Lâm Đại Dung mỏi mệt ngã xuống, theo phản xạ Tào Đông Minh cũng đưa tay ôm ngang người đỡ lấy cô.
Thân thể cô trần truồng ở trong lòng anh, tay nắm thành quyền để trước lồng
ngực anh, ánh mắt mông lung tê dại khiến anh không thể đọc được suy nghĩ của cô lúc này.
"Cô cũng không cần phải sợ, tôi sẽ không làm
tiếp nữa." Tào Đông Minh chỉ nhìn cô một lần, sau đó cũng không dám tiếp tục nhìn cô nữa. Anh cắn răng nói ra lời trái lương tâm, nếu như không
phải lúc nãy đột nhiên cô ngã xuống, có lẽ anh tuyệt đối sẽ không dừng
lại.
"Tôi biết anh sẽ không làm tiếp nữa, không phải tôi đã nói
rồi sao, cho dù ôm nhau, rốt cuộc không có cảm tình thì cũng vẫn là
không có cảm tình." Lâm Đại Dung lại cười nói.
Nụ cười mới nhìn
qua làm đau lòng người khiến Tào Đông Minh không khỏi suy nghĩ rằng có
phải mình đã làm tổn thương đến cô ấy có hay không "Cô..." Anh ôm cô
trên ghế salông, nhìn khuôn mặt suy yếu mà tràn ngập sức hấp dẫn của cô, hận đến nghiến răng nói: "Cô đang muốn nói cô chỉ yêu ông nội tôi thôi, tôi cũng đã hiểu."
"Anh là một tên ngốc." Lâm Đại Dung cũng
không biết nên nói như thế nào với anh mới được, chuyện cô nàng nói rõ
ràng chính là chuyện giữa bọn họ mà.
"Tôi có bệnh tim bẩm sinh
nên ông nội Tào sẽ đối xử với tôi cực kỳ tốt. Vì tôi thường xuyên đi
khám bệnh nên thường xuyên gặp nhau, mối quan hệ giữa tôi và ông cũng
trở nên tốt. Thế nhưng tôi không nghĩ anh lại xuyên tạc đến trình độ
này."
"Cái gì? Cô bị bệnh tim?" Lần đầu tiên Tào Đông Minh nghe
được cái từ xa lạ này, anh đương nhiên biết ông nội anh là bác sĩ chuyên khoa nội nhưng cô ấy có bệnh tim bẩm sinh là chuyện anh mới được biết
lần đầu tiên.
Lâm Đại Dung cũng lộ ra vẻ mê hoặc "Anh không biết
sao? Lần trước còn hỏi tôi có phải là vì tôi có lý do riêng nên mới chịu ở lại chỗ này nữa. Lúc đó, tôi còn cho rằng ông nội Tào đã nói với anh
vì tôi muốn dưỡng bệnh nên mới đến nơi này sinh sống."
Tào Đông
Minh sửng sốt một lát, thân thể đang phấn khởi như bị gáo nước lạnh tạt
vào người lạnh đến tận xương tuỷ. Từ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đầu đến chân, thân thể bên ngoài đều lạnh run mà bên trong
cơ thể lại dấy lên ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực. Đúng là anh đã nói
câu nói kia nhưng lúc đó cô cũng ngầm thừa nhận. Chính vì thế, anh luôn
cho rằng lý do kia chính là vì ông nội anh.
"Cô nói cô vì dưỡng
bệnh nên mới chấp nhận ở lại nơi đây, mà ông nội tôi thì lại phụ trách
khám bệnh cho cô. Vì vậy cô mới được phép ra vào nhà ông, mà cũng vì lẽ
đó ông nội mới muốn tôi quan tâm cô nhiều hơn, đưa cô về nhà là sợ thân
thể cô xảy ra vấn đề."
Lâm Đại Dung cười nói: "Quả nhiên là ý của ông nội Tào."
Xem ra sở dĩ anh đối với cô bao dung như vậy cũng không phải xuất phát từ
bản thân mình. May mà cô kịp thời phát hiện, nếu như làm xong chuyện vừa rồi thì mới phát hiện thì cô thật rất mất mặt đây.
Vẻ mặt của
Tào Đông Minh như bị đả kích mạnh mẽ , vừa nghĩ tới mới vừa rồi mình đã
làm chuyện thất lễ với cô thì kích động muốn đập đầu chết đi cho xong,
nói: "Vậy sao cô không nói cho tôi biết sớm? Còn nói cái gì có thể yêu
hay không, không phải cũng là đang nói dối tôi sao?"
"Không phải
đều là do anh nói sao? Không phải anh cũng đã nói giới hạn của tình yêu
nên là thế nào sao? Tôi chỉ nói là yêu thì cũng không nhất thiết phải
động chạm thân thể, mà là quan trọng về tinh thần, anh liền..."
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa." Tào Đông Minh vội vàng ngăn cản cô, nếu
lại nghe tiếp thì anh thật sự không còn mặt mũi nào để sống tiếp "Cô, cô để chăn ở đâu?"
