“Ta triệu hồi hắc ám
pháp sư, tấn công trực tiếp! Tiểu tử, ngươi đã không còn điểm gốc. Nhớ
kỹ, ngươi lại thiếu bản chưởng quỹ mười viên linh thạch, tổng nợ hiện là sáu trăm chín mươi Linh Thạch Hạ Phẩm.” – Phạm Hiên ngạo nghễ tuyên bố.
Công Dương Dã cầm mấy quân bài ở trên tay, ánh mắt hết sức phiền muộn nhìn về phía tên chưởng quỹ gian ác kia.
Gã không hiểu sao hắc ám pháp sư của chưởng quỹ lại nhiều năng lực như
vậy. Hôm trước thì là có thể tấn công ba lần liên tục, sau đó còn có
miễn nhiễm ma pháp, cạm bẫy, rồi lại còn tự động phục sinh sau khi chết, hôm nay còn có vụ bỏ qua quái thú tấn công trực tiếp đối thủ, v.v…
Công Dương tiểu tử không nhận ra một sự thật tàn khốc là gã đang đấu với nhà phát hành a.
“Nhìn ta làm gì? Ván mới nào!” – Nghe câu này của Phạm chưởng quỹ, gã chỉ muốn xin giơ tay rút lui thôi.
May mắn làm sao, như trời xanh nghe được lời cầu khẩn của Công Dương Dã,
một tiếng chó sủa vang lên bên ngoài, rơi vào trong tai của gã mà như
nghe được âm thanh cứu rỗi của thiên thần.
“Gâu! Gấu! Ông chủ, ta đã trở về, có gì ăn không?” – Bật tung cửa chính, một vật thể to lớn màu đen nhảy vọt vào trong tiệm.
Oạch!
Phạm chưởng quỹ chỉ thấy trước mắt tối sầm, sau đó hắn liền bị vật thể to bự kia đè lăn xuống đất, rồi còn bị nó thè lưỡi liếm một phát bá cháy bọ
chét lên mặt.
“Ngươi cút!” – Phạm Hiên dùng hết sức bình sinh muốn đẩy con chó chết tiệt này ra, nhưng lực bất tòng tâm.
Con mèo béo cũng bước vào cửa, hả hê nhìn thân ảnh chật vật của hắn, sau đó liền nhảy lên quầy nằm ngủ. Chuyện bị bắt cóc tối nay với nó mà nói thì có vẻ giống một buổi tản bộ hơn, bình thường như chả có gì xảy ra.
Vô Song nuốt hết đám đồ chơi của Phạm chưởng quỹ rồi. Con hắc cẩu đầu to
này có vẻ như không thể nào dừng được cơn đói của mình, ánh mắt của nó
bắt đầu liếc về phía Công Dương Dã.
Không hiểu sao, dù đang đối
diện với hai con ngươi tròn xoe, ngập nước đầy khả ái kia, Công Dương
tiểu tử lại cảm thấy rét lạnh cả người.
Ực một tiếng, Vô Song đã chọn gã thiếu niên suy thận đáng thương kia làm mục tiêu.
“Chưởng… chưởng quỹ?!” – Công Dương Dã biết có điềm chẳng lành, run giọng gọi Phạm Hiên.
“Là Vô Song, không phải Phá Sản!” – Ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm về phía
Công Dương tiểu tử, lấp lánh ánh sao, miệng thì lẩm bẩm. – “Ngon, thật
là ngon. Gâu gâu!”
Phạm chưởng quỹ cũng nhận ra việc bất thường
rồi. Hắn vội vàng ngồi dậy ôm chặt con chó đầu to chết tiệt này, sau đó
cầu cứu nhìn về phía con mèo béo. – ‘Meo kiếp! Nhân viên tương lai của
bản chưởng quỹ sắp bị ăn thịt đó, ngươi có chiêu số gì thì mau ra tay
đi!’ – Trong lòng thì mắng hệ thống mấy trăm lần, quăng cái của nợ này
cho hắn chi không biết.
