Đương nhiên cô biết người thân của mình rất lo lắng nhưng những việc này chưa tới phiên anh nói. Chỉ cần anh ngoan ngoãn trở về nhà, đừng để ý
đến cô nữa thì cô chắc chắn không sao? Ở trên cõi đời này, người có thể
toàn tâm toàn ý vô tư vì cô trả giá chỉ có người thân của cô mà thôi.
Anh cũng không phải người thân của cô, cô không cần anh giả mù sa mưa
quan tâm cô mà rõ ràng trong lòng đã sớm cảm thấy phiền chán cô.
"Anh chỉ đang muốn xem chuyện cười của em mà thôi, chuyện của em cũng không
cần anh quan tâm." Lâm Đại Dung nói ra những lời ngay cả mình nghe đều
cảm thấy đau lòng "Em lựa chọn người thế nào là sự tự do của em."
Lúc này một cánh tay khác chợt đặt trên bờ vai của cô, Lâm Đại Dung quay
đầu liền nhìn thấy Tử Uy với khuôn mặt như đang cười trên sự đau khổ của người khác. Cô cũng không biết anh ta thấy hai người bọn họ từ lúc nào
nhưng vừa nhìn thấy cô, anh ta đã vội vàng gạt người phụ nữ kia sang một bên để chạy đến bên cạnh cô.
"Tiên sinh Tào, tình yêu là phải
hai bên tình nguyện, phiền anh cũng đừng đến quấy rầy người phụ nữ của
tôi được không? " Tử Uy cười xấu xa nhìn về phía Tào Đông Minh "Chuyện
của chúng tôi hãy để tự chúng tôi giải quyết. Đại Dung cũng cảm thấy
chán ghét anh rồi, mà tại sao anh còn có thể mặt dày đứng ở chỗ này?"
Ánh mắt Tào Đông Minh nổi tơ máu, lúc này anh tức giận đến nỗi muốn một
quyền mạnh mẽ đánh vào mặt Tử Uy. Việc càng khiến anh tức giận chính là
Lâm Đại Dung lại cứ như thế ngoan ngoãn để anh ta ôm.
"Buông cô ấy ra." Giọng Tào Đông Minh rất thấp, thấp đến mức khiến người ta hoảng hốt "Xem kỹ một chút chuyện anh đã làm."
"Tôi làm chuyện gì? Anh cũng đừng nói xấu tôi, gây xích mích ảnh hưởng đến
mối quan hệ giữa tôi và Đại Dung. Nói thật, vất vả lắm chúng tôi mới tái hợp lại được." Tử Uy mở mắt nói "Vừa nãy tôi chỉ gặp lại đồng nghiệp
trước đây, nói vài câu mà thôi. Đại Dung đã không để ý thì anh lại tính làm anh hùng cái gì chứ?"
Tào Đông Minh nghe được câu này liền xông
tới nắm lấy cổ áo của Tử Uy. Tử Uy còn cao lớn hơn anh, cũng không phản
đối quay về phía anh cười lạnh, mà việc này càng khiến cho Tào Đông Minh nổi xung có ý nghĩ muốn giết người.
"Muốn đánh nhau sao?" Tử Uy ác liệt khiêu khích.
Ngay khi Tào Đông Minh đang muốn ra tay, trong lòng lại nghĩ quá mức đồng
quy vu tận thì lồng ngực anh đột nhiên bị đẩy về phía sau. Người đẩy anh chính là Lâm Đại Dung.
Hai tay Lâm Đại Dung đẩy anh ra ngoài, sau đó vung tay lên, dùng tất cả sức lực tàn nhẫn quăng cho anh một cái tát.
Một cái tát kia lại mang theo vị cay, Tào Đông Minh chỉ cảm thấy trước mắt
như có một cơn gió thoảng qua, sau đó anh nhìn thấy cặp mắt phẫn nộ như
chứa hơi nước của Lâm Đại Dung đang nhìn anh chằm chằm. Anh lại chọc
giận cô rồi sao? Tại sao lần nào cũng đều do anh chọc giận cô chứ? Rõ
ràng trước đây cô nhìn thấy anh đều rất vui vẻ mà.
