Tôi thấy phía trước thật mơ hồ, phải chăng đó là vực thẳm.
Hồng Mi thấy mọi người trở lại thì báo cáo manh mối vừa phát hiện: “Đội
trưởng, chúng tôi tìm hiểu về quan hệ xã hội của Hàn Giai Lệ, phát hiện
cô ấy có quan hệ mật thiết với vài người giàu có, hơn nữa một số người
sẽ cho tiền cố ấy vào định kỳ, là số tiền khá lớn.”
Thạch Nguyên
Phỉ ở một bên bổ sung: “Tôi còn điều tra được Hàn Giai Lệ mỗi tháng đều
đến một hội quán hạng sang, khi đi còn dẫn theo không ít minh tinh và
người mẫu đến gặp những người nhà giàu đó, nên tôi nghi ngờ Hàn Giai Lệ
làm trung gian để cho những minh tinh đó cùng dân nhà giàu gặp mặt, giao dịch mua bán.”
Tần Uyên nghe xong gật đầu, suy tư nói: “Có thể
là trong đó có vài người không tự nguyên nên mới dùng phương thức này
trả thù Hàn Giai Lệ.”
Thạch Nguyên Phỉ: “Nếu chúng ta có tên danh sách của những ngôi sao người mẫu thực hiện giao dịch này thì tốt rồi.”
Tần Uyên: “Nhưng Hàn Giai Lệ sẽ có.”
Thạch Nguyên Phỉ không chút do dự vỗ ngực một cái, rất khí phách nói: “Được,
đội trưởng anh yên tâm đi, máy tính của cô ấy cứ để tôi xử lý, những thứ nếu đã từng ở trong máy tính của cô ấy, tôi đều có thể tìm ra.”
“Không.” Tần Uyên lắc đầu, “Cô ấy sẽ không để danh sách trong máy tính, nếu như
máy tính bị hack, thì danh sách này sẽ bị công khai, cô ấy sẽ không thể
không cẩn thận như vậy.”
Đường Dật bĩu môi suy nghĩ, đoán được: “Có thể là danh sách này là do Hàn Giai Lệ viêt tay không?”
Triệu Cường vuốt cằm nghĩ, “Cô ấy sẽ để danh sách ở đâu? Trong tủ sắt? Hay là bỏ trong két ở ngân hàng?”
Mộc Cửu đứng một bên nói: “Tôi muốn quay lại nhà Hàn Giai Lệ tìm.”
Mộc Cửu vừa đi vừa suy nghĩ: “Danh sách không quá lớn, cô ấy sẽ thường dùng đến, chắc chắn là luôn để ở 1 vị trí, không phải là két sắt, bởi vì sẽ
không an toàn, cô ấy là ngôi sao, theo bản năng sẽ sống tách biệt với
thế giới bên ngoài, vì thế không phải ở phòng ngủ, cũng không ở phòng
khách, chắc là ở thư phòng.”
Mộc Cửu nói xong liền vào thư phòng, một bên trong thư phòng đặt một loạt giá sách, nhưng trên đó không có
nhiều sách, bên cạnh là 1 sô pha nhỏ, còn bên đối diện là bàn làm việc,
bên cạnh đó là nơi trưng bày các loai cup và bằng khen, phía trước còn
có vài khung hình, đều là hình của cô ấy.
Mộc Cửu cúi đầu suy nghĩ chút, liền đi đến phía trước chỗ trưng bày, đem mấy khung hình mở ra quả nhiên tìm được 1 quyển sổ nhỏ.
Triệu Cường đã nhìn thấy thực lực của Mộc Cửu rồi nhưng lần này thì càng thêm khâm phục, anh cảm thán nói: “Em Mộc Cửu à, có phải đồ của chúng tôi để ở đâu cô cũng biết không.”
Mộc Cửu mặt không đổi nói: “Điện thoại di động và ví tiền của anh đều ở trong túi này.”
Triệu Cường lau mồ hôi: “Sau này chồng của cô không thể nào có tiền riêng rồi, nếu có cũng bị cô biết hết.”
Mộc Cửu liếc mắt nhìn anh: “Sao anh ta lại muốn có tiền riêng, tiền của tôi có thể cho anh ấy hết.”
Triệu Cường mở to hai mắt, thay đổi giọng điệu: “Em Mộc cửu à! Lấy được cô đúng là hạnh phúc!”
Tần Uyên thấy họ càng nói càng xa, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng tán dóc nữa.”
Triệu Cường ngượng ngùng cười: “Được, đội trưởng.”
