“Hai tuần kế tiếp em đều không về….. Ọc ọc ọc……” Hàn Vũ vừa ngậm bàn
chải đánh răng, vừa nói với Tả Duy Đường đứng cạo râu cạnh mình, nói
xong ngậm một ngụm nước súc miệng.
Động tác Tả Duy Đường dừng lại, xuyên qua gương, hỏi thăm nhìn về phía cậu.
Hàn Vũ phun nước trong miệng ra, nói tiếp, “Sắp thi cuối kì, em phải ở lại
trường ôn tập, nếu không rớt môn, không nói sư huynh, sư phụ bên kia có
thể đánh chết em!”
Tả Duy Đường hiểu rõ gật gật đầu, rửa sạch bọt kem còn sót lại trên mặt, nghiêng mặt qua, hơi cúi đầu, hôn lên môi Hàn Vũ, tràn ngập hương vị kem đánh răng tươi mát, “Em nên nói sớm một
chút……”
Hàn Vũ khó hiểu, nghiêng đầu ngó y.
“Nói sớm, tối hôm qua đã không tha cho em.” Tả Duy Đường tỏ vẻ, thấy Hàn Vũ cứng đờ, vừa lòng hôn hôn môi, hôn hôn mặt cậu.
Hàn Vũ không nói gì nhìn y, kết quả lại đổi lấy một nụ hôn ướt át nồng nhiệt, khiến đầu óc choáng váng.
“Hôm nay làm cái gì?” Vừa hôn xong, hai tay Tả Duy Đường khoác vai Hàn Vũ, hỏi.
Hàn Vũ dựa trên bồn rửa mặt phía sau, “Đi qua tiệm xem một chút, doanh thu
tháng này đã có, hôm nay hẹn Quý Ly cùng làm sổ sách.”
“Muốn tôi tìm cho em một kế toán không?” Tả Duy Đường vừa hỏi vừa ra ngoài.
“Thôi khỏi, tự em làm là được rồi.” Hàn Vũ theo sau y ra ngoài, “Anh thì sao, hôm nay nghỉ ngơi?”
“Không, tới công ty, dù sao em cũng không ở nhà.” Tả Duy Đường đi tới trước tủ
quần áo, lấy ra áo sơmi trắng và quần tây, bắt đầu cởi đồ thay quần áo
ngay trước mặt Hàn Vũ.
Hàn Vũ ngồi trên giường, vừa thưởng thức
đường cong tấm lưng rắn chắc của Tả Duy Đường, vừa trộm ngắm vị trí dưới thắt lưng y, một cái quần lót màu đen chặt chẽ bao lấy cái mông tròn
vểnh.
Cậu trộm nuốt nước miếng, nói với Tả Duy Đường, “Lấy quần áo qua giùm em.”
Tả Duy Đường đang mặc quần, nghe Hàn Vũ sai, một tay cầm quần, một tay với vào tủ quần áo, thuận tay lấy một cái áo
thun rộng rãi cùng quần dài ném cho Hàn Vũ, Hàn Vũ đón lấy quần áo, bắt
đầu thay, xong rồi đi tới phòng bếp, lấy sữa trong tủ lạnh ra rót hai
ly, lại luộc mấy trái trứng, chuẩn bị xong gọi Tả Duy Đường ra ăn sáng.
Thấy trời nóng thế này, Tả Duy Đường còn mặt đồ tây ba lớp*, Hàn Vũ đều muốn nóng thay y, đồng tình ngắm ngắm y, chọc Tả Duy Đường thiếu chút nữa
kẹp lấy đầu cậu chà đạp mới dời đường nhìn.
(*áo sơmi, áo ghi lê ở giữa, vest ngoài. Mặc thế nhìn lịch thiệp và sang trọng hơn hẳn 2 lớp bình thường)
Hai người ăn sáng xong, cùng nhau xuống bãi đỗ xe dưới lầu, lái xe của Tả
Duy Đường, hướng tới công ty y, tiện đường dừng xe thả Hàn Vũ xuống
trước tiệm dược thiện.
Hàn Vũ hướng về phía cửa tiệm không đi
được mấy bước, Tả Duy Đường quay cửa kính xe xuống gọi cậu, chọn đồ ăn
buổi trưa mình muốn ăn, mới lái xe đi.
Hàn Vũ trông bộ dạng kiêu ngạo của đối phương, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với bóng xe đã đi xa.