‘Chó không bỏ được thói ăn ph… xương a.’ – Vô Địch không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhắc nhở hắn một câu.
‘Có ý gì?’ – Phạm Hiên trợn mắt nhìn nó, sau đó lập tức nhớ ra điều gì. –
‘Đúng rồi, chính là nó!’ – Nằm lê lết trên đất giữ lấy cái đuôi của Vô
Song, Phạm chưởng quỹ đút một tay vào trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang, lôi ra
một món pháp bảo, giơ nó lên cao.
Tén tén tén tèn!
Bất Hủ Kim Cốt một lần nữa xuất thế.
Nhìn Công Dương Dã bị cái con phá gia chi cẩu kia ép vào góc tường, lại thấy nước bọt chảy ròng ròng từ miệng nó, Phạm chưởng quỹ gào to. – “Khẩu hạ lưu nhân! Phá Sản, ngươi mau xem đây là cái gì?!” – Vừa dứt lời liền
ném khúc xương trên tay về phía Vô Song.
“Ẳng?” – Kẻ hủy diệt có
gương mặt trẻ thơ kia quay đầu lại, theo thói quen mở miệng phản bác,
nhưng chưa hết câu thì đã bị chặn họng. – “Là Vô Song, không phải…
Oạp!?”
Bất Hủ Kim Cốt giống như nam châm gặp phải sắt, dính chặt
vào mõm của nó. Con chó đầu to có dùng hết cách từ cào cấu, cắn xé, liếm láp, v.v… đủ loại biện pháp thì cũng không cách nào lấy khúc xương ấy
ra được.
“Ẩu? Ẩu?” – Mặt nó đần thối ra, dùng ánh mắt đáng thương đến tội nhìn Phạm Hiên.
Phạm chưởng quỹ quyết tâm quay đi không thèm nhìn nó. – ‘Đến người như Đường Tam Tạng còn biết là không nên cởi vòng cho Tôn Ngộ Không, ngươi nghĩ
bản chưởng quỹ sẽ phạm sai lầm ngu ngốc như vậy sao? Vòng đã đặt thì
không nơi cởi, sẽ rất nguy hiểm nha, khặc khặc.’ – Hắn thầm cười đắc ý,
hả hê vì đã trả được mối thù phá sản lúc nãy.
Cũng tương tự với
vòng Kim Cô của con khỉ nọ, có được một bộ chú đi kèm là Khẩn Cô Nhi
Chú. Sau khi dùng Bất Hủ Kim Cốt rọ mõm con phá gia chi cẩu này, Phạm
thánh tă… à không, Phạm chưởng quỹ của chúng ta cũng ngộ ra được một
loại chú ngữ.
Ẹc, tất nhiên là nó không dài dòng, hay có năng
lực làm teo não như bài chú kia rồi. Chú ngữ mà Phạm Hiên lĩnh ngộ được
rất đơn giản, chỉ có bốn chữ mà thôi.
Khắc Nhập, Khắc Xuất!
Đại khái thì khi hắn niệm “Khắc nhập”, dù cho Vô Song có đang ở trên ba
mươi ba tầng trời hay dưới đáy mười tám tầng Địa Ngục, Bất Hủ Kim Cốt
cũng sẽ tức khắc xuất hiện và khóa mõm nó lại. Còn khi hắn niệm “Khắc
xuất”, Vô Song có thể nhả được khúc xương kia ra.
Biết được chú ngữ này, Phạm chưởng quỹ lập tức dùng ánh mắt bất thiện nhìn con phá gia chi cẩu kia.
“Khắc xuất!” – Vô Song nhả xương ra, nhảy về phía Công Dương Dã.
“Khắc nhập!” – Nó liền bị khóa mõm, Công Dương tiểu tử thì sợ ướt quần. Ừm, mồ hôi thôi.
“Khắc xuất!” – Phạm Hiên lại chơi lầy.
“Khắc nhập!” – Con chó chết tiệt kia lại thêm một phen ê răng.
