Như Hình Với Bóng
Sau khi gõ vài tiếng lên cánh cửa, Nguyễn Vân lẳng lặng ôm chậu nước chờ đợi.
Đã một tuần kể từ ngày bị bán vào Thi Âm viện. Không biết nên cảm thấy may mắn vì “bị câm” nên cô không được xếp vào hàng thanh quan của quán, hay cảm thán cái số nô tài quấn thân, đến nơi này rồi cô vẫn là một hạ nhân như cũ. Tất nhiên với một kẻ được nhận định là vô dụng như cô thì giá
trị đương nhiên giảm xuống rất nhiều, cô được phân công làm người hầu
của một tiểu quan đã gần hết thời tên Thanh Trúc. Tiểu viện của y nằm ở
một góc khá vắng vẻ, chung với vài nam kỹ đã qua thời vàng son khác.
Không biết tính tình lúc trước của vị tiểu quan Thanh Trúc này thế nào, nhưng từ lúc Nguyễn Vân được phân công đến đây thì chưa từng có ngày nào thấy y có sắc mặt tốt cả. Có lẽ thông qua Nguyễn Vân y cũng đoán được vị trí của mình hiện giờ nên càng tỏ ra bực bội, tuy chưa đến nỗi thượng cẳng
tay hạ cẳng chân với Nguyễn Vân nhưng cũng không tránh khỏi vài lời mắng nhiếc chửi rủa.
Nguyễn Vân cũng phiền muộn trong lòng. Vì phải
giả câm nên tất nhiên lúc trở thành tiểu đồng hầu hạ sẽ không tránh khỏi bất tiện. Cũng giống như lúc này đây, vốn dĩ người khác chỉ cần lên
tiếng hỏi xem người trong phòng đã dậy chưa thì có thể vào rồi, đằng này cô chỉ có thể gõ cửa vài tiếng rồi chờ cho người kia tự dậy thôi, còn
không thì đành cắn răng đẩy cửa vào đại. Cũng vì chuyện này mà cô phải
nghe chửi mấy lần, chỉ kém bị hất nguyên chậu nước vào người thôi.
Đã gõ hơn chục lần rồi mà người trong phòng vẫn chưa có động tĩnh, chắc do hôm qua say quá. Thật ra hôm qua Thanh Trúc không có khách, uống rượu
say đến thế cũng chỉ vì giải sầu thôi. Tuy rằng bình thường vào giờ này
hắn ta cũng chả có khách, thế nhưng phải phòng ngừa vạn nhất, huống chi
mặt trời cũng đã lên cao, trễ thêm chút nữa e rằng chẳng còn đồ ăn sáng, mà Nguyễn Vân cũng chỉ có thể ăn sau khi hầu hạ xong xuôi, chính xác là một chút cơm thừa canh cặn của hắn hoặc trong nhà bếp, nên đành bấm
bụng đẩy cửa vào đại.
Mùi rượu nồng nặc nhất thời xông vào mũi
làm cô suýt chút nôn khan, theo phản xạ vội vàng lùi ra một bước. Sau đó cố nín thở tiến vào, vừa đặt chậu nước xuống giá rửa mặt liền vội vàng
mở bớt cửa sổ trong phòng ra để thoáng khí. Thu gom quần áo vứt lung
tung trên sàn, nhìn vào bóng người lờ mờ sau màn trên giường, Nguyễn Vân hít sâu một cái lấy can đảm, dứt khoát vén màn lên, lay tỉnh người vẫn
còn đang ngáy khe khẽ kia.
Mãi một lúc sau Thanh Trúc mới hé mở
đôi mắt lèm nhèm đỏ chạch, nhìn Nguyễn Vân như thể không muốn gì hơn
ngoài việc ném cái gối cứng ngắc vào mặt cô. May thay bi kịch cuối cùng
cũng không xảy ra, Thanh Trúc chỉ uể oải ngồi dậy, lầm bầm chửi rủa vài
câu trong miệng rồi ra khỏi giường, lừ đừ đến bên chậu nước rửa mặt cho
tỉnh táo.
Tranh thủ lúc y đang rửa mặt, Nguyễn Vân vội vàng lấy
hộp thức ăn còn để ngoài cửa lúc trước vào rồi dọn lên bàn. Cũng không
thể trách cô để thức ăn lung tung, tất cả mọi việc đều do một mình cô
đảm nhiệm nên có thể vừa bưng cậu nước vừa mang giỏ thức ăn đến được đây đã giỏi lắm rồi, chứ còn tay chân đâu mà cầm cả hai thứ vào trong nữa
chứ.
Sắp xếp xong lại vội vàng đến giúp Thanh Trúc mặc quần áo,
miễn cho anh ta chắp vá lung tung rồi lại rối nùi một đống, đến cuối
cùng người bị chửi vẫn là cô thôi.