Vào cửa, thấy Quý Ly và quản lý đều đã tới, chỉ chờ cậu cùng kế toán viên
bọn họ tuyển, Hàn Vũ phẩy tay chào hỏi một tiếng, trước tiên nhảy xuống
sau bếp, dặn đầu bếp Vương thực đơn cần nấu cho phần đặc biệt trưa hôm
nay, mới trở lại phía trước.
Đợi kế toán tới, mấy người hợp lực
rất nhanh kết toán ra khoản trong tháng khai trương đầu tiên, lướt nhanh tới doanh số và lợi nhuận cuối cùng, trừ quản lý đắc ý cười lớn ra, Quý Ly và Hàn Vũ đều kinh ngạc há to miệng — trừ tiền lương công nhân và
chi phí nguyên vật liệu cùng các loại chi phí khách trong tiệm, vậy mà
còn nhiều ra hơn tám vạn.
Tuy khoản này so với khoản ban đầu Hàn
Vũ và Quý Ly đầu tư vào không tính cái gì, nhưng đây chính là lợi nhuận
trong một tháng đó!
Lập tức, Hàn Vũ quyết định tháng này mỗi công nhân đều được phát tiền thưởng, cũng bắt đầu nghĩ có nên phân một phần
cổ phần trong tiệm ra cho quản lý không — tuy tháng này là do tháng khai trương, bởi vì các loại nguyên nhân mới mẻ, mới đạt được doanh số thế
này, nhưng về mặt này, quản lý cũng hao phí tâm tư không thể đo lường
được.
Nghĩ vậy, cậu cảm thấy tất yếu phải làm thế, chờ quay về lén thương lượng với Quý Ly chuyện này, rồi lại nói với anh ta.
Sau đó, Hàn Vũ không chút để ý lật sổ sách của quầy sản phẩm dưỡng da đặt
bên cạnh, một cái tùy ý lật ra, thiết chút nữa làm Hàn Vũ phun hết nước
trong miệng ra, cậu lập tức ngồi thẳng người, nhanh chóng đọc một lần,
lại đưa cho Quý Ly xem, Quý Ly xem xong, cũng rất khiếp sợ nhìn đàn chị
ngồi đối diện mình.
“Đàn chị……. cái này…….. toàn bộ là chị bán?”
Đàn chị Quý Ly ngượng ngùng cười cười, “Chủ yếu là do nhân khí trong tiệm,
nếu các em xem kỹ, có thể phát hiện nửa tháng trước cơ bản không có
lượng tiêu thụ gì, chủ yếu vẫn là công trạng tiêu thụ nửa tháng sau, xem ra phần lớn khách hàng nếm được lợi ích từ dược thiện trong tiệm, cho
nên nguyện ý mua một chút sản phẩm dưỡng da về thử xem.”
“Cái giá thì sao?” Hàn Vũ không phải khiếp sợ lượng tiêu thụ, bởi vì sản phẩm
chỗ này trong lòng cậu đều có con số, bởi vì giai đoạn trước bỏ toàn bộ
tài chính vào tiệm dược thiện, chuyên nghiệp hóa sản xuất sản phẩm dưỡng da căn bản không nghĩ tới, tạm thời vẫn là do cậu tự động thủ pha chế.
Cho nên, trong quầy có bao nhiên sản phẩm, Hàn Vũ mặc dù không rất rõ ràng, nhưng ít nhiều vẫn ước chừng được trong lòng. Chỉ là định giá sản phẩm
lại không phải giá cả lúc trước định ra khi cậu và Quý Ly tiêu thụ trong trường, cho nên lợi nhuận cuối cùng mới khiến cậu khiếp sợ, tuy vẫn kém xa dược thiện, nhưng gần một tháng, chỉ trông cậy vào một người, lại
dưới tình huống không quảng cáo TV hay tuyên truyền, vậy mà có thể đạt
tới doanh thu thế này!
“Ách……. Giá cả, lúc chị thay đổi, có báo với Quý Ly…….” Đàn chị Quý Ly nhìn vẻ mặt Hàn Vũ, có chút bất lực.
“A, đúng! Anh Ngũ, đàn chị có nói với em, nhưng thời gian trước anh quá
bận, em không liên lạc với anh, nên tự mình đồng ý, sau đó cũng không
nghe đàn chị nói có vấn đề gì, nên em cũng quên mất. Há há……” Nói xong
còn gãi gãi đầu, cười ngây ngô vài tiếng.
