Cô như cô dâu nhỏ phạm lỗi lầm, cúi đầu hưởng
thụ từng trận gió nóng từ sau lưng anh thổi đến, cũng không ngờ mình đã
lớn như vậy, ý thức còn có lúc trì độn và ấu trĩ đến vậy. Lúc này, có
một điều cô không thể tha thứ cho chính mình đó là ngoại trừ cảm giác
hối hận còn có cảm giác ngọt ngào đang dần dần xông lên trong long cô.
Rõ ràng cô liên lụy người ta nhưng trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào
không nhịn được, thấp thoáng đâu đó còn có mùi thơm của hoa cỏ, bánh xe
quay vòng, trời mây thanh gió nhẹ còn được ngồi phía sau người mình yêu
hưởng thụ thoải mái như vậy.
"Không muốn té thì phải ôm thật
chặt, như vậy tôi cũng sẽ lái rất dễ dàng." Trong giọng nói Tào Đông
Minh biểu hiện có chút tức giận.
"Ồ." Lâm Đại Dung vội vã ôm eo anh, cũng không dám gây thêm phiền toái nào cho anh.
Những tình tiết bên trong bộ phim điện ảnh vẫn chiếu thật khác xa với hiện
thực bên ngoài, thật tẻ nhạt nhàm chán, mà cô cũng đã qua cái thời thanh xuân non nớt như vậy rồi.
Khi đến nơi, Lâm Đại Dung thuận lợi
giao hoa tận tay cho bạn gái của Tiểu Lý, người phụ nữ đứng trước mặt cô cũng vui vẻ nhận hoa khiến cô cũng có chút mặt mũi. Bạn gái của Tiểu Lý Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cũng tỏ ra thông cảm
là do Tiểu Lý bệnh nên không thể đến. Xem ra anh ta đã nhận được sự tha
thứ.
Giao hoa xong, Lâm Đại Dung đi tìm Tào Đông Minh, nhìn thấy
anh mềm nhũng ngã quắp trên ghế salon ngoài phòng khách công ty. Lúc
này, khuôn mặt anh đỏ lên, đầu tóc lết bết mồ hôi khiến dáng vóc đẹp
trai ngày thường chợt biến đâu mất, thậm chí còn bị rất nhiều người đi
ngang qua nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Mời anh ăn."
Tào Đông Minh mở mắt ra nhìn thấy một cây kem lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt
mình, sau đó mới cầm cây kem do Lâm Đại Dung đưa cho mình.
Xem ra cô vẫn còn có lương tâm, còn biết mua kem cho anh ăn. Tào Đông Minh
tỉnh lại, lên tinh thần ngồi dậy, cắn một cái đã quá nửa cây kem, kết
quả hàm răng lại bị buốt đến đau nhức.
Lâm Đại Dung muốn cười lại không dám cười nói: "Lát nữa chúng ta ngồi xe buýt về thôn. Vừa nãy
nhìn thấy vẫn còn một chuyến, một giờ nữa mới xuất phát, chúng ta có thể ở đây nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ."
"Như vậy quá tốt rồi." Tào
Đông Minh ngồi sâu vào trong ghế sô pha nói tiếp: "Nếu chúng ta cứ đi về giữa trời đông lạnh giá như vậy, thật sự sẽ chết người đấy."
Nhìn dáng vẻ anh uể oải khiến cô vừa cảm động lại đau lòng, mặc kệ anh tiếp
cận cô vì mục đích gì nhưng cô biết trước sau anh là một người tốt, là
một người chân thành toàn tâm toàn ý đối xử rất tốt với người khác.
"Đông Minh, cảm ơn anh."
Tào Đông Minh như bị sét đánh bên tai, nửa ngày cũng chưa thể tỉnh táo lại, thậm chí anh cũng không còn cảm giác thân thể mình đang mệt nhọc đến
thế nào nữa. Anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang tươi cười của cô, một lúc lâu sau mới định thần lại nghe chính mình lên tiếng: "Cô không có
chuyện gì nói sao? Sao lại nói câu này?"
"Tôi đã khiến anh lo lắng, sau này tôi sẽ không như vậy nữa." Mọi lời cô nói đều xuất phát từ chân tâm.
