Thái sư phụ nói, con người khi sống ít nhất phải có một lần giác ngộ.
Mặc dù Thủy Đông Lưu anh tuấn tiêu sái y hệt soái ca trong truyền thuyết,
nhưng hắn tuyệt đối không thể thỏa mãn tâm tư thiếu nữ của ta, ai lại
muốn làm vợ của tên đại ma đầu tiếng xấu vang xa, hơn nữa còn là một đại ma đầu ác mồm ác miệng vênh váo tự đắc.
"Môn chủ, xin ngài
nghe thuộc hạ nói, tình trạng hiện tại của ngài khẳng định là do bị mất
trí nhớ. Ngày trước các người thân thiết giống như keo như sơn, khụ khụ, tình cảm cực kì tốt, khụ khụ, còn có blah blah blah..."
"Giáo chủ, ngài nghe thuộc hạ nói, mong ngài chớ xúc động muốn ném phu nhân
của mình ra ngoài, trên người phu nhân còn giữ tín vật đính ước của
ngài, khụ khụ, cũng tiếp xúc da thịt rồi, khụ khụ. Cho nên ngàn vạn lần
đừng cãi nhau."
"Môn chủ, là do thuộc hạ làm việc thất
trách, không nên cách xa nửa dặm cho các người làm việc, khụ khụ. Lúc
thuộc hạ trở lại rừng cây, liền phát hiện thi thể của Trang Thế Chính,
còn có vết máu, lần theo dấu vết, lại thấy hai người... Ô ô ô."
Ta sợ hết hồn, "Cái gì? Trang chưởng môn chết rồi ư? Là ai giết hắn?!"
Đại hiệp danh tiếng lừng lẫy, vậy mà lại chết rồi?
Người áo đen đáp, "Quan sát vết thương trên người Trang Thế Chính, có lẽ là chết trong tay ngài."
Ta ôm bụng cười lăn lộn, "Ta giết Trang chưởng môn tiếng tăm lừng lẫy? Các người đừng nói đùa, một ngón tay của hắn cũng có thể đánh thắng ta."
Khuôn mặt cả đám người áo đen nhìn như muốn khóc, lại mất thêm nửa canh giờ
kể rất nhiều chuyện kỳ quái cho ta nghe. Ta vừa nghe vừa cắn hạt dưa, vẻ mặt cười cười. Liếc nhìn xung quanh, chắc không phải sư huynh sư tỷ bày trò chêu chọc ta chứ. Vừa nhìn qua, liền thấy tên Thủy Đông Lưu xấu xa.
"Khoan đã." Ta thật sự không nghe nổi nữa, nhưng võ công bọn người này khá
cao, ta không dám phản kháng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, "Các
ngươi nói nội lực ta thâm hậu dùng một chưởng đánh nát lục phủ ngũ tạng
của Trang Thế Chính?"
Trong mắt người áo đen chợt xuất hiện hào quang, "Đúng! Thưa môn chủ."
Ta phủi tay, từ trên thềm đá đứng dậy, vận khí "Ùng", đánh một chưởng về phía về mẹ đang mổ thóc.
Gà mẹ ngẩng đầu nhìn ta một cái, ánh mắt nhỏ cực kỳ khinh thường, cúi đầu tiếp tục đào bới.
Ta buông tay xuống, "Nhìn đi, ngay cả con gà mái ta cũng không giết được."
Người áo đen quay mặt nhìn nhau, Thủy Đông Lưu cười nhạo một tiếng, "Thật
không ngờ nội lực đệ tử Hoa Sơn lại kém đến như vậy, võ lâm quá yếu."
"Ta..." Ta thu tay lại, không đúng, cứ cho là ta không có nội lực thâm hậu như
truyền thuyết nói, nhưng võ công Hoa Sơn của ta đâu? Ta nóng vội, lập
tức giơ tay đánh, "Ùng! Ùng! Ùng!"
Thủy Đông Lưu hắng giọng cười to, hết sức khinh thường, "Đúng là đồ cặn bã."
Ta giận dữ, nhe răng đánh hắn. Thủy Đông Lưu giơ tay muốn chém ta, đám
người áo trắng gào khóc nhào tới ôm chân hắn, "Giáo chủ, đừng xúc động!
Ngài muốn làm tức phụ a!"
"Ta muốn làm thịt nàng! Dám kéo mặt của ta."
"Ô ô ô, phu nhân, xin ngài dừng tay, đừng kích động giáo chủ."
Ta thu hồi móng vuốt, nhìn cây hồng trong sân, thì ra đã đến cuối, mùa
thu. Nhưng hôm trước ta ngủ rõ ràng mới là đầu mùa hè. Người có thể cùng nhau bày trò lừa gạt, nhưng thời gian sẽ không gạt người. Sắp xếp những chuyện mà bọn họ nói, liên kết thành một đoạn thời gian, quả thực rất
hợp lý. Tuy nhiên, bọn họ không biết tại sao ta lại quen biết với Thủy
Đông Lưu, hai người chúng ta cũng không nhớ nổi, cho nên đối với chuyện
này chúng ta vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Ngồi trên bậc cửa suy nghĩ hồi lâu, vô cùng đau đớn nhìn bọn họ hỏi xác minh, "Ta thật sự không phải đệ tử Hoa Sơn?"
Người áo đen chân thành nói, “Bẩm môn chủ, đúng là như thế."
Ta thở dài, "Vậy phải làm thế nào, sức ta trói gà không chặt lại đi làm môn chủ các người sao."
Thủy Đông Lưu kiêu ngạo đứng dậy, liếc mắt về phía ta, "Bổn giáo chủ phải về kinh."
Người áo trắng lập tức ngăn cản hắn, "Giáo chủ, ngài đã tới Hoa gia cầu hôn,
quan hệ giữa hai người võ lâm đồng minh đều biết, Phi Vũ Môn càng hiểu
rõ hơn, nếu như thoái hôn, nhất định sẽ trêu chọc võ lâm, Phi Vũ Môn bất mãn, gây ra đại chiến, làm giang hồ nổi lên một trận gió mưa tanh máu,
mong giáo chủ suy nghĩ lại."
Thủy Đông Lưu nháy mắt, "Ý của
các ngươi là ta không thể không cưới nữ nhân này?" Hắn khó khăn nghiêng
đầu nhìn ta, lại nổi điên, "Vẻ mặt ghét bỏ của ngươi là có ý gì?"
Ta hừ một tiếng, xoay đầu đi, cho dù khuôn mặt tuấn tú đến mấy cũng không thể che giấu tính nết xấu xa của hắn.
Người áo đen và người áo trắng ở trong sân bàn bạc một hồi, cuối cùng nói,
"Bà bà ở Phi Vũ Môn có y thật rất giỏi, xin mời người về Ác Nhân Cốc một chuyến để bà bà chuẩn bệnh."
Chúng ta thở dài, gương mặt khổ sở, trăm miệng một lời, "Không đi không được sao?"
Hai màu nhân mã cười cười, cực kỳ thân thiện hòa ái, sau đó trên trời rơi xuống một cái lưới đánh cá lớn...