Hàn Vũ có chút bất đắc dĩ, hai cô nhóc này cũng thật dám làm, chuyện như vậy lại không nói trước với cậu một tiếng.
Giá cả mỗi sản phẩm đều tăng lên 10%, tuy giá bán cuối cùng cũng không cao
hơn phần lớn sản phẩm trong thị trường, nhưng quả thật tăng không ít với giá cả của cậu lúc đầu.
Nhìn giá thế này, còn có thể tiêu thụ ra công trạng như thế, trong lòng Hàn Vũ thật ra có chút tán thành năng
lực nắm chắc thị trường của đàn chị này của Quý Ly, nhưng mà, hai người
này làm việc không báo trước cũng không phải thói quen tốt, hiện tại cổ
đông chân chính, không chỉ có hai người cậu và Quý Ly.
Có lẽ, sau hôm nay, đàn chị Quý Ly và quản lý cũng sẽ trở thành một trong số đó,
nhưng gặp chuyện lại không trao đổi thương lượng trước, sẽ bất lợi cho
phát triển và hoạt động sau này, vì thế, tuy danh ngạch buôn bán của sản phẩm dưỡng da vượt xa so với dự đoán của Hàn Vũ, nhưng Hàn Vũ vẫn không có vẻ mặt tốt, tuy nhiên xuất phát từ việc suy xét cho mặt mũi của con
gái, cũng không mở miệng quở trách.
Chỉ hy vọng hai người có thể nhớ kỹ chuyện hôm nay, không lặp lại lần sau.
Công việc thống kê bên này cũng đã xong tương đối, Hàn Vũ kéo Quý Ly, nhỏ
giọng thương lượng một chút ý tưởng phân chia lợi nhuận trong tiệm và
sản phẩm dưỡng da, vừa nhắc tới, Quý Ly liền hứng thú nói được, hiển
nhiên bởi vì có quan hệ rất tốt với đàn chị của cô, sau khi lợi nhuận
chia ra, cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng cho đàn chị.
Hàn Vũ cười
búng trán cô — thật đúng là một cô nhóc, toàn làm việc và nhận thức bằng sở thích, chẳng qua, trước mắt xem ra đàn chị này của cô coi như là một cô gái không tệ.
Hai người thương lượng một chút, quyết định
trong lợi nhuận của sản phẩn dưỡng da, rút một phần cho đàn chị Quý Ly,
lợi nhuận trong tiệm rút một phần cho quản lý, một phần cho đầu bếp
Vương, đồng thời tuyên bố, chỉ cần là công nhân có thể làm trong tiệm
tròn năm năm, về sau đề sẽ có hoa hồng tương ứng.
Mọi người trong tiệm đều mừng rõ cực kì, cũng có một hai người là ngầm bĩu môi — người
bước lên cao, nước chảy theo đất, làm gì có ai làm phục vụ trong cái
tiệm này năm năm chứ!
Vẻ mặt khác nhau của mọi người, Hàn Vũ đều
xem trong mắt, vẫn cười tủm tỉm không nhiều lời như trước, xã hội này
chính là như vậy, cậu có thể làm, chính là tận lực duy trì một vài thứ,
để phần lớn người cảm thấy vừa lòng, mà có vài thứ và người, cũng không
phải chỉ dựa vào cậu, là nhất định có thể gắn bó tiếp.
……….
Buổi tối khi Tả Duy Đường tan tầm, đi ngang qua tiệm của Hàn Vũ, tiện đường đón cậu, đưa cậu về trường học trước rồi mới về nhà.
Tới gần cổng trường học, đỗ xe sau một đại thụ bí mật, Hàn Vũ cởi dây an
toàn đang muốn xuống xe, bị Tả Duy Đường kéo một phen, lại ngồi trở về.
“Làm sao vậy?” Hàn Vũ nhìn y.
Tả Duy Đường trừng mắt nhìn cậu, ngón trỏ gõ tay lái, không nói lời nào.
Thấy ánh mắt oán hận mãnh liệt của đối phương, Hàn Vũ run run, hơn nửa này,
mới cọ cọ lại trước mặt đối phương, chu miệng dán tới, chụt một cái, chỉ tiếc, cho dù cậu lường được kết quả, cũng không có tốc độ phản kháng,
bị bàn tay to của đối phương ghì đầu, biến một cái “chụt” nhẹ nhạng
thành nụ hôn dài sâu thẳm triền miên.