Mà Tào Đông Minh cũng như nhìn thấy được tấm lòng chân thành của cô. Anh
thở dài nói: "Đơn giản là cô quá ngốc, làm sao tôi có thể yên tâm đây?"
"Yên tâm cái gì?"
"À, không có gì." Tào Đông Minh nói tiếp: "Nói chung cô chỉ cần ngoan ngoãn làm giáo viên ở nhà trẻ là được rồi, đừng tiếp tục học người ta làm
nhân viên chuyển phát nhanh nữa."
Kết quả là chuyện Tào Đông Minh muốn nói với Lâm đại Dung rằng anh phải trở về nhà đã không thể thực
hiện được. Khi anh bị cô làm cho tức giận đến sôi ruột sôi gan lên thì
rốt cục anh cũng nghĩ thông suốt một chuyện, trong chốn thâm sơn cùng
cốc này căn bản không có cái gì đáng để anh lưu luyến, mà anh chỉ duy
nhất không yên lòng chính là Lâm Đại Dung.
Thực ra Lâm Đại Dung
cũng như bao người khác, việc gì anh phải bận tâm đến cô chứ? Nhưng lúc
nào anh cũng như cảm thấy chính là nếu để cô rời xa tầm mắt của mình thì cô cũng sẽ không thể nào làm nên được chuyện gì.
Đối với cuộc
đời của chính mình, cô trông có vẻ như nhìn rất thoáng nhưng thực tế cô lại bi quan đến không chịu được. Cô khiến anh cảm thấy sở dĩ cô làm
chuyện gì đều cố gắng hết sức mình, một khắc cũng không để cho mình nhàn rỗi đó là vì ngoại trừ không muốn mình bị người khác xem mình là bệnh
nhân, cô còn có ý tiêu hao hết năng lượng va sức lực của chính mình. Bởi vì cô không biết lúc nào sẽ phát bệnh nên có lẽ thừa dịp than thể còn
chút sức khoẻ muốn cố gắng làm nhiều chuyện hơn.
Như thế xem ra
việc ba mẹ cô dẫn cô về nông thôn sinh sống chính là một quyết định
chính xác. Ở một nơi cực kỳ tẻ nhạt này, cô chỉ có thể làm cho mình bận
bịu như vậy, không cần phải cạnh tranh kịch liệt với chốn đô thị phồn
hoa bề thế kia.
Vừa nghĩ tới việc cô coi chính mình thành một ngọn nến cháy không biết bao giờ sẽ tắt thì anh làm sao có thể yên tâm rời đi đây?
Mấy ngày sau, Tào Đông Minh vẫn đang suy nghĩ mình có nên dùng cách gì đó
khiến trong lòng Lâm Đại Dung tỉnh táo hơn. Từ nhỏ, anh không có thói
quen quan tâm đến người khác cho nên dù có muốn cũng không thể nghĩ ra
phương pháp nào tốt.
Sau đó, anh đặc biệt chọn đúng vào ngày Lâm
Đại Dung nghỉ làm để đến tiệm hoa tìm cô, muốn giở lại trò cũ mua hoa
tặng cô làm quà tạm biệt, cảm thấy làm việc này cũng tương đối dễ dàng
hơn so với việc trực tiếp nói với cô.
Nhưng khi đến tiệm hoa, Tào Đông Minh lại phát hiện chỉ có mẹ Lâm Đại Dung mà không thấy bóng dáng cô đâu.
"Đây không phải là cháu của ông Tào sao? Đến mua hoa sao?" Mẹ Lâm Đại Dung
vừa thấy khách đến là Tào Đông Minh thì có vẻ không vui lắm. Bà dùng
giọng điệu thờ ơ hỏi.
Không hiểu tại sao Tào Đông Minh luôn có
cảm giác sợ hãi với mẹ của Lâm Đại Dung, anh cười nói: "Đúng đấy, cô à,
cháu muốn mua một bó hoa tặng cho... một người bạn, hi vọng cô ấy có thể vui vẻ, hài lòng về cuộc sống của mình."
"Vậy thì hoa Bách Hợp là thích hợp nhất."
