Điều làm cho Tào Đông Minh cảm thấy không hiểu chính là tại sao cô lại
không tìm một người bạn trai mới mà lại quay đầu muốn tái hợp với người
bạn trai cũ đã từng vứt bỏ cô tên gọi là Vàng Uy kia. Lần đầu tiên khi
anh đến nhà tìm Lâm Đại Dung đúng lúc mẹ cô đang ngăn cản cô ra khỏi
nhà, còn đứng trước cửa mắng to một trận. Vì vậy, tất cả mọi người trong thôn này đều biết chuyện giữa cô và người đàn ông kia.
Kỳ lạ là cũng không bao lâu sau, người ta cũng liền thường xuyên nhìn thấy Lâm
Đại Dung lại hẹn hò cùng với người đàn ông kia. Mà giờ đây mẹ cô cũng
không còn ngăn cản cô hay la mắng như nửa tháng trước nữa.
Không thể nào! Tào Đông Minh nghe xong cũng không thể tin được, ông nội nhìn
anh với ánh mắt thương hại khiến anh không biết mình nên biểu hiện ánh
mắt thất lạc hay là căm hận. Anh vốn không thể tin vì chuyện này cũng
quá hoang đường.
Bọn họ cũng đã nói rtrước rằng sẽsống cùng nhau, mỗi ngày anh sẽ để chuyện cho cô nghe, thậm chí vì sợ cô buồn sầu đau
khổ lo lắng anh không trở về, lại sợ cô sẽ không tin lời anh nên anh hết lòng lo lắng, luôn luôn nhắn tin hỏi thăm cô mặc dù cô rất ít khi trả
lời anh... Dù nghĩ thế nào thì Tào Đông Minh cũng không thể nào nghĩ ra
mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này.
Tối ngày hôm ấy, chuông cửa vang lên, anh vừa mở cửa liền nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa chính là Lâm Đại Dung.
"Em có thể nói chuyện với anh không?" Dáng vẻ sợ hãi của cô lúc này thật
khác xa dáng vẻ lạnh lùng như ban ngày của cô.
Hai người bọn họ cũng bước ra ngoài sân
vườn, tuy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng nhưng cũng khiến không gian tách biệt với tiếng truyền hình chiếu tin tức bên trong nhà.
Tào Đông
Minh khoanh hai tay ôm ngực dựa vào gốc cây, anh nhìn cô nghĩ thầm “Chắc cô đến xin lỗi, có lẽ cũng bởi vì bị người đàn ông kia uy hiếp nên mới
chấp nhận giả dạng với anh ta làm thành một đôi.” Trong lòng anh thầm tự nhủ như vậy.
Nhưng anh cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, bất kể nói thế nào anh mới chính là bạn trai của cô. Tại sao cô
lại có thể ở trước mặt tên vô lại kia khiến anh mất mặt như thế? Dù có
chuyện gì thì trước tiên cô cũng cần phải cho anh biết lý do và sau đó
bọn họ đồng thời cùng nhau tìm cách giải quyết.
Ừ, cứ quyết định
như vậy, coi như là trừng phạt cô. Đầu tiên anh sẽ muốn hôn cô một hồi
lâu, sau đó cũng sẽ tàn nhẫn ôm cô mãi đến tận năm phút đồng hồ, ít ra
làm như vậy anh mới có thể cảm thấy thoả mãn trong lòng đôi chút.
"Xin lỗi vì đã không nói cho anh biết việc em và Tử Uy đã quay trở lại với
nhau." Lâm Đại Dung ấp ủ cả nửa ngày mới nói ra được một câu.
Đang suy nghĩ hình ảnh mình và Lâm Đại Dung đang nhiệt tình ôm ấp, trong
thoáng chốc Tào Đông Minh trợn to hai mắt, suýt chút nữa ngã chổng vó
"Em vừa nói gì? Em nói em thật sự quay trở về với anh ta?"
Lâm Đại Dung gật mạnh đầu xác nhận.
Tào Đông Minh cũng không còn cách nào giả vờ duy trì hình tượng lạnh lùng
nữa, anh rời khỏi gốc cây và vung vẩy cánh tay giương nanh múa vuốt nhìn cô: "Em không quan tâm việc người kia đã từng bỏ rơi mình một lần, lại
chẳng quan tâm người đàn ông có quan tâm đến việc em bị bệnh hay không?"