"Anh coi mình
là ai? Bao nhiêu tuổi mà còn làm ra loại chuyện ấu trĩ này." Sau cái tát kia, những lời này của cô lại khiến anh đau đớn hơn gấp trăm lần.
Ngày hôm đó Tào Đông Minh cũng không biết mình làm sao về được đến nhà.
Tào Đông Minh ngơ ngơ ngác ngác qua mấy ngày, sau đó anh bắt đầu bật máy tính, liên tục tra những tư liệu về việc trúng tà.
Không sai, Lâm Đại Dung khẳng định là trúng tà, anh nhận thấy Lâm Đại Dung sẽ không dùng ánh mắt hung hăng như vậy trừng anh, càng sẽ không bao gờ ra tay đánh anh, cho nên khẳng định là cô đang bị trúng tà. Tào Đông Minh
thà nghĩ tới phương diện này cũng không muốn tin tưởng cô đang che chở
Tử Uy, toàn tâm toàn ý che chở tên khốn kia.
Thấm thoắt cũng sắp
đến ngày Tào Đông Minh phải trở về nhà, trong nhà lại không ngừng gọi
điện thoại thúc giục anh trở về. Cả ngày anh ngồi trong sân nhìn bầu
trời, khuôn mặt đờ ra, anh biết mình nhất định phải trở về nhưng anh
thật sự không muốn đi. Người đi rồi nhưng tâm vẫn ở lại chỗ này, anh
cũng không muốn để cho thân thể cùng tâm hồn mình lại chia năm xẻ bảy
như vậy.
Ông nội thấy anh cả ngày hồn vía lên mây, đôi khi còn đứng lặng ngoài sân rất lâu như vậy thì cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Mãi đến tận khi đến một ngày, ông nội kéo anh ra khỏi sân và đi về hướng
cửa chính, nói có người đến tìm anh, mà người đến lại là Tử Uy.
Tào Đông Minh vừa nhìn thấy anh ta thì trong lòng lập tức như có một đám
lửa xông thẳng lên trán. Anh không thể tin được ông nội lại cho loại
người này vào nhà.
"Đừng nhìn tôi kiểu như thế được không?" Da
mặt Tử Uy vốn dày vô địch, anh ta nhún vai một cái cười cợt nói: "Tôi
cảm thấy chúng ta có chuyện cần phải nói."
Tào Đông Minh dẫn anh
ta vào sân, bởi vì anh cảm thấy nơi này khá thoáng, mà anh cũng sẽ không bị mùi vị trên người anh ta xông vào mũi mình đến nỗi nôn ra.Tào Đông Minh còn tưởng rằng lần này Tử Uy đến đây chỉ để ra oai với anh, lại không nghĩ rằng anh ta đến là đòi tiền.
Vào lúc Tào Đông Minh nghe được Tử Uy mở miệng "Mượn" tiền mình thì anh
phát hiện người này chỉ duy nhất có điểm mạnh hơn anh chính là anh ta có thể lật đổ đạo đức quan trong lòng người khác.
"Đừng kinh ngạc
như vậy, dù nói thế nào chúng ta cũng được coi như có chút giao tình."
Tử Uy thản nhiên nói: "Hơn nữa tôi cũng không phải lấy không tiền của
anh. Tôi cũng rất hiểu quy luật rồi, cho tôi mượn hai triệu thì tôi sẽ
liền tặng Lâm Đại Dung cho anh, thế nào?"
"Anh nói cái gì?" Tào
Đông Minh kinh ngạc không phải anh ta đưa ra một con số mà kinh ngạc vì
nội dung phá sau. Anh ta lại nói muốn tặng Lâm Đại Dung cho mình.
"Nói thật tôi cũng không nỡ, dù sao trên thế giới sẽ không còn người phụ nữ
nào si tình như cô ấy đâu. Có điều tôi cũng rất cảm động bởi vì tôi sẽ
không thể nào đối xử tốt với cô ấy như anh được, cô ấy theo tôi cũng khá đáng tiếc." Tử Uy cười cợt, nói tiếp: “nếu như tôi buông bỏ cô ấy, cô
ấy nhất định sẽ đau lòng đến không muốn sống nữa, mà ngay lúc đó anh lại đến đúng lúc an ủi cô ấy một hồi, nàng nhất định sẽ bị anh làm cảm
động, bởi vì ngoại trừ tôi ra, người đàn ông cô ấy thân cận cũng chỉ có
mình anh mà thôi."