Trong lúc mẹ Lâm giúp Tào Đông Minh gói hoa, Tào Đông Minh cố gắng lấy lòng bà hỏi: "Cô à, hôm nay Đại Dung không ở nhà à?"
"Hôm nay ba Đại Dung dẫn nó đi bệnh viện khám định kỳ." Mẹ Lâm nói.
"Vậy à?" Tào Đông Minh tỏ ra bộ dáng rất thất vọng.
"Còn có việc này, Đông Minh, bác biết cháu và Đại Dung có mối quan hệ không
tệ, cũng biết cháu là cháu đích tôn duy nhất Die nd da
n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, của ông Tào nhưng xin cháu sau
này có thể đừng đến làm phiền Đại Dung nữa được không?"
"A?" Bởi
vì mẹ Lâm nói quá tùy ý, mà động tác gói hoa của bà cũng không dừng lại
nên Tào Đông Minh hoàn toàn không thể tin được là sự thật đó do chính
miệng bà nói ra.
"Tại sao?" Anh bật thốt lên.
Mẹ Lâm xoay
đầu lại nhìn anh, thậm chí có thể nói là đang trừng anh. Lúc này, Tào
Đông Minh mới phát hiện ra rằng đúng là cảm giác của mình cũng không
phải ảo giác, bà ấy thật sự rất chán ghét mình nhưng tại sao? Anh đẹp
trai như thế, miệng lưỡi lại ngọt, lại chưa từng làm phiền lòng bà.
"Đương nhiên là vì con gái của bác thôi. Bác cũng có thể thấy, từ khi sau khi
cháu đến đây, Đại Dung đã vui vẻ hơn so với trước đây rất nhiều nhưng
hiện tại nếu nó càng hài lòng thì sau này sẽ càng đau khổ hơn thôi." Mẹ
Lâm nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái: "Cháu biết trái tim của Đại Dung
không tốt đúng không?"
Tào Đông Minh gật gù.
"Vậy cháu có
biết năm trước vì sao nó lại phát bệnh không? Bởi vì nó thất tình, vào
lúc ấy nó có giao du với một người bạn trai khoảng một năm rồi. Thế
nhưng, người kia một chân đạp hai thuyền bị Đại Dung phát hiện và rất
buồn rầu đau khổ. Đối với người bình thường, việc đó sẽ không quan trọng đến nỗi nằm viện nhưng khi đó nó mới đi khám và phát hiện có bệnh tim
bẩm sinh. Kết quả là người đàn ông kia sau khi biết sự thật đã tàn nhẫn
nói chia tay với nó và thoải mái ở bên cạnh người phụ nữ khác."
A? Không phải Lâm Đại Dung đã nói với anh rằng do cô không thích quan hệ
thân thiết với bạn trai mình nên mới có ý muốn chia tay sao? Giờ đây,
Tào Đông Minh cũng không biết lời nói giữa cô và sự thật của mẹ Lâm đang nói có phải là một hay không? Nhưng chắc chắn anh chưa từng biết qua
chuyện này trước đó.
"Cô à, cô hiểu lầm rồi, cháu và Đại Dung
không phải là mối quan hệ tình nhân mà chỉ là bạn bè bình thường mà
thôi." Tào Đông Minh vội vàng giải thích.
"Bạn bè bình thường
sao? Cháu nghĩ vậy à?" Mẹ Lâm cười lạnh vài tiếng, xem lời giải thích
của anh chính là lời cố tình thoái thác "Con gái bác đang yêu mà bác làm mẹ không biết sao? Bác biết gia đình cháu rất có tiền, mà cháu sinh
sống ở xã này chắc chắn cũng cảm thấy rất tẻ nhạt. Vậy xin cháu cũng
đừng tìm con gái bác để làm đối tượng giải sầu cho cháu nữa được không?"
"Sao cháu lại muốn Đại Dung làm đối tượng giải sầu cho mình?" Nói đến đây, Tào Đông Minh cũng có chút tức giận rồi.