"Em biết anh rất khó chấp nhận việc này, hôm nay em đến đây là muốn nói với anh chuyện này. Lúc anh ta đến tìm em, em cũng đã cho rằng điều đó là
không thể.” Lâm Đại Dung ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy chân tình
"Nhưng anh ta đã nói với em rằng năm đó sở dĩ nói chia tay với em là bởi vì anh ấy cảm giác mình thật sự yêu người phụ nữ kia, vì vậy đã nói
chia tay với em và chạy theo kết hôn cùng người phụ nữ kia. Chuyện đó
cũng cho thấy anh ta cũng không phải loại người luôn muốn đem tình cảm
ra đùa giỡn. Thậm chí sau khi kết hôn được một năm, cũng bởi vì tính
cách không hợp nên hai người ly hôn, mà anh ấy cũng chưa từng đi tìm đối tượng khác."
"Anh ta nói không đi tìm thì chính là không đi tìm sao? Em có tận mắt thấy không?" Tào Đông Minh nghe được giọng mình rõ
ràng đang nổi giận, một lý do như thế làm sao khiến người khác tin tưởng được? Thế mà Lâm Đại Dung lại thật sự tin tưởng, hơn nữa còn có dáng vẻ động lòng.
"Sau đó, anh ấy phát hiện trong lòng anh ấy vốn vẫn
luôn có em, mà ngoại trừ em ra thì anh ấy không cách nào lại động lòng
với người phụ nữ nào khác. Vì vậy, từ chỗ làm việc trước đây, cũng hỏi
thăm một người đồng nghiệp ở đó mới biết được địa chỉ của em, anh ấy còn đặc biệt đến đây tìm em."
Tào Đông Minh rùng mình một cái "Nghe thật buồn nôn giống như anh ta đang lừa người, anh chắc chắn anh ta đang có mục đích."
"Nhưng em vẫn quyết định lại tin tưởng anh ấy một lần." Lâm Đại Dung nhìn anh
"Hơn nữa sau khi gặp lại Tử Uy, nhìn dáng vẻ anh ấy hối hận vì những
việc trước kia thì em mới phát hiện trong lòng mình từ lâu vẫn luôn có
bóng hình anh ấy, người em yêu vốn là anh ấy."
"Vậy còn anh thì
sao?" Tào Đông Minh cao giọng hỏi ngược lại: "Đại Dung, em cũng không
phải loại phụ nữ xấu xa tuỳ tiện như thế này, rõ ràng em rất khác xa với những người phụ nữ khác. Vì vậy, em sẽ không làm những chuyện như thế
này với anh, chúng ta không phải đã nói trước rồi sao?""Xin lỗi anh."
Lâm Đại Dung cắt ngang lời anh, khuôn mặt yếu đuối lại xuất hiện vài
giọt nước mắt, biểu thị cô cũng thật sự rất khó khăn "Xin lỗi anh, Đông
Minh, em alị không ngờ anh lại thành thật như vậy. Lúc đầu, em cũng nghĩ mình yêu anh, thậm chí có lúc em cũng tự ép mình phải yêu anh nhưng đến khi tận khi anh ấy xuất hiện thì em mới biết rõ rằng chỉ khi đi bên
cạnh anh ấy, em mới hạnh phúc. Tuy rằng đi cùng với anh cũng rất vui vẻ
nhưng chung quy em vẫn luôn nhớ về anh ấy."
"Anh khiến em nhớ đến anh ta?" Câu nói này hoàn toàn làm thương tổn đến lòng tự ái của Tào
Đông Minh. Anh là ai? Là con kiến, con gián hay là món đồ gì mà cô lại
hình dung anh như vậy.
"Em biết anh cũng rất giận em nhưng em
cũng không biết nên làm sao để đối mặt với anh. Anh tốt như vậy, nhất
định có thể tìm được đối tượng tốt hơn em, toàn tâm toàn ý chờ anh." Lâm Đại Dung giống như đang muốn nói vĩnh biệt với anh. Cô thê thảm cười
cợt, "Xin lỗi anh, em không thể trở lại với anh."
Đúng vào lúc này, ngoài hành lang chợt vang lên tiếng còi xe cho thấy người chờ ở bên ngoài đã rất thiếu kiên nhẫn.
"A, em cũng nên đi thôi." Lâm Đại Dung tỏ ra bộ dáng rất gấp gáp.
