Ngày hôm đó, sau khi sắp xếp và trang trí phòng học xong thì cũng đã rất muộn. Tào Đông Minh và Lâm Đại Dung vẫn hẹn gặp tại chỗ cũ như bình
thường, cô đứng đó muốn trực tiếp nói với anh rằng anh cũng không cần
đưa cô về nhà.
Tào Đông Minh suy nghĩ một chút, theo lời ông nội
đã dặn dò, tan việc anh nhất định phải đưa Lâm Đại Dung về đến cửa nhà
mới được. Vì vậy, mỗi ngày anh đều đứng đây chờ cô, hai người cùng đi
làm, lúc tan việc thì đưa cô về đến cửa tiệm hoa, sau đó, anh mới được
trở về nhà của ông nội. Mà nơi này vừa vặn là giao lộ giữa hai con đường kia.
Việc đưa cô về nhà cũng mang ý nghĩa là anh phải đi thêm
rất nhiều đường rồi mới được về nhà mình. Mà lúc này anh lại nghe được
Lâm Đại Dung muốn anh về trước nên Tào Đông Minh tự nhiên cảm thấy vui
vẻ.
Ngày hôm nay bận bịu về trễ như vậy vừa mệt vừa đói, nếu như
lại đưa cô về nhà thì mấy giờ anh mới về đến nhà được đây? Mà Lâm Đại
Dung lại cũng rất hoà đồng, lại tuỳ tiện quen biết những người dân nơi
đây hết rồi, vậy thì cô còn sợ gì có người xấu chặn đường cướp đoạt hay
hãm hiếp cô? Nói cho cùng ông nội cũng quá “quan tâm đặc biệt” đến cô
gái này rồi.
Trước đây, anh cũng sợ sẽ bị ông nội phát hiện ra
nhưng hôm nay đã muộn như vậy, nếu như Lâm Đại Dung đồng ý thì sao anh
lại không làm? Nghĩ tới đây, Tào Đông Minh cũng không ngại đứng chào tạm biệt Lâm Đại Dung ở ngã ba đường.
"Đúng rồi." Lâm Đại Dung lại gọi anh, anh quay đầu còn tưởng rằng cô muốn nói gì "Ngày mai anh sẽ cùng đến chứ?"
"Đương nhiên." Tào Đông Minh cũng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý
ngay. Ngày mai là ngày cuối cùng người giáo viên kia nghỉ bệnh. Nếu anh
đã đồng ý giúp đỡ một tuần thì cũng không có cách nào trốn, đương nhiên
phải giúp đến cùng.
Nghe được câu trả lời khẳng định của anh, Lâm Đại Dung giống như cảm thấy rất an tâm nở nụ cười. Mà vẻ mặt này càng
khiến trái tim của Tào Đông Minh co rụt một hồi, không biết có phải vì
anh quá đói bụng nên mới có tật giật mình chăng?
"Thực ra... Anh
có từng nghĩ tới việc sẽ làm việc lâu dài ở đây không?" Lâm Đại Dung hỏi ra câu sau giống như lập tức hối hận nên cũng vội vã nói bổ sung:
"Chính là... những người bạn nhỏ đều rất yêu thích anh, còn có các thầy
cô giáo cũng có ấn tượng rất tốt, hơn nữa Viên Trường cũng đồng ý. Ở đây vốn có rất ít giáo viên, nếu anh có thể lấy thân phận là thầy giáo để
dạy dỗ bọn trẻ thì chẳng mấy chốc anh cũng sẽ trở thành một thầy giáo
thực thụ."
Lâm Đại Dung cũng không tiếp tục nói nữa bởi vì Tào
Đông Minh nghe thấy cô nói như vậy, cười đến ngặt nghẽo tựa như lời cô
nói rất buồn cười.
"Vậy tại sao tôi phải tiếp tục ở nhà trẻ, tiếp tục chờ đợi để được làm thầy giáo thực thụ?" Tào Đông Minh cảm thấy đề
nghị này buồn cười đến cực điểm, cũng hoàn toàn không suy nghĩ gì liền
nói: "Tôi không giống cô, ở một nơi như thế này chờ đợi, tôi chỉ là một
người khách du lịch, hiểu không?" Nói một cách chính xác là bị "bắt" đến đây hối lỗi.
"Cũng đúng." Lâm Đại Dung có chút lúng túng nói:
"Nhờ anh đến giúp đỡ đã làm anh khó chịu rồi, rõ ràng anh chỉ là khách
du lịch, lại không phải đến tìm việc làm. Chắc do tôi nhìn thấy anh cùng những người bạn nhỏ chơi thật vui vẻ nên nhất thời có chút bị váng
đầu."
"Được rồi, được rồi, những chuyện kia nói sau đi, tôi đi
trước." Tào Đông Minh khoát tay áo một cái, chẳng biết vì sao có chút
hối hận vì mình đã quá nhanh miệng.
Anh thừa nhận lời nói của
mình thực làm người khác rất đau đớn, cũng thừa nhận chính mình rất
không muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô gái kia nhưng anh cũng không
thể cứ như vậy đáp ứng cô làm giáo viên dạy trẻ. Anh cảm thấy hài lòng
với những đứa tiểu quỷ mới là lạ, trời mới biết anh đã có bao nhiêu
chiếc quần âu sang trọng bị dính đầy bùn đất bởi những tên tiểu quỷ kia, còn có nước mũi nhếch nhác dơ bẩn dính cả lên áo anh trông thật nhếch
nhác, ghê tởm.
Lâm Đại Dung vẫy tay chào tạm biệt anh, mỉm cười
nhìn anh xoay người rời đi. Tào Đông Minh đi được một đoạn thì trong đầu vẫn luôn tưởng tượng ra khuôn mặt cô lúc cô xua tay. Anh quay đầu lại
và không còn thấy cô ở ngã ba đâu nữa.