"Không phải sao? Lúc đầu khi gặp cháu, bác thấy cháu khá quen, sau đó cuối
cùng cũng nhớ ra, cháu đã từng lên hình trong cuốn tạp chí kia." Mẹ Lâm
rốt cục cũng nói ra nguyên nhân bà căm ghét anh "Chính là tạp chí Bát
Quái kia, trong hình cháu đang ôm cô người mẫu chân dài xinh đẹp lộng
lẫy, miệng cả hai tươi cười không ngớt."
Tào Đông Minh hít vào
một hơi, lẽ nào cuộc đời của anh thật sự bị hủy hoại dưới những tờ tạp
chí hạ lưu kia sao? Hơn nữa tại sao đi đến chỗ nào đều có người xem
những loại tạp chí như vậy? Rõ ràng quyển tạp chí kia chỉ có lượng tiêu
thụ vừa đủ mà tại sao ở một nơi thâm sơn cùng cốc này lại cũng có người
biết đến nó? Rõ ràng là không ra sao, đây tuyệt đối là ông trời đang
trêu đùa anh, Tào Đông Minh chỉ có thể nghĩ như thế.
"Rất không
khéo vì bác chính là độc giả trung thành cuả quyển tạp chí kia, còn đặc
biệt đưa đến cho Đại Dung xem qua." Mẹ Lâm không chút lưu tình nói với
anh "Trong quyển tạp chí kia cũng phản ánh lên cuộc sống của cháu ở
thành thị, vừa xem là hiểu ngay. Bác cũng không nói thêm, Đại Dung cũng
sẽ tự có phán đoán và suy xét, dù gì chúng ta và ông Tào là hàng xóm, mà ông ấy cũng giúp đỡ Đại Dung không ít nên bác cũng không muốn mối quan
hệ giữa hai nhà lại tan vỡ. Hôm nay bác sẽ xem như chuyện này cũng chưa
từng xảy ra và cháu cũng đừng đến tìm Đại Dung nữa."
Bà nói như
thể anh đã làm điều gì đó đáng xấu hổ trời đất không dung thứ với Lâm
Đại Dung vậy. Hơn nữa còn có bộ dáng có chứng cứ xác thực. Đáng hận nhất chính là khi đối mặt với những lời tàn nhẫn lên án của mẹ Lâm mà Tào
Đông Minh phát hiện mình lại hoàn toàn không thể mở miệng bênh vực mình
được tiếng nào.
Anh và Lâm Đại Dung thật sự chỉ là bạn bè bình
thường thôi, bản thân cô cũng đã tự mình nói như vậy thì lúc này vì lý
do gì tại sao anh không thể hùng hổ thẳng thắn đưa ra những lời lẽ phản
biện cho mình với mẹ Lâm đây? Tại sao khi nghe xong những lời mẹ Lâm chỉ trích, bản thân anh đều cảm thấy quan hệ bạn bè bình thường giữa bọn họ giống như đang có một điều gì đó ngăn trở mà điều đó lại chính là hành
vi ngang ngược không biết lý lẽ đây?
Lẽ nào thật sự như mẹ Lâm đã nói, anh và Lâm Đại Dung rốt cuộc cũng không phải là quan hệ bạn bè
bình thường. Vậy bọn họ có quan hệ gì, có thể là quan hệ gì? Bọn họ hầu
như sánh đôi như hình với bóng, mỗi khi anh làm chuyện gì cũng đều quan
sát phản ứng của cô. Nếu như cô hài lòng thì lúc ấy anh liền có cảm giác thành công, còn nếu như cô không vui thì anh sẽ nghĩ cách khiến cô hài
lòng. Một mối quan hệ vô tư, chỉ muốn giúp bạn không tiếc cả mạng sống
mình mới có thể làm vậy mà hôm nay người ta lại nói ra bọn họ không phải bạn bè bình thường, vậy bọn họ là cái gì?
Tào Đông Minh hồn bay
phách lạc rời khỏi tiệm bán hoa, hoa cũng chưa cầm trên tay dù mẹ Lâm
cũng đã gói thật kỹ cho anh. Làm sao anh có thể tiếp tục giao du với cô
nữa đây? Còn việc quan trọng hơn chính là khi Lâm Đại Dung đọc bài báo
ngày đó thì cô đã nghĩ gì?