"Cho nên, ý của anh chính là muốn bán cô ấy cho tôi?" Tào Đông Minh nghe thấy đốt ngón tay vang vọng nghe lách cách.
"Đừng nói khó nghe như vậy, tôi cũng đang muốn tác thành cho anh mà." Tử Uy
có ý riêng nhìn Tào Đông Minh "Tôi biết nhà anh thuộc thương nhân, hai
triệu đối với anh cũng không thành vấn đề, đúng chứ?"
"Anh thật
sự muốn bán Đại Dung cho tôi?" Tào Đông Minh nhấn mạnh, trong mắt ngoại
trừ bộ mặt muốn ăn đấm của Tử Uy kia hầu như anh cũng không nhìn thấy gì khác.
"Ngại nhiều sao?" Tử Uy gãi đầu một cái "Hay là một trăm năm mươi vạn, thế nào?"
Tào Đông Minh xông lên phía trước nắm cổ áo anh ta, lần này không ai ngăn cản cũng không người nào có thể ngăn cản được anh.
"Tôi hỏi anh, anh định bán Lâm Đại Dung cho tôi?"
"Đúng, chính là ý này." Tử Uy đáp.
Sau hai giờ, Lâm Đại Dung chạy tới trạm xá khám bệnh trong thôn Tiểu Khê.
Phòng khám bệnh rất nhỏ lại chỉ có một bác sĩ, chỉ có thể tiến hành kiểm tra
đơn giản. Lâm Đại Dung đạp xe từ trong nhà tới đây chỉ cần mười lăm phút nhưng mười lăm phút này đối với cô dài như qua một thế kỷ.
Nguyên nhân là cô nhận được một cú điện thoại của ông nội Tào, nói Tào Đông Minh sắp chết rồi, muốn cô đến xem.
Trời ạ, cô đang bị bệnh tim đấy, ông cháu này rõ ràng,đều có khiến thức về y học mà tại sao một người dẫn cô đến nghĩa trang, một người lại thẳng
thắn nói quá, bọn họ muốn hù chết cô sao hay là bọn họ có lòng tin với
trái tim của cô như vậy? Nếu như không phải dựa vào một tia lý trí cuối
cùng ép buộc mình tỉnh táo lại, rất có khả năng cô đã cúp điện thoại và
liền đi gặp Diêm Vương lúc đó rồi.
Mãi đến khi cô tận mắt nhìn
thấy Tào Đông Minh, trên đầu anh quấn băng gạc, trên cánh tay còn có vài vết thương đang ngồi trên ghế trị liệu bên ngoài. Ôi trời, anh còn có
thể thảnh thơi ngồi trên ghế như thế.
"Đại Dung, sao em lại đến đây?" Thấy cô đến, anh kinh hoảng đứng lên.
Thì ra anh có thể đứng lên được, Lâm Đại Dung nhìn anh tỉ mỉ từ đầu đến chân, không nói một câu mà chỉ đứng đó nhìn anh.
Ánh mắt Tào Đông Minh đang sáng rỡ cũng liền tối sầm xuống, có chút nhục
nhã nói: "Em đến thăm Tử Uy sao? Anh ta đã đi rồi, có điều em cũng không cần lo lắng, anh ta không chuyện gì, chỉ là trên người có chút thương
tích thôi."
Nói xong anh lại thất vọng ngồi xuống, cúi đầu nhìn sàn nhà, mười ngón bắt chéo vào nhau.
Đúng đấy, anh vô dụng như vậy đấy, đã là lưu manh thì khi đi tới chỗ nào
cũng đều là lưu manh. Việc anh mệt nhất chính là đánh golf, mà tại sao
cho dù khi tức giận đến cực điểm anh vẫn không đánh lại một tên lưu
manh. Cuối cùng vì tức giận anh chỉ có thể dùng đầu mình húc vào Tử Uy
khiến anh phải vỡ đầu chảy máu. Mà tên kia cũng không thoải mái hơn anh. Nghĩ tới đây anh vui vẻ cười thành tiếng.