Anh muốn nghiên cứu thêm về khoa tim mạch, còn muốn thi lấy bằng bác sĩ. Đối với anh, chuyện của gia tộc cũng không có quan hệ gì với mình nhưng tấm bằng kia lại có ý nghĩa rất phi phàm. Anh phải tự tin an ủi người
phụ nữ của mình và người thân của cô rằng anh muốn chăm sóc cô, yêu
thương cô, chìu chuộng cô.
"Đại Dung, có thể hiện tại anh cũng
còn chưa khiến em đủ tin cậy vào anh nhưng anh sẽ không thể chờ đợi đến
ngày đó. Vậy ngày mai em hãy đồng ý theo anh cùng trở về nhà được không? Trước đó anh cũng đã thưa với ba mẹ mình rằng sẽ dẫn em về ra mắt bọn
họ rồi mà bọn họ cũng rất muốn gặp em. Họ muốn xem vị tiên nữ nào lại
lợi hại đến như vậy, có thể thu phục đứa con trai ngỗ nghịch của bọn họ. Nói ra điều này, anh cũng cảm thấy thật sự rất mất mặt đấy."
"Được."
"Cái gì?"
"Em sẽ cùng đi với anh về nhà, không phải mẹ em đã lấy giá gấp đôi cho anh
sao? Đó là bà chỉ thử lòng anh thôi, bởi vì bà biết ngày hôm nay anh đến đây, bà cũng không thể giữ em lại được."
Tào Đông Minh hít sâu một hơi "Thì ra là như vậy, xem ra anh đã tặng hoa sai người."
Có thể tương lai còn có nhiều khó khăn hơn đang chờ bọn họ nhưng dù sao
hai người đều cố gắng vẫn còn hơn một người chịu đựng. Hai người yêu
nhau, cùng sát cánh bên nhau, cùng vui vẻ hạnh phúc bên nhau thì tại sao lại muốn từ chối đây?
Năm năm sau.
Lâm Đại Dung nhìn ra
ngoài cửa sổ, trời mưa to như trút nước, mọi đứa trẻ đều được ba mẹ
chúng đón về nhà, còn cô cũng đang chuẩn bị đồ đạc để tan ca.
Ngoài sân, mưa vẫn rất lớn nhưng cô cũng không lo lắng cho mình bởi vì bên
cạnh chiếc xe quen thuộc kia vẫn có một người trung thành đứng ở nơi đó
chờ cô.
Sau khi lên xe, âm nhạc bên trong xe phát ra nhẹ nhàng, một bàn tay lớn xoa đỉnh đầu của cô, sau đó lại mạnh tay vò đầu cô.
"Trời mưa rất to, anh nên xuống xe đón em chứ." Tào Đông Minh quay về đỉnh đầu của cô nói.
"Anh đừng như vậy, anh như vậy giống như thật sự biến thành quản gia của em, em lại bị đồng nghiệp chế nhạo thôi." Lâm Đại Dung vội vã ngăn cản anh
"Ngày hôm nay còn bị đồng nghiệp trêu rằng anh đối xử với em giống như
đối xử với một đứa trẻ vậy, còn cười em rằng em không có thời gian riêng tư." Tuy rằng mỗi ngày được chồng đưa đón đi làm là điều mà mọi phụ nữ
đều ao ước nhưng nếu như liên tiếp đưa đón trong năm năm thì...
"Thời gian riêng tư sao? Đâu phải anh không cho em đi chơi cùng bạn bè, còn
muốn thời gian riêng tư sao?" Tào Đông Minh không vui nói: "Ngược lại
anh cũng tiện đường đến nhà trẻ, chỉ thuận tiện đưa đón em thì có quan
hệ gì đến bọn họ, em không cần để ý tới bọn họ."
"Rõ ràng là bởi
vì tiện đường nên anh mới đưa em đi làm." Lâm Đại Dung chỉ dám lặng lẽ
nói theo bởi vì nếu cô có nói nhiều hơn nữa thì anh cũng sẽ không nghe.
Hơn nữa mỗi lần nhắc đến chuyện này thì anh đều tức giận.
"Có gì
đặc biệt sao? Chuyện công ty cũng khá bận bịu nhưng mỗi ngày anh chỉ cần được đưa đón em là anh cảm thấy mãn nguyện rồi. Tại sao lại là lãng
phí?" Quả nhiên Tào Đông Minh tức giận rồi "Lúc trước ba mẹ anh muốn em
đến giúp đỡ chuyện công ty mà em lại cố ý đòi phải làm giáo viên ở nhà
trẻ, em không biết anh đã đau khổ bao nhiêu. Cả ngày anh chỉ có cơ hội
như thế này để được gặp em thôi, thế nhưng em lại chê anh phiền phức."