Vừa mở ra xem, trên giấy có tên rất nhiều người, nhiều đến nỗi làm Triệu
Cường kinh hãi: “Woa, có nhiều người như vậy, vậy là Hàn Giai Lệ không
chỉ làm diễn viên mà còn làm dẫn mối mại dâm, chuyện này chắc đã làm
nhiều năm rồi.”
Đường Dật chú ý đến chút chi tiết, “Ơ, mọi người xem, tên này tốt như vậy sao lại bị ghạch?”
Tần Uyên cầm tờ giấy xem, “Bị ghạch tên có thể là do Hàn Giai Lệ không còn
liên lạc với những người này, hung thủ có thể là một trong những người
bị ghạch tên.”
Trở lại đồn cảnh sát, Tần Uyên giao danh sách cho
Thạch Nguyên Phỉ, để anh điều tra toàn bộ những người bị ghạch tên, “Cô
gái đó không phải minh tinh thì là người mẫu, không phải người ở thành
phố Y nhưng hiện đang sống ở thành phố Y, gia cảnh không quá tốt.”Thạch Nguyên Phi nhanh chóng gõ bàn phím, “Sau khi sàng lọc thì còn lại 6 người này.”
Tần uyên: “Mọi người chia nhau ra điều tra về 6 người này.”
Sau khi điều tra rất lâu nhưng kết quả không được như ý, có 3 người lúc đó
không ở thành phố Y, 2 người có chứng cứ ngoại phạm chứng minh không thể nào lúc đó có thể xuất hiện ở nhà Hàn Giai Lệ, mà người cuối cùng thì
bị mất tích mấy năm trước.”
Trần Mặc là người điều tra Hoàng
Thanh Thanh nói: “Tôi gọi điện thoại di động cho Hoàng Thanh Thanh,
người nghe máy lại là trợ lý của Cố Văn Huy, Thẩm Dật Vân, theo như anh
ta nói, anh ta và Hoàng Thanh thanh là bạn thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn đều ở thành phố W, sau này hai người cùng nhau đến thành phố Y làm
việc, Hoàng Thanh Thanh vì xinh đẹp nên đi làm diễn viên quần chúng,
nhưng ba năm trước Hoàng Thanh Thành đột nhiên mất tích, đồ của cô ấy
đều ở nhà trọ, quần áo, hành lý cả điện thoại đều ở đó, nhưng người thì
làm cách gì cũng không tìm ra. Lý do Thẩm Dật Vân giữ điện thoại di động của Hoàng Thanh Thanh là mong có ngày có thể tìm ra cô ấy, nhưng đã qua ba năm, không có chút tin tức nào của Hoàng Thanh Thanh.”
Tần Uyên hỏi: “Hoàng Thanh Thanh có người thân nào không?’
“Chỉ còn cha kế của cô ấy, cô ấy muốn đến thành phố Y chỉ vì muốn tránh xa
cha kế, Thẩm Dật Vân thấy hình như Hoàng Thanh Thanh rất sợ cha kế của
mình, nhưng chưa bao giờ nghe cha kế đó mắng chửi cô ấy, nguyên nhân cụ
thể thì không rõ lắm. Mà sau khi Hoàng Thanh Thanh mất tích, Thẩm Dật
Vân cũng có về quê tìm, thậm chí còn tìm cha kế của cô ấy nhưng cũng
không có tin tức.”
“Thạch Đầu, điều tra xem trước khi Hoàng Thanh Thanh mất tích đã xảy ra chuyện gì.”
Không nghĩ đến điều tra được một tin bất ngời, vài ngày trước khi Hoàng Thanh Thanh mất tích, cô ấy thường xuyên gọi đến một số điện thoại, mà chủ số máy kia là Cố Văn Huy, càng đáng sợ hơn là trước khi mất tích, Hoàng
Thanh Thanh đã đi phá thai.
Gọi cho Cố Văn Huy nhiều lần như vậy
làm cho người khác không thể nào không nghĩ đứa con trong bụng Hoàng
Thanh Thanh có quan hệ với Cố Văn Huy.
Vụ án trước và vụ án gần
đây dường như có liên quan đến nhau, Hàn Giai Lệ đã từng dẫn Hoàng Thanh Thanh làm mại dâm, chỉ là chưa chắc đây là do Hoàng Thanh Thanh tự
nguyện, mà Hoàng thanh Thanh cũng biết Cố Văn Huy, thậm chí còn có quan
hệ không bình thường nên Hoàng Thanh Thanh mới mang thai con của Cố Văn
Huy.