“Khắc…”
“Khắc…”
“Khắc…”
Phạm Hiên chơi không biết mệt, hô đến mấy trăm lần.
Sau một lần “khắc xuất” thứ n, Vô Song không còn thiết gì đến chuyện ăn
thịt Công Dương Dã nữa, dùng ánh mắt sinh bất khả luyến nhìn Phạm Hiên,
chủ động ngậm luôn Bất Hủ Kim Cốt, lủi thủi bò ra cửa nằm, trông như một con chó già bại trận.‘Thằng này… sau này miêu gia ta phải cẩn thận hơn mới được.’ – Con mèo béo đưa chân vuốt ngực tự nhủ.
“Chưởng quỹ…” – Công Dương tiểu tử cũng cảm thấy hơi tội cho con hắc cẩu đầu to kia, dù nó mới vừa rồi còn muốn ăn thịt gã a.
Vèo!
Một bóng đen chợt nhào tới. – “Khắc nhập!” – Phạm Hiên như có dự đoán từ trước, hô chú ngữ ngay lập tức.
Công Dương Dã đổ mồ hôi hột, cảm thấy đau rát hai bên má. – “Tiểu tử, đời
còn dài a.” – Phạm Hiên ngữ khí thâm trường, vỗ vai gã như để an ủi.
“Grr… gấu!” – Vô Song tức tối sủa một tiếng, sau đó chạy ra cửa nằm xuống.
Chân trái của nó đưa lên bên tai, sau đó lôi ra từ trong lỗ tai một
thanh sắt dài màu đen, cầm lấy nó gõ vào Bất Hủ Kim Cốt.
Trong thoáng chốc, thanh sắt ấy liền tan biến.
Phạm Hiên kinh ngạc nhìn một màn này. – “Đây là…”
…
Cách đây không lâu, tại Liên Vân Hạng.
Thiên Lung Tứ Tiên ngưng trọng nhìn về phía con hắc cẩu đầu to, sau đó lại liếc về phía con bạch miêu béo phì.
‘Hai con yêu thú Tứ Giai? Lão đại, tình hình này…’ – Tỏa Tác Tiên ngửi thấy
mùi không thơm cho bốn người bọn họ. Không ngờ con mèo kia có thể dễ
dàng trốn khỏi giam cầm của lão, lại còn gọi thêm đồng bọn tới đây.
Chỉ là không phải yêu thú loại miêu và cẩu rất ghét nhau sao?
Có điều là chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. – ‘Một con yêu thú Tứ Giai nữa mà thôi. Theo lời con miêu yêu kia thì con cẩu yêu này chính
là tiểu đệ của nó, ắt hẳn cũng không mạnh đi đâu.’ – Thiên Lung Tứ Tiên
quyết định chơi a, giải quyết xong chuyện rồi lại đòi thêm thù lao từ
Thẩm Dung sau. Tin chắc với uy tín của Vạn Bảo Lâu, bọn lão sẽ được trả
công xứng đáng.
Ngục Cực Tiên tế ra pháp bảo của mình, Hình Tội Ngục.
Định Song Tiên tế ra pháp bảo, ba mươi sáu thanh Bảo Định Song.
Tỏa Tác Tiên tế ra mười tám sợi Khốn Thần Tác.
La Võng Tiên tế ra Phong Thiên Võng.
Tất cả đều là Linh Khí Cực Phẩm, uy năng bất phàm.
Kỳ thực, phẩm cấp của chúng nó không chỉ có thể, chỉ là bị hao tổn quá nhiều nên mới rớt xuống Linh Khí Cực Phẩm.
Có điều, lai lịch của chúng cũng chả phải ghê gớm gì. Đám pháp bảo này
nguyên vốn chính là một cái nhà tù thông thường của tu chân quốc thời
Thượng Cổ, được bọn Thiên Lung Tứ Tiên quật lên trong Cửu Tông Hiểm Địa.
