Tiếng Robot lại phát ra một lần nữa sau đó một màn hình 3D hiện lên trước mặt Thu Phong với hàng tá chữ xếp theo hang dọc.
Khó hiểu Thu Phong quay sang nhìn tên chuyên gia tóc bạc kia. Biết
cậu chủ nhà mình mất trí nhớ cũng như mù tịt với mấy công
nghệ hiện tại nên ông ta liền đi lên hướng dẫn:
“ Thiếu
gia thấy đó, căn phòng này nhìn vào sẽ thấy nó rất nhỏ nhưng
thực chất của nó rộng hơn thiếu gia tưởng nhiều! Còn mấy cái
chữ trên màn hình là các chế độ luyện tập và các Map để
thiếu gia lựa chọn, ví dụ như thiếu gia chọn vào hình này... “
Nói tới đây tên chuyên gia ấn vào chữ ‘ Chế độ chiến
đấu vũ khí ‘ sau khi ấn vào chữ đó thì hàng trăm ô hình hiện
ra tiếp đến ông ta ấn vào một ô hình thành phố có một dòng
chữ nhỏ không đọc được cho tới khi nó phóng to lên ‘ Map Thành
phố hoang – Chế độ luyện tập chiến đấu kỹ năng có vũ khí ‘.
Tới đây thì tên chuyên gia quay sang nói với Thu Phong:
“ Thiếu gia nếu như ngài ấn vào chấp nhận thì sẽ chấp nhận luyện tập giống như này! “
Tên chuyên gia ấn vào chữ chấp nhận sau đó màn hình lại hiện ra hàng chữ ‘ Chọn số người tham gia ‘.
“ Khi ấn vào đây thiếu gia có thể chọn số người tham gia tập
luyện, tất nhiên là sẽ tập luyện với máy móc chứ không phải
đấu với nhau. Thiếu gia hãy thử đi chọn một người! “
Chuyên gia nói xong Thu Phong liền làm theo ấn vào chế độ tập một
người. Khi anh vừa ấn vào bỗng tất cả những người phía sau anh biến mất, khó hiểu Thu Phong quay sang nhìn đáo đác không thấy
ai thì lúc này lại vang lên tiếng của tên chuyên gia hồi nãy:
“ Xin thiếu gia hãy chọn độ khó trên màn hình, sau đó sẽ hiện
bảng nhiệm vụ lên thiếu gia sẽ phải hoàn thành nó mới có thể thoát ra khỏi Map. Hoặc chết cũng sẽ kết thúc Map. “
Nghe lời tên chuyên gia Thu Phong đảo mắt nhìn vào màn hình hiện lên ‘ Chọn độ khó A B C D F S ‘. Thấy vậy Thu Phong ấn đại vào chữ D.
Lúc này màn hình hiện lên chữ ‘ Đã xác nhận độ khó cấp D ‘.
‘ Nhiệm vụ – Chiến đấu để sống sót. Bạn phải giết ít nhất năm mươi người trên tổng số ba trăm người có trên bản đồ trong thời gian quy định ‘
‘ Thông tin bản đồ thành phố hoang – Rộng 30km vuông – Có nhiều tòa nhà cao tầng dùng để ẩn nấp và chiến đấu ‘
‘ Thời gian luyện tập 24 tiếng ‘
‘ Xin hãy chọn vũ khí của mình! ‘
Sau khi đọc dòng chữ cuối cùng Thu Phong liền nhìn xuống dưới đất xuất hiện hàng trăm khẩu súng khác nhau cũng như áo giáp, ba
lô, đồ cải trang...
Có một điều làm Thu Phong chú ý tới là ngoài những khẩu súng bình thường có sẵn trong trí nhớ
từ trước thì trong đó còn có những khẩu súng nhìn rất xa lạ
ví như anh vừa cầm một cây súng trường màu bạc lên.