"Em không hiểu về chuyện của công ty thì em có thể giúp đỡ được gì?" Cô
nhìn dáng vẻ vô cùng đau khổ của anh, thầm nghĩ gặp nhau năm năm rồi mà
anh còn không chán sao?
Trong năm năm này, quả nhiên anh đã đặt
ra mục tiêu cho chính mình như vậy. Ba mẹ anh cũng đều nói anh như biến
thành người khác vậy nhưng tại sao cô cứ cảm thấy cái gọi là "Mục tiêu"
từ đầu đến cuối lại không có cảm giác chân thực.
Đang lúc cô vẫn
chưa có cảm giác chân thực, anh đã đạt được bằng bác sĩ, ba anh cũng yên lòng để anh tiếp quản công ty. Anh cũng mua nhà riêng cho mình, phát
thiếp cưới cho ba mẹ cô, cuối cùng mới cầu hôn với cô.
Cô thuận
tình thuận lý gả cho anh, vốn tưởng rằng cuộc sống hôn nhân sẽ làm cô
tìm được cảm giác chân thực nhưng sau khi trải qua hôn nhân, cô lại có
cảm giác mình như đang sống trong giấc mộng, chớp mắt một cái lại trải
qua năm năm mà bọn họ cũng có một con gái một tuổi.
Cô cảm thấy
rất hổ thẹn với anh, một lòng muốn sinh ra bảo bối cho anh nhưng Tào
Đông Minh lại không cho. Với lý do bệnh tình của cô đang rất ổn định,
anh nói anh không muốn mạo hiểm như vậy, còn cô vẫn cứ một mực kiên trì
khuyên anh. Cuối cùng anh nhượng bộ dẫn cô đến cô nhi viện, vô tình gặp
phải một đứa trẻ sơ sinh và quyết định nuôi đứa bé đó, còn đặt tên cho
đứa trẻ là Giai Giai.
Ba mẹ Tào Đông Minh lại rất yêu thích đứa
bé kia, Lâm Đại Dung vốn là muốn tự mình nuôi nó nhưng lại bị ba mẹ suốt ngày mượn đi chơi, mượn không trả. Cuối cùng, cô phải xin đi làm ở nhà
trẻ, không muốn ở nhà rảnh rỗi, cũng là muốn che lấp đi cảm giác không
chân thực kia.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, xe quẹo sang một con đường khác, lúc này Lâm Đại Dung mới phục hồi tinh thần lại,
nhận ra đường này không phải đường về nhà "Anh muốn đi đâu?"
"Em cảm thấy ngày hôm nay nên đi đâu?" Tào Đông Minh vui vẻ hỏi.
"Hôm nay là thứ sáu, chúng ta nên đi đón Giai Giai về nhà." Cuối tuần một
nhà ba người sum vầy bên nhau, đây là cơ hội hiếm có, thật vất vả mới
tranh thủ có được.
"Hiện tại Giai Giai rất vui vẻ, ba mẹ chúng ta sẽ không chịu cho nó trở về đâu. Hay em cho nó ở đó một lúc nữa, tiện
thể em cũng suy nghĩ xem ngày hôm nay là ngày gì." Tào Đông Minh không
chút vội vã nói.Lâm Đại Dung trái lo phải nghĩ, hôm nay không phải ngày
kỷ niệm cầu hôn, không phải ngày kỷ niệm kết hôn, không phải ngày kỷ
niệm bọn họ quen nhau, càng không phải sinh nhật ai... Cuối cùng cô
không nghĩ ra được.
"Thật làm cho người khác đau lòng, ngày quan
trọng như vậy mà lại không nhớ ra được, anh còn đặt trước nhà hàng rồi." Tào Đông Minh vui vẻ nói: "Ngày hôm nay là ngày kỷ niệm đêm đầu tiên
của chúng ta."
Lâm Đại Dung dùng một quyền đánh anh đến nỗi khiến anh suýt chút nữa không cầm chặt tay lái.
"Tại sao đến mỗi thứ sáu là anh sẽ nghĩ ra những ngày kỷ niệm quái lạ này?"
Không biết tại sao khi nói đến vấn đề này thì Lâm Đại Dung lại thẹn
thùng, dù gì đi nữa bọn họ đều là vợ chồng rồi.