Hơn hai ngàn năm trước, bốn lão già này chả quen biết gì nhau, chỉ là những tên tán tu hết sức cùi bắp của tu chân giới. Chỉ là phú quý hiểm trung
cầu, trong một lần liều mạng nơi Hiểm Địa, bọn già dơ này ăn may thế nào mà moi ra được một góc phế tích bí mật, nhặt được đủ loại bảo bối, đời
bỗng phất nhanh.
Thứ quý giá nhất trong đám bảo bối đó chính là
một cái nhà tù, được bốn lão gọi bằng cái tên mỹ miều là Thiên Lung.
Không ai muốn nhường món bảo bối này cho ai cả, cho nên cuối cùng Thiên
Lung bị tách thành bốn phần, mỗi người mỗi món.
Cũng từ đó mà bốn lão già này kết bè với nhau, để có gì còn kết hợp bốn món pháp bảo lại, hoành hành Bắc Hải Quần Đảo.
Vô Song không biết mấy chuyện tạp nham này, nhìn thấy Thiên Lung Tứ Tiên
bày ra trận thế ngất trời, nó ngơ ngác sủa một cái. – “Trông thật ngon!
Gâu!” – Được rồi, thằng này chỉ biết ăn mà thôi.
Trông đần là
vậy, nhưng con phá gia chi cẩu này sẽ không ngu ngốc ào vô đánh đâu. Đám ‘thực phẩm’ mà Phạm Hiên cho nó ăn chỉ khiến nó thăng đến cấp độ tương
đương yêu thú Tam Giai đỉnh phong mà thôi, không thể khinh địch được.
Ừm, con phá gia chi cẩu này dựa vào việc ăn để thăng cấp a. Ăn mọi thứ, miễn là thứ nó ăn đáng tiền là được.
Để có thể ăn được đám ‘đồ ngon’ trước mặt, nó quyết định phải nghiêm túc
một chút. Con mèo béo kia thì có Hư Không Âm Dương Chưởng, nó cũng có
một bộ đấu pháp của riêng mình.
Vô Song Cửu Bổng!
Không
biết là thời gian nào, nó từng nghe quá có một tên Võ Tu sáng tạo ra bộ
Đả Cẩu Bổng Pháp, đòi đánh hết cẩu loại trong thiên địa này.
Vô Song không phục, liền sáng tạo ra Vô Song Cửu Bổng, đánh cho tên Võ Tu ấy lòi phèo.
Thương hải tang điền, ngày hôm nay, nó cuối cùng cũng có được cơ hội tái hiện bộ bổng pháp trứ danh của mình.
Vụt!
Thân hình của nó biến mất, nhanh đến nỗi Thiên Lung Tứ Tiên chẳng kịp thấy gì.
Nằm trên cành cao, Vô Địch ngáp một cái, chép chép miệng, hóa thân bình
luận viên. – “Bốn con tép chú ý, kia là một thức trong Gâu Gâu Bổng
Pháp, gọi là Chó Bay Cướp Gậy!”
“Là Thần Khuyển Đoạt Côn! Gâu
gâu!” – Thân hình của Vô Song hiện ra, vội sủa to phản bác lại lời của
con mèo béo. Trên miệng nó đang ngậm một thanh song sắt.
Thiên Lung Tứ Tiên ngơ ngác nhìn nó, nhất là Định Song Tiên.
Ba mươi sáu thanh Bảo Định Song của lão chỉ còn lại ba mươi lăm thanh a, một thanh đã rơi vào trong mõm con hắc cẩu kia rồi.
Mặc dù chia làm ba mươi sáu, nhưng thực chất đây là một món pháp bảo chứ
không phải một bộ. Thế mà Định Song Tiên có thể cảm giác được, thanh Bảo Định Song bị con chó chết tiệt kia cướp đi đã hoàn toàn mất đi liên kết với lão, trở thành một cây gậy sắt bình thường.
Chiêu Thần Khuyển Đoạt Côn kia, là thần thông ghê gớm bậc nào?
Sau gáy bốn lão già cùng dâng lên một luồng hơi lạnh.