Đợi khi Hàn Vũ xuống xe, ánh mắt oán hận và sung sướng của hai người đã biến mất!
Tả Duy Đường hạ cửa kính xe xuống, tiêu sái phẩy tay với cậu, quăng lại
một câu “lúc nghỉ tới đón em”, lái xe đi, lưu lại một mình Hàn Vũ đứng
tại chỗ chờ cảm giác tê nóng ngoài miệng lặng xuống rồi mới vào cổng.
Nhưng sự việc thường thường rất khó như mình mong muốn, cậu mới đứng không
tới mười giây, bả vai đã bị người vỗ, Hàn Vũ quay đầu lại xem, lông mày
không thể khống chế xoắn lại.
“Anh Nhạc.” Hàn Vũ không lạnh không nhạt gọi một tiếng, lễ phép nên có vẫn như cũ.
Nhạc Song Bân nhíu mày, đưa tay sờ sờ cằm mình, nhìn Hàn Vũ, “Thật đúng là thông đồng với nhau rồi?”
Tuy Nhạc Song Bân vẫn đang cười nói những lời này, nhưng ngữ khí không phải là trêu chọc bạn bè, mà là châm biếm nồng nặc, khiến trong lòng Hàn Vũ
càng phản cảm với người này.
Hàn Vũ hơi lạnh mặt, liếc hắn một cái, lại mở miệng, “Không hiểu Nhạc thiếu đang nói gì, tôi vào trước.”
Đi được một nửa, bị Nhạc Song Bân dùng sức kéo lại, Hàn Vũ xoay tay, phản
thủ muốn ném Nhạc Song Bân đi, lại bị Nhạc Song Bân xoay tay trốn được.
Nhạc Song Bân xoa cổ tay nhìn Hàn Vũ, “Sinh viên quốc phòng vẫn có chút hữu dụng.”
“Xin lỗi, phản xạ bản năng, Nhạc thiếu thứ lỗi.” Mày Hàn Vũ nhăn càng chặt,
thật sự không rõ rốt cuộc người này muốn làm gì, nếu là có liên quan tới Kỳ Lân, sự kiện kia đã qua hơn một tháng, cũng không đến mức chờ tới
hôm nay đi.
Huống chi, chuyện giữa bọn hắn, cậu cũng đâu hiểu hết, mặc kệ là bên nào, cậu đều nhúng tay không được.
Nhưng trừ Kỳ Lân ra, cậu càng không rõ giữa bọn họ còn có liên quan tới chuyện gì khác.
(người ta đang ghen ăn tức ở, mình ăn không được nên muốn đạp đổ của người khác đó mà:3)
“Lúc trước không phải cậu không muốn chơi sao? Sao hiện tại lại chơi với tên nhà họ Tả? Hắn cũng không phải thứ thiện lương gì, chơi tới cuối, có
thể một cắc bạc cậu cũng không vớt được, còn cả thân cả tim đầy vết
thương!” Nhạc Song Bân xoa cổ tay một lát, mớt khoanh tay hỏi Hàn Vũ.
Thật ra nếu không phải hôm nay vừa vặn thấy bọn họ nồng nhiệt hôn môi trong
xe, Nhạc Song Bân thật sự không nhớ ra biểu hiện khác thường của Tả Duy
Đường và Hàn Vũ ở sảnh lớn ngày đó!
So với chuyện của nhân vật nhỏ như Hàn Vũ, hôm đó hắn bị mấy lời của Kỳ Lân đè nén, mới càng khiến tâm hắn không yên.
Nhưng đúng lúc hôm nay để cho hắn thấy một màn kia, tự dưng nhớ tới Kỳ Lân
uyển chuyển mà cứng rắn muốn thoát khỏi mình, tiểu GAY xem như là bạn
của Kỳ Lân này cũng từng từ chối mình.
Mà lúc ấy, hắn nể mặt Kỳ
Lân, lại cảm thấy miễn cưỡng ép rất mất mặt, thằng nhóc này, quả thật
trông cũng không giống chơi được, lâu dài, liền bỏ đi tâm tư đó, lại
không nghĩ tới, lúc này còn chưa tới nửa năm, đã thấy cậu ta quấy với
tên đàn ông càng “thậm tệ” hơn mình.