Tào Đông Minh oan ức lên án: "Anh còn có cách gì nữa đây. Từ khi có Giai Giai, tâm tư của em đều không đặt vào anh. Bình thường anh phải đi làm, thật vất vả lắm
ngày mai mới có thể nghỉ ngơi mà em lại muốn chơi cùng tiểu quỷ kia. Tối nay là đêm tự do hiếm thấy, em cũng không muốn cùng anh ăn một bữa cơm
lãng mạn sao?"
"Em không như vậy."
"Em chính là muốn như
vậy, người ta sẽ thỉnh thoảng ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn. Còn anh, anh lại không có bất cứ kỷ niệm nào lãng mạn với em, anh muốn bù đắp mà em
lại không để ý tới anh. Em nhìn đi, em đã cảm thấy phiền chán với anh
rồi."
"Ai nói chúng ta không có kỷ niệm lãng mạn, nói thí dụ như
ở..." Lâm Đại Dung nói quanh co nửa ngày, cuối cùng cũng chen vào một ví dụ "Lần trước ở nghĩa trang còn có pháo hoa nữa, em sẽ không bao giờ
cảm thấy anh phiền chán, vĩnh viễn không bao giờ như vậy."
"Ai
biết có phải là thật hay không, rõ ràng em cần đứa trẻ hơn anh mà.” Tào
Đông Minh được voi đòi tiên, hy vọng có thể nghe cô nói ra nhiều câu bảo đảm hơn.
"Ngày hôm nay dưới trời mưa to sao?"
"Vừa lúc chúng ta cũng có thể xem múa." Miệng lưỡi Tào Đông Minh càng ngày càng dẻo "Hơn nữa còn là một ngày kỷ niệm đáng nhớ."
"Được rồi, được rồi." Lâm Đại Dung đỡ trán, đáy lòng lại len lén cười. Loại
người như anh cũng có lúc muốn dính chặt người khác không buông đấy "Nói thật, anh có hối hận khi cưới em không?"
"Nếu em chịu cùng anh ăn cơm thì anh không hối hận."
Lâm Đại Dung đánh cho anh một quyền "Em đã đồng ý,cùng anh ăn cơm rồi, có
ánh nến bữa tối, vậy có phải anh đã chuẩn bị hoa hồng luôn rồi không?"
"Đương nhiên là đã chuẩn bị." Tào Đông Minh rất đắc ý "Hơn nữa anh chỉ có thể
tặng em hoa hồng đỏ, cũng sẽ không bao giờ lại tặng em hoa hồng vàng
nữa. Em hỏi anh có hối hận không, vậy em hối hận sao?"
Không
tặng hoa hồng vàng nữa cũng có nghĩa là anh sẽ không bao giờ nói chia
tay với cô sao? Hay là nói anh sẽ không bao giờ làm ra những chuyện có
lỗi với cô?
Tâm tư Lâm Đại Dung lập tức mềm nhũn, tuy rằng vẫn lơ lửng giữa trời nhưng chỉ dăm ba câu và những động tác mềm dẻo của anh
cũng đủ khiến nỗi lòng lo lắng của cô bị hạnh phúc lấp kín.
"Em
biết không? Tuy rằng chúng ta ở cùng nhau năm năm nhưng từ đầu đến cuối
anh đều cảm thấy tháng ngày trải qua quá nhanh, quá không chân thực. Anh luôn suy nghĩ mọi cách để thân mật với em một chút, lòng luôn lo sợ nếu sơ ý một chút sẽ bị em rời khỏi anh." Tào Đông Minh nhún vai một cái,
"Cho dù em cảm thấy anh rất phiền cũng được nhưng anh sẽ luôn nắm em rất chặt, rất chặt."
Cô nở nụ cười, cười đến nỗi khuôn mặt Tào Đông
Minh chợt đỏ hồng vì thẹn thùng. Ngay lúc anh đang thẹn quá thành giận
thì cô lại nắm chặt gương mặt anh bóp một cái.
"Đau quá, vậy mà còn muốn ngược đãi anh?"
"Không, em chỉ muốn giúp anh xác nhận rằng đây có phải là sự thực hay không thôi."
Thực ra cũng không phải chỉ có mình cô có cảm giác này, người đang hạnh phúc vốn sẽ cảm thấy không chân thực. Điều này chính là vì họ sợ hạnh phúc
biến mất, sợ mất đi hạnh phúc, cho nên trái tim mới lơ lửng, mới cảm
thấy không chân thực đây.
Nói như vậy loại cảm giác cũng thật rất tốt đẹp, điều này nói rõ bọn họ sợ mất đi đối phương, nói rõ bọn họ
hiện tại đều rất hạnh phúc. Thế nhưng chuyện như vậy chỉ cần một mình cô biết là được rồi, nếu không anh sẽ muốn được voi đòi tiên.