Cây
súng này không hề có ô đạn cũng không có nơi để gài đạn. Ở
phần trên chính giữa cây súng có một ống thủy tinh chứ dung
dịch gì đó màu xanh dương lấp lánh, khi Thu Phong vừa chạm vào
cây súng này thì cái thứ dung dịch ấy sáng lên.
Duy nhất trên cây súng chỉ có cò bắn. Lúc này Thu Phong cầm ngắm cây
súng, ngón tay anh bắt đầu đặt lên cò súng ngắm vào một bức
tường cách anh hai mươi mét.
“ oooonnnnn Đùng!!!! “
Một
tiếng nổ lớn vang lên khi Thu Phong vừa bóp cò súng, bức tường
trước mặt anh trở thành tro bụi chỉ trong một phát bắn. Lúc
này cây súng phản lực lại mạnh tới nổi giật Thu Phong bật
ngược ra đằng sau.
“ Má! Cây súng này đâu ra vậy trời? “
Thu Phong ngồi bệt ra đất chống hai tay ra mà trố mắt nhìn cây
súng. Là một lính đặc công chuyên nghiệp Thu Phong lần nào cầm
súng bất kể súng gì cũng giữ rất vững mà không ngờ cây này
độ giật của nó còn mạnh hơn cả cây Barret 50 Cal gấp nhiều
lần.
“ Ầm ầm ầm ầm ầm... ầm ầm...!!! “
Đúng lúc
Thu Phong đang ngạc nhiên về độ giật quá mạnh của cây súng thì
bức tường à không nói đúng hơn là bức tường của tòa nhà anh
vừa bắn bắt đầu đổ ầm ầm xuống khiến bụi đất bay ngập trời.
“ Khụ khụ... “
Chừng vài phút sau Thu Phong mới ho khan vài tiếng thì bụi bắt đầu
xua tan bớt đi, quang cảnh lúc này cũng dễ nhìn hơn rồi.
Hai con mắt Thu Phong bắt đầu trợn to lên ‘ Cái trò khùng gì đây? ‘ một dòng suy nghĩ chợt chạy qua đầu Thu Phong.
Có lẽ Thu Phong không để ý cây súng anh vừa bắn cái ống thủy tinh chứa dung dịch màu xanh dương đã vơi đi phân nửa, tức chỉ cần
một lần bắn nữa thôi cái dung dịch đó sẽ hết và sẽ không bắn được nữa.
Cây súng Thu Phong vừa cầm có tên MX1330 là
một loại súng chống tăng của quân đội nhà nước Xích Quỷ sáng
chế ra vào năm 2190 tức bốn năm trước. Khẩu súng này có sức
công phá cực kì lớn và không ai ngu tới nỗi cầm trên tay bắn
như Thu Phong cả.
Thường thì những khẩu súng chống tăng
thời hiện đại tuy gọn nhẹ nhưng có độ giật khá lớn nên khi
muốn sử dụng phải đặt xuống đất và có thiết bị chuyên dùng
kèm theo để cố định khẩu súng ấy lại.
Nếu là người
bình thường cầm bắn như Thu Phong hồi nãy thì cây súng nó đã
giật cho gãy hết tay chứ đừng nói chỉ văng ra mà thôi, nhưng Thu Phong lại là thằng biến thái nói về độ khỏe thì gần như vô
đối nên mới không hề hấn gì.
Khẩu MX1330 này chỉ bắn duy nhất được hai lần sau đó sẽ phải thay lọ dung dịch màu xanh
trên thân súng ra mới có thể tiếp tục bắn. Hiển nhiên không ai
dùng khẩu này đi bắn nhau cả. Thứ nhất nguyên liệu cây súng
này rất khó kiếm, mỗi năm trên cả thế giới cũng chỉ ra khoảng một ngàn bình như thế này thôi, mỗi bình cũng chỉ có thể
bắn được hai lần tuy nhiên năm nay vô tình tìm ra được mỏ nguyên
liệu của dung dịch ấy nên năm nay làm ra được ba ngàn bình.