Triệu Cường tiêu hóa nhiều tin tức như vậy, dũng cảm đoán:
“Lẽ nào Hoàng Thanh Thanh chưa chết, bây giờ đang báo thì Hàn Giai Lệ và Cố Văn Huy.”
Bất luận người nào còn sống thì sẽ để lại dấu vết,
mà Hoàng Thanh Thanh mất tích ba năm, chưa ai thấy cô ấy, không ai biết
cô ấy ở đâu.
Hồng Mi lại nghĩ: “Có thể cô ấy đã đổi tên, nên nhiều năm rồi cũng không có chút tin tức.”
Tần Uyên trầm mặc: “Tôi nghĩ không chỉ đơn giản đổi tên, nhà của Hàn Giai
Lệ không có dấu vết bị cạy cửa, có thể nói là do Hàn Giai Lệ chủ động mở cửa cho cô ấy vào. Ba năm không gặp Hàn Giai Lệ hoàn toàn không nhớ rõ
Hoàng Thanh Thanh, hơn nữa lúc đó cô ấy hẹn với Cố Văn Huy, dưới tình
huống này sẽ không để cho một người phụ nữ xa lạ vào nhà, sao Hàn Giai
Lệ lại cho cô ấy đi vào?’
Lúc này Mộc Cửu nói tiếp: “Chỉ có một nguyên nhân, cô ấy biết người phụ nữ này, hơn nữa lại là người cực kỳ thân quen.”
Thẩm Dật Vân ngồi trên ghế salon nhìn chiếc di động cũ trên bàn, lúc chiều
màn hình di động đột nhiên phát sáng, không ai biết trong lòng anh có
bao nhiêu kích động, anh gần như là run rẩy nhân điện thoại, anh đã đợi
cú điện thoại này ba năm rồi.
Hoàng Thanh Thanh đã mất tích ba
năm, anh cũng đã đợi ba năm rồi, cho dù có người nói anh ngốc, nói chắc
chắn Hoàng Thanh Thanh đã chết nhưng anh cũng không muốn từ bỏ, anh chỉ
nhớ đến cô gái cột tóc đuôi ngựa, cười rộ lên có chút ngượng ngùng, gọi
anh là anh Vân, cô gái luôn nấu ăn cho anh.
Đôi khi anh cảm thấy
mình như bị điên rồi, thỉnh thoảng sẽ có ảo thính tiếng điện thoại di
động vang kên, đôi khi thì thường xuyên kiểm tra điện thoại còn pin
không, sợ khi Thanh Thanh gọi đến nhưng anh không nhận được, thậm chí
khi đi trên đường, thấy cô gái có chút giống Thanh Thanh đều đến nhìn,
hành động này trong mắt người khác thì rất buồn cười, như người có bệnh, nhưng anh vẫn kiên trì như vậy.
Ba năm qua, mỗi lần điện thoại
vang lên, tuy không phải Thanh Thanh gọi đến nhưng trong lòng anh vẫn
nuôi hy vọng anh sẽ gặp lại Thanh Thanh, không cần biết trong ba năm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô đồng ý, anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho
cô.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Dật Vân, anh cầm điện thoại trên bàn rồi ra mở cửa.
Cô gái ngoài cửa làm Thẩm Dật Vân có chút bất ngời, “Hoàng Đình? Sao cô lại đến đây?”
Hoàng Đình bĩu môi, tự ý đi vào phòng, thở gấp ngồi trên ghế salon, phàn nàn: “Vừa rồi gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, tôi tưởng anh xảy ra chuyện gì nên chạy đến xem sao?”
Thẩm Dật Vân luống cuống lấy
điện thoại của mình ra xem, đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ của Hoàng Đình,
chỉ là lúc đó anh đang nói chuyện với cảnh sát về việc của Thanh Thanh
nên không nghe, “À Hoàng Đình, tôi vô ý quá nên không thấy có cuộc gọi
đến, khi nãy điện thoại của Thanh Thanh vang lên, làm đầu óc tôi rối
tung cả lên.”
Hoàng Đình sửng sốt chút, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Sao vậy? Thanh Thanh đã trở về? Anh đã tìm cô ấy 3 năm rồi, cô ấy về
thì hai người có thể gặp nhau rồi.”
“Không phải Thanh thanh gọi
đến, là một cảnh sát, hỏi về tình hình của Thanh Thanh, nhưng tôi nghĩ
chắc là sẽ tìm được Thanh thanh thôi.”
Hoàng Đình nhìn dáng vẻ của anh rồi nở nụ cười, “Ừ, đúng vậy, nhất định anh sẽ tìm được.”