Cô nói xong cũng định rời đi nhưng lại bị Tào Đông Minh kéo tay lại khiến cô kinh ngạc quay đầu lại.
"Em đến đây chính là vì muốn nói với anh những lời này?" Tào Đông Minh lôi kéo tay cô, cảm thấy tay cô lạnh băng.
"Ừm." Lâm Đại Dung nhẹ nhàng hất tay anh ra, ngay cả một cái liếc nhìn anh, cô cũng không có thời gian.
Nếu như cô có thể nhìn anh một lần, cô sẽ nhanh hcóng nhận ra anh sẽ đau khổ cùng bi thương đến cỡ nào.
Tào Đông Minh vô lực ngồi ở trên bậc thang nghe giọng,cô chào ông nội anh.
Sau đó anh cũng nghe tiếng mở cửa xe, cuối cùng là tiếng động cơ xe khởi động và mất hút trong màn đêm tăm tối.
Cô thật sự đã đi rồi, đi theo người đàn ông kia, vậy anh phải làm sao đây? Lúc trước là ai đã
nói sẽ không oán không hối hận luôn muốn xông vào cuộc sống của anh? Là
ai đã vui vẻ cam kết muốn làm bạn của anh suốt đời?
Cô đã thân
thiết gần gũi bên anh đến như vậy mà cuối cùng khi anh quyết định buông
thả hết những lo lắng cùng khiếp sợ để cùng cô bước vào võng tình thì cô lại nói cái võng đó cũng phải dành cho anh. Cô còn nhớ nhung người
khác, mà lại là ngay thời điểm anh trở về.
Tuy rằng con nhện rất
hiền lành nhưng nếu như có côn trùng nào va vào mạng nhện, mà nó lại
không hợp khẩu vị với con nhện kia, như vậy có phải là chỉ cần con nhện
nói một tiếng xin lỗi thì nó liền có thể thoát khỏi tấm mạng nhện kia
cũng giống như chuyện của anh và cô lúc này chăng?
Hết cách rồi,
anh chạy trốn cũng không được, Tào Đông Minh liền cười nhạo chính mình
vì sao ngay cả chút sức mạnh để níu giữ cô cũng không có. Trong bàn cờ
này, anh hoàn toàn đã bị khống chế quyền làm chủ mà lại nhường thế chủ
đạo cho đối phương. Anh thực ra chỉ như con sâu bé nhỏ mà thôi, thậm chí cũng không bằng con gáin bé nhỏ kia.
Mà trong một chiếc xe cao
cấp kia, Lâm Đại Dung ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, khuôn mặt lạnh lùng hờ hững không hề có cảm xúc nhìn ra phía ngoài cửa sổ với những cảnh sắc
vô cùng tươi đẹp.
"Nói chuyện xong thì cũng cảm thấy thoải mái
hơn rất nhiều rồi đúng không?" Người lái xe tên Tử Uy đang nhai kẹo cao
su nói "Sao vậy? Hay là cùng đi xem phim không?"
"Nơi này không
có rạp chiếu bóng." Giọng Lâm Đại Dung lúc lên lúc xuống, giống như cô
đang phải chịu đựng đến mức cực hạn "Đừng nói những thứ vô nghĩa này
nữa, mau đưa tôi về nhà."
"Thật vô tình, trước đây lúc còn qua
lại với nhau, rõ ràng em rất đáng yêu, anh muốn gì được đó." Tử Uy thô
thiển nhìn cô cười cợt "Nói thật, anh chàng đẹp trai đúng là rất đẹp
trai mà có vẻ anh ta cũng rất quan tâm đến em. Trước đó, em nói muốn anh giả làm bạn trai em khiến cứ ngỡ anh ta sẽ giống như quái vật nào đó
đấy."
"Tôi đã nói anh hãy câm miệng đi mà." Lâm Đại Dung cũng
không khách khí trừng mắt nhìn anh ta: "Anh chỉ cần dựa theo lời chúng
ta đã cam đoan lúc trước và cẩn thận làm theo là được. Sau khi xong
việc, tôi cũng sẽ đem khoản tiền kia cho anh. Mọi chuyện chỉ đơn giản
như vậy."
"Vâng vâng vâng, ai kêu hiện tại anh đang muốn cầu cạnh em đây." Tử Uy thờ ơ nở nụ cười, cũng không tiếp tục nói gì nữa.