợp kim được cho là nặng
nhất thế giới với 22,48g/cm3. Tổng trọng lượng chiếc quần của
Thu Phong là 200kg, chiếc quần này được nhà nước thiết kế cho
riêng Thu Phong, hiện nay trong quân đội vẫn chưa ai mặc được nó
mà di chuyển bình thường thậm nhí nhanh nhạy như Thu Phong. Thu
Phong thường mặc chiếc quần đó mà vẫn hoạt động bình thường.
Thu Phong chỉ cởi chiếc quần đó ra khi gặp đối thủ thực sự.
Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
“ Nhẹ cả người “ Thu Phong nhún nhún vài cái rồi nhìn Chenla,
dù cởi quần đặc biệt đó ra thì bên trong Thu Phong vẫn mặc
chiếc quần quân đội bình thường. Chenla cũng giật mình với cái quần đó của Thu Phong. Việc này đủ thấy Thu Phong không tầm
thường. Chenla bình tĩnh không có nghĩa cả đội của anh ta cũng
vậy.
“Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu thôi!” Thu Phong nói.
Chenla im lặng khẽ gật đầu. “Đoàng …” một phát súng chỉ thiên
ra hiệu cho trận đấu bắt đầu. Cả hai nghe tiếng súng liền lao
vào nhau như một con sói trong màn mưa.
“Ràooooo….” “Bụp,
Chát chát …” Những cú đấm, những cứ đá liên tiếp đối chọi
nhau gây ra tiếng trầm đục trong cơn mưa giông của tháng bảy này.
Quay lại cuộc chiến. Cả hai vị quân nhân vẫn tiếp tục quần vào nhau như những con trâu. Cả hai dường như chả biết mệt là gì, cả hai người ai cũng dính đầy bùn đất trông rất
kì dị. Những mọi người ở đây chả ai dám cười, tất cả đều
nín thở xem trận đấu. Tách ra cả hai nhìn nhau. Không còn ai
thủ thế nữa, Chenla đứng đó sừng sững như một bức tượng nhìn
Thu Phong nói “Anh tên Thu Phong đúng không nhỉ. Xin lỗi vì lúc
đầu đã coi thường anh, dường như anh vẫn chưa đấu hết sức với
tôi, từ nãy tới giờ tôi như con rối cho anh điều khiển. Thậm
chí tới giờ hơi thở của anh vẫn chưa rối loạn, còn tôi thì tự nhận bản thân đã có chút mệt rồi. Bây giờ tôi đã biết tại
sao người ta gọi anh là quái vật.”
Thu Phong nghe vậy
cũng thả lỏng cơ thể, lắc lắc lại cái cổ của mình rồi ôm
gáy ngước lên nhìn Chenla. Đây là thói quen của Thu Phong từ
trước đến giờ. Thu Phong cười kì dị rồi nói “ Khà khà … Ta
tưởng không biết ai dè nhận ra rồi à. không hổ danh thiên tài
quân nhân nước bạn nhỉ. Ta chỉ muốn đánh cho vui thôi, dù gì sau hôm nay ta khó có cơ hội được đánh nhau thực thụ như thế này.”
Chenla nghiến răng, đúng như hắn nghĩ, hắn đang bị coi thường. Đúng
hơn Thu Phong có tư cách để xem thường hắn. Chenla quyết tâm “Anh
đánh hết sức được không, để tôi biết giới hạn của tôi tới đâu. Tôi là một quân nhân chân chính, anh đấu với tôi mà không dùng
hết sức đó là sự sỉ nhục với tôi, dù thua tôi cũng cam tâm
chứ tôi không muốn anh coi thường bản thân tôi như vậy.” Nói xong
Chenla chắp hai tay lại thi lễ với Thu Phong
Thấy vậy Thu
Phong cũng giật mình, không ngờ cái thằng kiêu ngạo lúc nãy
cũng có lúc thế này, xem ra Thu Phong phải đấu hết sức cũng
như tôn trọng đối thủ:”Được thôi, để biết chúng ta cách xa đến
cỡ nào, tôi chỉ dùng chân. Cho phép cậu tấn công trong một
phút, tôi chỉ né tráng và dùng chân để đỡ. Nếu trong vòng một phút cậu đánh ngã được tôi thì cậu thắng, còn qua một phút
cậu không đứng nổi quá mười giây đâu. LÊN Đi!” Truyện được đăng tại T r u y ệ n Cv. C o m
Chenla không nói gì, ánh mắt của hắn bây giờ nghiêm túc hơn bao giờ hết. Dù trong quân đội nước hắn
trừ những lão già súc vật trong đó ra thì hắn chưa bao giờ
thua ai trong thế hệ của mình, chỉ bốn người ngang cơ hắn nhưng
họ hơn Chenla đến gần mười tuổi. Chenla bây giờ 24 tuổi, nhờ
tài lực của gia tộc và quan hệ nên hắn mới lên làm chức đội
trưởng nhanh đến vậy. Thu Phong thì 25 tuổi, hoàn toàn đứng lên
bằng sức bản thân. Nói như vậy không có nghĩa Chenla vô dụng,
hắn được đào tạo từ nhỏ nên thực lực có thừa, cũng từ đó
hắn mới có tính kiêu ngạo, chứ bản thân Chenla cũng không cố ý xem thường người khác như vậy. Lần này hắn cảm thấy sự nhục
nhã từ người khác.