Sau khi hỏi chăn đặt ở nơi đâu thì Tào Đông Minh cũng từ phòng ngủ của Lâm Đại Dung ôm một đống chăn đắp trên người cô,
dường như muốn chôn cô trong một đống chăn lớn kia.
"Vậy cô nghỉ ngơi đi." Tào Đông Minh hoảng loạn chuẩn bị chạy trốn.
"Vậy ngày mai anh có đến nhà trẻ không?" Nhưng câu hỏi này của Lâm Đại Dung đã bị che lấp trong tiếng đóng cửa khi anh rời đi.
Cô bị chiếc chăn vừa dày vừa nặng ép tới không thở nổi, mà đợi đến khi Tào Đông Minh rời đi thì cô mới từ từ đem bỏ bàn tay đang đặt ở vị trí trái tim buông xuống.
"Không quan trọng lắm." Cô đếm nhịp tim đập của chính mình, cũng vừa nói với trái tim mình "Chỉ ở mức này thôi, cũng
không quan trọng lắm đâu." Đúng đấy, Tào Đông Minh nói rất đúng, cô
chính là có ý muốn nói dối anh, cô đang có ý quyến rũ anh. Vốn cô muốn
giải thích với anh nhưng trong đầu cô chợt loé lên ý nghĩ, nếu như anh
cho là như vậy thì tại sao mình không đâm theo lao trêu đùa anh một hồi
đây?
Khi ngẫm lại cảm thấy mình có thể trêu đùa anh, có thể tiếp
xúc gần gũi với anh, ngoài ra cơ hội như thế này cũng sẽ không bao giờ
đến lần thứ hai chứ thì cô cũng muốn tự coi mình như một tiểu tam. Ai
nói anh vì ông nội mà muốn đối xử tốt với cô như vậy, khiến cho cô ngây
ngốc trầm ngâm muốn anh ôn nhu dây dưa với mình. Trời sinh cô ra đã
thiếu hụt tình cảm thì nay lại ban cho cô một người lấp đầy. Ông trời
thật rất công bằng.
Từ lúc nào cô thích Tào Đông Minh thì cô cũng không nhớ ra được. Từ lần trước khi gặp anh ở trên đường, nhìn anh hành động mau lẹ cứu mình, rồi khi anh chăm sóc từng chút từng chút một cho
mình thì trái tim cô dường như sống lại. Vậy ra cô đã yêu anh, chỉ
trong khoảng thời gian mấy ngày mà trong lòng cô đều là hình bóng của
anh.
Vốn tưởng rằng anh săn sóc mình cũng xuất phát từ sự hấp dẫn lẫn nhau giữa hai người khác phái nhưng khi cô biết được anh chỉ là vì
ông nội anh mà muốn tiếp cận mình thì trái lại cô cảm thấy thật yên tâm. Thân thể mình như vậy cũng không có quyền yêu thương ai, lại không biết lúc nào bệnh sẽ phát tác khiến trong lòng cô rộn ràng như quả bom hẹn
giờ. Từ trước đến nay, cô vốn có tâm niệm rằng mình không có quyền yêu
thương bất kỳ ai, chỉ muốn bình tĩnh ở nông thôn cùng cha mẹ, không muốn liên lụy đến ai.
Nhưng ngàn vạn lần lại không ngờ cô lại động
tâm với người khác, lại còn đàm luận về kết quả luyến ái, còn đâm lao
phải theo lao cùng anh chơi đùa trò chơi tình cảm. Cứ như vậy thần không biết quỷ không hay, cô cũng len lén hiểu rõ tâm nguyện, ai cũng không
có tổn thất, như vậy không phải rất tốt sao?
Cho nên cô lớn mật
nói dối anh, quyến rũ anh. Cô sẽ không hối hận, sẽ không thương tâm vì
sớm muộn gì cô cũng sẽ chết mà anh cũng sẽ rời khỏi nơi này, vốn là một
quan hệ không có kết cục. Tại sao cô lại đau lòng?
Lâm Đại Dung lau nước mắt đang tràn từ khóe mắt, quay về phòng khách cười lớn.
Tào Đông Minh chạy vội về nhà, vào phòng vọt thẳng vào phòng ngủ của ông nội, cố tình lắc lắc thân người ông để ông tỉnh.
"Tại sao ông không nói cho cháu biết Lâm Đại Dung có bệnh tim?" Anh quay về phía ông nội đang nửa ngủ nửa tỉnh la lớn.
Vốn đang ngủ lại bị người nào đó vô cớ lắc tỉnh, trong lòng ông nội Tào
cũng tức giận. Nhưng khi nghe Tào Đông Minh lớn tiếng với mình thì đôi
mắt ông cũng đột nhiên trợn lên vô cùng lớn, nắm lấy bàn tay đang lay
động mình của Tào Đông Minh dùng sức nắm chặt "Cháu nói gì? Đại Dung
phát bệnh sao? Lúc nào?"