Lại hướng về phía trước đi mấy bước, anh vẫn không cách nào khống chế chính mình ngừng lại, quay
đầu nhìn vào chỗ ngã rẽ tối đen như mực kia. Bụng đã đói đến phải kêu ục ục, mà trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện mình có nên cứ vậy mà đi về hay
không. Tào Đông Minh hết gãi đầu lại lắc đầu, không hiểu rõ được rốt
cuộc mình bị làm sao.
Đùa gì chứ? Anh đang lo lắng điều gì, lẽ nào
anh thật sự đang lo lắng rằng trên đường về nhà Lâm Đại Dung sẽ gặp phải nguy hiểm gì? Nhưng nhớ lại dáng vẻ cô phất tay với mình lúc nãy, trong lòng đột nhiên có cảm giác lo sợ bất an, nhỡ đâu ông nội anh dặn dò như vậy chắc có ý gì khác thì phải làm sao? Nhỡ đâu trong địa phương này
thật sự có kẻ nào đó muốn hại cô thì phải làm sao? Nhỡ đâu ông nội anh
biết chuyện anh không đưa cô về tận nhà mà đã về trước? Nhỡ đâu bởi vì
anh lười biếng mà khiến cô thật sự gặp phải điều gì bất ngờ...
"Aizz, thật là phiền phức!" Tào Đông Minh tự mắng mình một tiếng, chẳng lẽ
mình mới cùng tiểu quỷ kia chơi mấy ngày mà liền biến thành một ông ba
tràn ngập lòng trắc ẩn sao? Chân anh so với đại não nhanh hơn một bước,
trong khi anh còn đang suy nghĩ mình làm như vậy có phải là rất ngu xuẩn không thì anh đã chạy trở về ngã ba kia.
Tào Đông Minh chạy một
đường điên cuồng đuổi theo, ở trong màn đêm tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ
của Lâm Đại Dung. Anh chạy rất nhanh, nhịp tim gấp gáp bồn chồn như thế. Cuối cùng, ở phía trước, bóng lưng như dùng bút phác hoạ của Lâm Đại
Dung nhàn nhạt hiện ra trong tầm mắt của anh.
"Đại Dung, chờ một
chút!" Anh kêu to, giọng mới vừa phát ra thì mới phát hiện cổ họng của
mình bởi vì chạy quá nhanh mà lúc này như phát hoả.
Mà ở phía
trước Lâm Đại Dung bị bất thình lình kêu to một tiếng thì cũng sợ hết
hồn. Cô quay đầu lại đồng thời nhìn Tào Đông Minh chạy đến bên cạnh
mình.
"Đông, Đông Minh?" Lâm Đại Dung trừng mắt to mắt nhỏ nhìn
anh thở không ra hơi, thậm chí khuôn mặt anh có chút vặn vẹo "Đã xảy ra
chuyện gì?"
"Không có chuyện gì." Tào Đông Minh lắc đầu một cái,
thở sâu rồi đứng lên, ho khụ một tiếng "Tôi tốt nhất vẫn nên đưa cô về
nhà."
"A?" Lâm Đại Dung không phản ứng lại.
"Ôi... Không
có, ý tôi muốn nói đợi cô về nhà rồi tôi sẽ Die nd da
n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, về sau." Tào Đông Minh có cảm
giác lúc này mình đúng thật là đồ ngốc, người ta rõ ràng rất an toàn mà
"Tôi chỉ muốn tạm biệt cô thôi, chỉ như vậy thôi."
"Chờ đã." Lâm Đại Dung kéo cánh tay anh lại, giống như cô thật sự sợ anh sẽ đột nhiên chạy xa.
Tào Đông Minh nhìn cô, cô đang cười, nụ cười rất tự nhiên: "Còn việc này... Anh có muốn về nhà tôi ăn một bữa cơm hay không? Vì muốn cảm ơn anh đã
đồng ý đến nhà trẻ giúp đỡ tôi lại cũng vì bận bịu mà về trễ đến vậy."
"Ăn cơm?" Ánh mắt Tào Đông Minh hơi chuyển động nhìn cô "Có được hay không?"
"Rất thuận tiện mà." Lâm Đại Dung cười gật đầu liên tục "Hôm qua ba mẹ tôi
đến huyện khác để bàn chuyện làm ăn chiều nay mới trở về. Một mình ăn
cơm cũng sẽ rất buồn mà anh xem ở đây đèn đường ít như vậy, tôi cũng cảm thấy sợ."
"Vậy thôi sao?" Chần chờ một chút, cuối cùng Tào Đông Minh "cố hết sức" đồng ý lời mời của cô.
Nơi ở của Lâm Đại Dung ở tại tiệm bán hoa lầu hai, tuy không lớn lắm nhưng rất sạch sẽ.
Tay nghề nấu ăn của cô rất tốt, tuy rằng không hiểu tại sao Tào Đông Minh
đến nhà cô lại có chút câu nệ nhưng sau khi ăn cơm tối xong thì tâm tình của Tào Đông Minh thật tốt. Anh không chỉ nhanh chóng thích ứng hoàn
cảnh mà còn hứng thú tham quan khắp ngôi nhà của cô trong lúc cô đang
bận bịu rửa chén.
Thực ra ngôi nhà này chỉ giống như những ngôi
nhà bình thường khác nhưng điều khiến anh cảm thấy hứng thú chính là mỗi một chi tiết nhỏ trong ăn phòng này. Ví dụ như bức ảnh đặt trên tủ đồ,
treo trên tường họa, cắm trong bình hoa, mỗi một đồ vật đầu có hình dạng khiến người khác cảm thấy thú vị như thế.