Nhất thời cảm thấy vết
thương bị Kỳ Lân đâm ra lại bị hung hăng nhéo một cái, mặt mũi và một ít kiêu ngạo đều bị tổn hại nghiêm trọng, lúc này mới có ý tứ muốn xả
giận, đồng thời lại có chút cảm giác mình đây đang chỉ điểm Hàn Vũ.
Hàn Vũ đứng tại chỗ nhìn Nhạc Song Bân nửa ngày, cuối cùng mới chậm rãi mở
miệng hỏi hắn, “Sao anh cảm thấy y không bằng anh chứ?”
Nhạc Song Bân ngẩn ra, sau đó giống như nghe được truyện hài mà nở nụ cười, vừa
cười vừa nhìn Hàn Vũ, “Cậu không phải bị giấu diếm đấy chứ? Ha ha….. Mấy chuyện phá hư của hắn cả thủ đô đều biết, ngay cả ông già hắn đều đuổi
hắn ra đường, cậu cho rằng tại cái nơi này, không dựa vào người trong
nhà, một thằng oắt con có thể đi bao xa, nhất là người như hắn, hễ là
chuyện cần đàm phán, cậu đi hỏi xem ai thèm phản ứng hắn?”
Nói
xong, Nhạc Song Bân đánh giá sắc mặt Hàn Vũ, thấy cậu sững sờ trong nháy mắt, cảm thấy mình nói đúng rồi, Hàn Vũ này đúng là không biết rõ cái
tên nhà họ Tả kia, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia buồn cười và
khoái trá, tiếp lời, “Cậu có thể tự mình đi hỏi hắn, không phải nghe nói công ty hắn đạt được quy mô đưa ra thị trường sao? Vậy sao vẫn không
lên sàn chứ? Cậu đi hỏi hắn nguyên nhân đi…..”
Hàn Vũ nghe xong
quả thật giật mình trong nháy mắt, nhưng không như Nhạc Song Bân nghĩ,
mà là giật mình hiểu ra, ở trong mắt những người như Nhạc Song Bân, đánh giá giá trị của một người, hoàn toàn không phải anh ta là ai, mà là anh ta có thể biến thành loại người gì?
Bởi vì thấy Tả Duy Đường
không có khả năng lại có tiếng nói trong giới chính trị hoặc là quân
quyền, cho dù cái gọi là thương nghiệp, cũng không thể trở thành thế lực một phương, mới cảm thấy y không có bất kì giá trị nào.
Hàn Vũ nghĩ vậy, chỉ sâu sắc nhìn Nhạc Song Bân một cái, không muốn đáp lời tiếp, cúi đầu bước nhanh tới cổng trường.
Nhạc Song Bân bị một cái liếc mắt cuối cùng của Hàn Vũ gây khó hiểu, ngay
lúc hoang mang, Hàn Vũ đã vào trường học, có đuổi theo có vẻ cố ý với
không đủ phong độ.
Cuối cùng, Nhạc Song Bân nhún vai, không hề gì thong thả bước tới cổng trường, hắn tự nhận, mặc kệ lúc trước Hàn Vũ có biết hay không, hắn nói một phen, cũng xem như đã chỉ điểm cậu, coi như mang chút phiền phức cho cái tên Tả Duy Đường hắn vẫn không quá vừa mắt kia — vốn vậy mà, một vài sự việc nên thuận theo thói đời giấu giấu
diếm diếm cho xong, nhưng cố tình có vài người lại không kiêng dè gì,
chướng mắt cực kỳ.
Hàn Vũ vào trường học, xoay người một cái đã
quên sạch sẽ chút chuyện nhỏ của Nhạc Song Bân, người giống như hắn, có
lẽ không thường gặp, nhưng trên đời này lại không thiếu.
Có một
số việc, chính hắn không làm được, luyến tiếc nó, không bỏ xuống được
nó, cuối cùng bị thói đời giam cầm, chính mình vây bản thân quay tròn
trong một cái vòng lẩn quẩn, còn không vừa mắt một vài người vốn nên bị
dày vò trong cái vòng đó với hắn, nhưng đột nhiên lại nhảy ra ranh giới, sống cuộc sống khiến hắn hâm mộ, càng khiến hắn không thoải mái đến
ganh ghét.