Tào Đông Minh vùng giật tay ông ra "Ai
nói cô ấy phát bệnh? Cháu hỏi ông chuyện quan trọng như thế mà tại sao
ông không nói với cháu?" Ông nội Tào thở phào nhẹ nhõm lại nằm trở lại,
buồn bã ỉu xìu nói: "Tại sao ông phải nói cho cháu biết? Đứa bé kia
không muốn để cho người khác biết, ngay cả thuốc cũng lén uống, sợ người khác coi mình là bệnh nhân, điều này không phải cháu cũng biết rồi
sao?"
"Ông nói nghe thật dễ dàng, vừa nãy suýt chút nữa có chuyện lớn xảy ra." Nói một cách chính xác là anh đã gây ra nhưng không dám
nói cho ông nội biết thôi.
Ông nội Tào nhíu mày vui vẻ nói: "Chuyện lớn gì?"
"Suy cho cùng còn không phải là do bởi vì ông nội đã cao tuổi rồi mà còn
luôn táy máy tay chân với phụ nữ sao? Còn cùng xem chương trình lúc tám
giờ nữa."
"A? Ông táy máy tay chân với Đại Dung khi nào? Nếu ông
không phải bác sĩ, bình thường giúp cô ấy cũng là sai sao? Còn chương
trình lúc tám giờ nữa, nếu hôm đó trời không mưa thì cô ấy sẽ chịu ở lại xem sao?"
"Vậy ông có dám nói bình thường ông luôn nhìn những
người khác bằng ánh mắt lạ lùng, lại còn vỗ tay, lập tức sờ sờ thân thể
như ,cô ấy không? Đây đều là bệnh nghề nghiệp sao?" Tào Đông Minh không phục nói.
"Phí lời, không phải vậy thì là gì? Hơn nửa đêm cháu không cho ông ngủ chính là vì muốn hỏi cái này?"
"Ông đã quan tâm thì thôi sao lại còn đẩy cháu lai gần một người có bệnh tim bẩm sinh như vậy, như vậy không phải để cháu..." Không phải để sau này
cháu rất khó làm người sao?
Không nghĩ tới lúc anh đang tức đến
nổ phổi thì ông nội lại rất không biết xấu hổ bật cười lớn: "Sao cháu
lại phát hiện ra điều này nhỉ? Bởi vì ông cũng cảm thấy Đại Dung là một
đứa trẻ rất tốt, muốn cháu tiếp xúc thân mật với cháu nhiều hơn để tránh cháu tiếp xúc với những người bạn xấu trước đây thôi. Bởi vì bên cạnh
cháu đều là những người bạn lung ta lung tung nên ba cháu nói với ông
như vậy. Cháu có biết làm thế sẽ khiến nhiều người không yên lòng hay
không?"
Tào Đông Minh bắt đầu tái mặt "Cái gì mà tiếp xúc một chút, lần này đều tiếp xúc đến mức quá đáng."
"Cái gì? Cháu và Đại Dung xảy ra chuyện gì sao?" Ông nội Tào nghiêm túc cảnh cáo anh "Ông cảnh cáo cháu, Đại Dung là đứa trẻ tốt, cháu không được
phép bắt nạt cô ấy."
"Chậm rồi, ông đã chậm một bước rồi." Tào Đông Minh than thở mặc niệm với chính mình.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Đại Dung mới từ trong nhà đi ra liền nhìn thấy Tào
Đông Minh đứng trước cửa nhà mình. Anh đi vòng tới vòng lui, có dáng vẻ
cực kỳ nôn nóng giống như sói hoang dã đang đói bụng nôn nóng muốn ăn
thịt cừu.
Lâm Đại Dung sững sờ, việc anh xuất hiện ở đây nằm
ngoài dự liệu của cô. Vốn tưởng rằng cô có thể gặp anh ở lối rẽ kia thôi cũng là tốt lắm rồi.
Nhìn thấy Lâm Đại Dung bước ra, Tào Đông Minh cũng ngừng mọi hoạt động của chính mình mà đổi thành cử chỉ chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Anh nói.
"Chào buổi sáng." Lâm Đại Dung cũng mỉm cười, âm thầm nắm chặt dây túi xách
che giấu tâm tình lo lắng của mình "Anh đến rất lâu rồi sao?"
"Đúng đấy." Tào Đông Minh lúng túng nở nụ cười, chỉ vào tiệm bán hoa ở lầu một đang đóng cửa nói: "Hôm nay không buôn bán à?"
"Bởi vì buổi chiều ba mẹ tôi mới trở về, mà tôi lại phải đi làm. Chính vì vậy, tôi cũng tạm đóng cửa một ngày."
"Ồ." Tào Đông Minh lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Anh muốn mua hoa sao?" Lâm Đại Dung nhìn một chút, lại móc chìa khoá từ
trong túi mình nói: "Nếu như anh cần gấp thì cũng không phải không được
nhưng tôi cũng không biết trong cửa hàng hoa có còn hoa tươi hay không,
chi bằng hãy đi đến chỗ kia..."
"Không cần, không cần, không phải cô còn phải đến nhà trẻ nữa sao?" Tào Đông Minh vội vã ngăn cản nói.