Ngồi vào bàn, cầm nguyên bình trà tu ừng ực, sau đó lại uống sạch chén cháo lõng bõng vài hạt gạo chỉ còn âm ấm, chẳng buồn đụng đến mấy cái bánh hấp trông có vẻ hấp dẫn
nhưng thật ra vừa cứng vừa khô kia, anh ta đứng dậy vươn vai ngáp dài
một cái, rồi dưới tác dụng của men say vẫn còn váng vất trong người, đờ
đẫn bước về phía giường, lăn đùng lên ngủ tiếp.
Nguyễn Vân cũng
thây kệ gã ta, tranh thủ ăn mấy cái bánh khô khốc cùng dĩa dưa muối mặn
chát chẳng biết làm từ thứ gì, sau cùng uống vài hớp nước từ cái bình
mang bên hông, bắt đầu dọn dẹp phòng ốc. Cũng may là Thanh Trúc chỉ vất
mấy cái áo ngoài cùng giày và tất lung tung thôi nên cũng không mất
nhiều công sức dọn dẹp lắm, vả lại hầu như ngày nào Nguyễn Vân cũng
tranh thủ lau chùi qua một lượt nên phòng ốc cũng không có bụi bặm gì
nhiều, chỉ thoáng chốc đã dọn dẹp xong.
Cô lấy chậu nước cùng
hộp đựng thức ăn đi trả, sau đó lại phải đi phụ giúp mấy việc lặt vặt
khác. Mặc dù là tiểu đồng riêng của Thanh Trúc nhưng dù sao thì gã ta
cũng gần hết thời, nơi này ngoại trừ người hầu thân cận của hồng bài hay tú ông ra thì tất cả các tiểu đồng khác đều phải phụ giúp làm mấy công
việc khác trong Thi Âm viện này.
Cứ tưởng ngày hôm nay lại trôi
qua vô vị như những bữa trước, ngờ đâu lúc xế chiều Thanh Trúc lại nhận
được tin có người mời gã ta cùng hai tiểu quan khác đi bồi rượu. Trái
ngược với vẻ vội vàng khẩn trương của Nguyễn Vân, Thanh Trúc chỉ chậm
chạp ăn qua loa một chút, sau lại rề rà tắm rửa thay quần áo, thậm chí
lúc ngồi trước gương trang điểm chải đầu Nguyễn Vân còn tinh ý phát hiện vẻ chán ghét trong mắt hắn, giống như y không mấy hài lòng với vị khách đêm nay nên muốn kéo dài thời gian vậy. Tuy không rõ vì sao một người
vốn ế đến độ tối ngày đuổi ruồi như hắn lại không mấy vui vẻ khi có
khách, cô vẫn cố tập trung hoàn thành công việc của mình một cách nhanh
chóng.
Ngồi ở phía trước xe ngựa cùng với mã phu, Nguyễn Vân
thầm cảm thấy may mắn vì thân thể này vẫn còn nhỏ tuổi nên được thông
cảm mà cho ngồi trên xe, chứ không như tiểu đồng của hai tiểu quan kia,
trông bộ dạng cũng mười một mười hai tuổi rồi, chỉ có thể đi bên cạnh
xe, cho dù tốc độ xe ngựa không nhanh lắm nhưng hai người kia có lúc còn phải chạy theo mới đuổi kịp. Quãng đường này cũng không biết còn bao
xa, nhưng dù thế nào thì khi đến nơi e rằng hai người kia cũng phải mệt lả.
Xe cọc cạch chạy một hồi rồi dừng lại ở cửa sau của một biệt viện, nơi đó
đã có người đứng chờ sẵn để dẫn đường. Cả nhóm được đưa đi một đoạn, sau đó chỉ có Thanh Trúc cùng hai tiểu quan kia được tiến vào một nơi vừa
giống đại sảnh lại trông như một phòng ngủ cỡ lớn trải đầy nệm cùng màn
lụa phất phơ, còn đám tiểu đồng như Nguyễn Vân phải đứng hầu bên ngoài.
Một lát sau lại có một tốp năm sáu nữ nhân oanh oanh yến yến được đưa vào,
quần áo người nào người nấy tuy kín đáo nhưng lại mỏng manh ôm sát cơ
thể để lộ ra mấy đường cong hấp dẫn. Nhìn trang phục cùng cử chỉ của
những cô gái này, một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu Nguyễn Vân.
Mấy cô gái này không lẽ cũng giống như Thanh Trúc, là kỹ nữ? Trời ạ, đây là chỗ nào, lại có thể phóng túng đến mức độ này?
Tuy cùng làm nghề “buông hương bán phấn” thế nhưng giới này cũng có quy củ
riêng của nó, phàm là kỹ nữ và tiểu quan sẽ không tiếp khách cùng nhau.