Còn nói về Thu Phong lúc này anh có thể sử dụng bắn thoải mái mà không sợ hết nguyên liệu.
Bởi thế giới mà Thu Phong đang ở chỉ là thế giới ảo, thế giới
này dựa trên các game trò chơi thực tế ảo mà làm ra.
Điều khác duy nhất giữa game và nơi Thu Phong đang đứng chính là game thực tế ảo phải sử dụng cỗ máy gắn vào đầu. Cỗ máy ấy sẽ điều khiển não mình tới một thế giới khác và trong thế giới ấy bản thân có thể hoạt động như người thật về phần bên
ngoài cỗ máy sẽ chặn xung thần khinh hoạt động ở vùng sau gáy để tránh tay chân vung lung tung khi chơi game.
Về phần nơi
Thu Phong đang luyện tập tất nhiên là dựa theo game thực tế ảo
nhưng hiện đại hơn gấp trăm lần là có thể đưa con người thật
vào đây. Trong game bạn có thể chạy nhảy thoải mái không lo bị
mệt trừ khi hết thanh thể lực trong game thì đứng phục hồi lại một chút đầy lại rồi chạy nhảy đánh nhau tiếp nhưng bản thân
không thấy mệt.
Ví như ở trong đây Thu
Phong bị bắn một viên đạn vào chân thì thế giới này sẽ làm
đau cái phần chân ấy của Thu Phong như thật, nhưng khi anh chết
thì sẽ lập tức chuyển ra ngoài phòng chở của khu luyện tập
này và bản thân không hề nhận một tí tổn thương nào duy nhất
chỉ có kinh nghiệm và thể lực tăng lên hoặc mệt mỏi cơ địa do
hoạt động quá nhiều.
Khác với game cần trang bị để mạnh thì ở đây cần sức bản thân để mạnh vậy thôi. Nên thứ này là
thứ tốt nhất để luyện tập cho Thu Phong mà bản thân vẫn an
toàn, đây mới chính là chỗ lợi hại của thời đại công nghệ.
Có lẽ Thu Phong cũng không biết nhiều về cơ chế hoạt động của căn phòng luyện tập này nên anh cứ thử trước cái đã khi nào ra
rồi hỏi sau.
Thu Phong đi lại đống vật dụng cần thiết cho chiến đấu anh chỉ lấy những thứ như dao găm, áo giáp, hai cây
súng lục, một cây súng trường và một cây súng bắn tỉa cuối
cùng là thêm mười trái boom vắt ngang thắt lưng.
Anh cũng
không nhặt cây súng vừa nãy lên mà bắn tiếp nữa và cũng không
chọn những cây súng lạ hoắc đời mới kia bởi thà dùng thứ
mình quen còn hơn dùng thứ tốt mà lạ.
Chuẩn bị xong
những vật dụng cần thiết Thu Phong cũng không nán lại nơi này
nữa bởi khi nãy hệ thống đã nói khóa luyện tập bắt đầu thì
pha súng nghịch ngu hồi nãy chắc chắn đã khiến người khác ( ý là mấy tên trong hệ thống luyện tập) chú ý vả lại ở đây
ngoài vũ khí ra không có đồ ăn thức uống tức anh phải hoạt
động liên tục hai mươi bốn giờ mà không có thức ăn đồ uống gì
cả.
Nhưng đối với đặc công chiến đấu lão luyện như anh
thì bảy ngày liên tục như vậy cũng được chứ đừng nói là một
ngày ngắn ngủn.
Ít nhất cái hệ thống này cũng không
đến nỗi tồi tệ nó quăng cho anh một tấm bản đồ của cái Map
này cho anh. Bằng một cái nút nhỏ Thu Phong vừa bấm nó hiện ra một tấm bản đồ 3D trước mặt, Thu Phong vừa vác theo ba lo vừa
nhìn vào tấm bản đồ mà chạy đi...