Đối với những người này, việc bạn có thể làm, không
phải khuyên hắn nhảy ra thế nào, bởi vì hắn không tự mình hung hăng ngã
một lần, ngã tới gần như tàn phế, sẽ vĩnh viễn không làm được chọn lựa,
thậm chí có khối người vẫn vây cả đời trong cái vòng đó, bạn có thể làm, chỉ có thể là dùng hành động nói với hắn, anh nhảy ra khỏi vòng, cho
nên sống mới gọi là cuộc sống, mà không dày vò nữa.
Ba tuần tiếp
theo, Hàn Vũ mở hết mã lực tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu với
thi cử, muốn nói trước khi cậu chưa học tập bên người Ngụy Quốc Thủ và
Kinh Vĩ Quốc, còn có thể đi theo cái sinh viên khác, chỉ cầu thổi qua
tầng trời thấp (điểm trung bình) là được, nhưng mà, hiện tại chỉ cần cậu thi kém một chút, tới tai Ngụy Quốc Thủ bên kia, tuyệt đối là hung hăng ăn mấy roi.
Cho nên đối với cuộc thi, Hàn Vũ càng thêm dụng tâm, lần trước thi tốt rồi, lần này nhất định phả duy trì, lần trước không
thi tốt, vậy lần này chính là cơ hội cứu lại mặt mũi cùng cái mông —
Ngụy Quốc Thủ cầm thước dạy học trân quý nhiều năm cũng không phải để
ngồi không.
Ba tuần thi xong, hao tổn tinh lực còn hơn lúc Hàn Vũ chuẩn bị mở tiệm nhiều, vô hình trung, cả người gầy đi một vòng, ba tên cùng phòng thấy, cũng không khỏi lắc đầu khen ngợi uy lực của ông cụ
Ngụy còn hiệu quả hơn cái gì thuốc giảm béo. Nếu để mấy cô gái cả ngày
khóc hô phải giảm béo biết được, nhất định sẽ đuổi theo Hàn Vũ đòi bí
phương giảm béo nha!
(bí phương = bài thuốc/phương pháp bí truyền)
Đối với sự trêu chọc của ba tên kia, Hàn Vũ vừa thi xong một môn cuối cùng, ngay cả ánh mắt xem thường đều lười tặng bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, bốn người dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà, ngày nghỉ này có hơi khác với kì nghỉ lúc trước, chỉ có một tháng, sau một tháng, bọn họ phải cùng giáo quan đến quân đội huấn luyện một tháng, sau đó khai
giảng lại toàn quân kéo về.
Cho nên đối với kì nghỉ chỉ có một
tháng, mấy người đều hết sức quý trọng, mặc kệ là vui chơi hay học tập,
dưới tình huống người khác nói với bạn thời gian không nhiều, mới biết
quý trọng.
Hàn Vũ đeo balô, mang theo laptop của mình, ra khỏi
cổng trường, vừa mới ra cửa, còn chưa cẩn thận tìm bóng dáng Tả Duy
Đường, bên kia đã có một bóng đen tới ngăn cản.
Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn qua, không biết.
“Xin chào, có chuyện gì không?”
“Có người muốn gặp cậu.” Người tới khoảng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo thật nghiêm túc tháo vát, khi nói những lời này, một chút ý cười cũng không
có.
Hàn Vũ sững sờ, ai vậy? Gặp mặt còn bày ra thế trận này?
“Thật có lỗi, có thể hỏi là ai muốn gặp tôi không?” Hàn Vũ nghĩ nghĩ, tuy
mình là một đứa nhỏ nghèo, không cẩu huyết tới mức gặp phải bắt cóc,
nhưng vẫn thêm một phần cảnh giác mới được, vừa nghĩ vậy, thân dưới hơi
đè thấp một chút, vào tư thế có thể nhanh chóng phản ứng.
“Cậu đi là…..” Người tới còn chưa nói xong, một cánh tay từ bên cạnh đã duỗi
tới, kéo phắt Hàn Vũ qua, đưa tay xoa đầu cậu, đồng thời hỏi cậu, “Sao
lâu vậy?”
Hàn Vũ cười nhìn Tả Duy Đường, dưới chân thả lỏng vài
phần, “Chú ấy nói có người muốn gặp em, mới chậm trễ trong chốc lát, có
lâu lắm đâu.”