Đây là luật bất thành văn. Tất nhiên cô cũng biết trên thế gian này
không hiếm những người thích chơi trò lách luật, đặc biệt là với mấy kẻ
giàu sụ hay quan to quý nhân thì lại càng khó từ chối, họa may chỉ có
mấy hồng bài cùng vài người đang trong thời hoàng kim mới có thể tránh
được. Chẳng qua biết thì biết, nhưng mà lúc được trực tiếp chứng kiến
thế này cũng khiến cô không tránh khỏi sững sờ. Giờ cô cũng có thể lý
giải được vẻ chán ghét trong mắt Thanh Trúc lúc trước, hẳn là anh ta
cũng thấy khó chịu trong lòng lắm.
Âm thầm quan sát biểu cảm của những nha hoàn cùng tiểu đồng kia, thấy bọn họ hoàn toàn tự nhiên chẳng có chút phản ứng bất thường nào, trong lòng Nguyễn Vân thầm hiểu đây
không phải là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh này. Hơn nữa mấy người này nói chuyện với nhau khá vui vẻ, rõ ràng là có quen biết từ trước.
Vốn cũng có một nha hoàn thấy cô lạ mặt nên tiến lên định bắt chuyện,
thế nhưng vừa mở miệng hỏi đã bị một tiểu đồng khác cắt ngang, bảo rằng
cô bị câm thì cũng mất đi hứng thú, không quan tâm cô nữa.
Nguyễn Vân hơi cúi đầu né sang một bên, kéo dãn khoảng cách với mấy người này
một chút. Giả câm đã lâu khiến cô đôi lúc cũng quên mất mình còn có thể
nói chuyện, cộng thêm việc không mấy tiếp xúc với người khác khiến bản
tính cô cũng ngày càng hướng nội, không muốn thân cận với người khác
quá. Thật ra sau cái chết của Đại Thạch cùng những chuyện đã qua cô lại
càng không muốn tiếp xúc với người khác, thậm chí có phần e sợ …
“Này …”
Giật mình né sang một bên theo phản xạ, Nguyễn Vân không biết từ lúc nào bên cạnh mình đã có thêm một cô bé chừng mười tuổi, nhìn kỹ quần áo trên
người thì sực nhớ ra có lẽ đây cũng là một trong những nha hoàn ban nãy. Cô bé có vẻ cũng hết hồn bởi hành động bất ngờ của Nguyễn Vân, hơi lúng túng ôm trong lòng một bọc gì đó, cuối cùng dường như cố lấy chút can
đảm, đưa cái bọc ra trước mặt Nguyễn Vân, nhỏ giọng lí nhí: “Ăn không?”
Nói xong thì len lén nhìn người trước mặt, có vẻ như sợ bị từ chối nên gấp
gáp giải thích thêm: “Những … những trường hợp như thế này phải tự mang
theo đồ ăn, cậu mới tới nên … có … lẽ … cũng … mang ….” Càng nói giọng
càng nhỏ đi, dường như lúc này cô bé đó cũng mới chợt nghĩ ra tình huống lỡ như Nguyễn Vân cũng có chuẩn bị thức ăn thì hóa ra cô bé làm việc
thừa quá. Nhìn cô bé càng lúc càng ngại ngùng, đầu cúi ngày càng thấp,
Nguyễn Vân thấy vậy cũng không nỡ phụ lòng nàng, đưa tay ra nhận lấy cái bọc.
Nhìn vào thì thấy bên trong là ba cái bánh nướng hình tròn cỡ lớn bằng cái dĩa, tuy không còn độ ấm nhưng nhìn màu vàng óng ánh
kia trông cũng rất ngon miệng. Lúc này Nguyễn Vân mới chợt nhớ ra từ
sáng đến giờ mình cũng mới được ăn qua loa một bữa, nhìn thức ăn trước
mắt làm bụng cô bây giờ cũng bắt đầu thấy đói cồn cào.
Ngẩng đầu nhìn cô bé trước mặt, gật gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, lại cầm một cái bánh
đưa qua. Cô bé kia thấy vậy thì hơi dè dặt hỏi: “Muốn mình ăn chung à?”
Nguyễn Vân mỉm cười gật đầu, đợi cô bé cầm bánh rồi lại kéo kéo tay áo nàng,
chỉ chỉ vào một góc gần cây cột lớn đằng kia, rồi tự động đi qua ngồi
xuống. Cô bé thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau, hai người sau khi an vị thì bắt đầu bữa tối khô khan của mình. Cũng may bánh này không phải chỉ có
cái mã bề ngoài, tuy đã nguội lạnh nhưng ăn vào rất mềm rất xốp, trong
lúc nhất thời hai đứa bé xa lạ lần đầu gặp gỡ cứ thế cặm cụi nhai nhai
nuốt nuốt, gió đêm lành lạnh thổi qua, tiếng đàn ca xướng họa xa xa vọng lại.