Thái sư phụ nói không sai, thực tế vĩnh viễn là tàn khốc.
Sau khi tỉnh lại, quả thật ta không phải ngủ ở nơi hoang vu vắng vẻ, nhưng
vừa mới mở mắt ra đã nghe thấy tiếng binh khí leng keng kề sát trên cổ.
Ta nuốt một ngụm nước miếng, nhìn những người xung quanh, cười gượng,
"Không biết nên xưng hô với mấy vị đại hiệp ở đây thế nào?"
Một người lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, "Hơn nửa đêm tự tiện xông vào sơn cốc, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp."
Người còn lại nói, "Sư tỷ, giết nàng đi."
Ta đột nhiên run rẩy, "Ta, ta chỉ là vô tình đi ngang qua, rồi chẳng may
té xuống núi. Nếu ta thật sự là một tên ăn trộm, sao lại khiến bản thân
mình ngã tới mức bị thương như vầy, thế chẳng phải ngu ngốc quá à."
Người nọ nhíu mày, "Nghe nói đêm qua trên núi xảy ra chuyện bất thường, chính phái vây diệt Thủy Đông Lưu... ngươi là..."
Ta nghiêm mặt, "Ta đương nhiên là người của Ma giáo."
Người trong chính phái tuyệt đối sẽ không vì một kẻ lạ mặt mà rút đao tương
trợ, giống như thái sư phụ cùng mấy vị sư bá, thậm chí mời người ta đến
đàm đạo, uống trà, rồi thăm dò kẻ trước mặt, nếu phát hiện kẻ đó là gian thần chuyên nịnh bợ, sẽ không ngại đập bàn đánh nhau. Đây mới là phong
cách làm việc của chính phái. Khuôn mặt bọn người này cười đến mức đê
tiện như vậy, khẳng định không phải người cùng phe.
Người nọ hơi nhướng mày, "Chi nhánh tổng đà ma giáo cách nơi này khá xa, cho dù
có giết vài tên đệ tử của bọn họ thì cũng chẳng có ma nào hay biết. Vừa
đúng lúc cung chủ đang thiếu người luyện ngân châm..."
Ta run lẩy bẩy, cung chủ... Ngân châm, lại ở trong sơn cốc, lập tức sững người, "Nơi này là Tà Nguyệt Cung?"
Người nọ khẽ cười một tiếng, "Chính xác." Cuối cùng lại hừ lạnh, "Đánh không
lo đánh lại chạy tới chỗ này chơi đùa, bị chúng ta bắt là đáng đời lắm."
Ta lập tức hít một ngụm khí lạnh, rơi ở đâu không rơi, tại sao lại rơi xuống hang sói vậy nè!
Từ thời xưa Tà Nguyệt Cung vốn được gọi là Minh Nguyệt Cung, về sau cung
chủ tiền nhiệm quá chán ghét bọn người trong chính phái, bảo bọn họ là
đám người không có khí phách, chẳng khác gì những kẻ gian ác, vì vậy đổi tên thành Tà Nguyệt Cung.
Còn có... Nếu không phải ta vô
tình đi nhầm, ai thèm tình nguyện tới đây làm bánh cuốn chứ! Ta khẽ quan sát bên cạnh, không thấy bóng dáng của tên tiểu quỷ đâu, thiếu chút nữa định ngẩng đầu lên hỏi bọn họ tên tiểu tử đi cùng ta đâu rồi. Lời nói
đến miệng mạnh mẽ nuốt xuống, nếu ta mà hỏi thì thật sự là một con heo
ngu ngốc.
Ta mặt dày nói, "Thân ta bị thương nặng, phải tốn
một thời gian dài để bình phục, nên không thể làm bia châm đâu, đúng
không?"
Sau đó bọn họ ném cho ta một lọ kim sang dược, rồi đạp thẳng ta vào nhà lao.
Nghe nói kim sang dược ở Tà Nguyệt Cung hiệu quả vô cùng tốt, đáng tiếc chia cho ta cũng quá ít đi nha, nửa bình dùng để bôi trên mu bàn tay. Sờ sờ
mặt, cũng trầy không ít da, di chuyển cái chân, đau đến không thở nổi.
Giữa nhan sắc và chân què quyết đấu sống chết một phen, cuối cùng bi ai
đem thuốc bôi lên chân.
Đợi khi nào ta thoát được ra ngoài,
nhất định sẽ nhào tới ôm đùi sư phụ khóc lóc cáo trạng, sau đó dẫn mười
vạn người đến chà đạp Tà Nguyệt Cung. Nghĩ đến chuyện ngày mai bị mang
đi làm bia châm, bỗng nhiên cảm thấy tương lai thật đen tối.
Nằm trên chiếc giường làm bằng rơm, đưa tay ôm một đống rơm vào trong ngực, cũng may bây giờ đang là mùa hè, chứ không sau đêm nay ta chắc chắn trở thành một tảng băng.
Trong lúc mơ màng, loáng thoáng nghe
thấy có tiếng nói vang lên, thật sự là do quá đói cộng thêm mệt mỏi nên
không tài nào mở mắt nổi, dù gì ta cũng không sợ chết, bắt ta đi làm bia châm ta có đồng ý hay không, bọn họ cũng nhất quyết kéo đi, đã vậy cứ
ngủ lâu một chút còn tốt hơn.
‘Ầm’ một phát cửa sắt đột
nhiên mở ra, ta có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ mặt đất
truyền lại, thôi cứ giả vờ không nghe cho xong, như vậy đỡ mắc công đánh nhau. Ai ngờ người kia đứng lại bên cạnh ta, giọng nói cực kỳ khó chịu, "Chết chưa?"
Ta hơi hé con mắt nhìn hắn, người nọ đứng đối
diện cánh cửa nhà lao lưng hắn chiếm hết khoảng sáng ít ỏi, một thân
bạch y trắng ngà, tưởng rằng làn da hắn sẽ bị bóng tối khuất mờ, tuy
nhiên dưới ánh trăng chiếu rọi càng thấy rõ màu da trắng muốt, y hệt
tiên nhân hạ phàm. Đôi mắt hẹp dài cụp xuống, lại nhíu mày, "Không chết
thì mau đứng lên đi."
"Ngươi là..." Chợt nhớ tới đội hình
đông đúc chen lấn nhau trong ngôi miếu đổ nát, sư tỷ ngại ngùng chỉ vào
nam nhân mặc bạch y ở phía trước nói, người kia chính là Hành Sơn vị sư
thúc trẻ tuổi nhất của chúng ta, khôi ngô tuấn tú võ công cái thế, nhưng không gần nữ sắc thật là đáng tiếc quá đáng tiếc nha. Người trước mắt
mình đang mặc bạch y khuôn mặt cũng có vẻ cấm dục, lại đến đây để cứu
mình, nếu không phải soái ca sư thúc thì có thể là ai nữa. Ta ngay lập
tức nhào tới ôm tay hắn, vịn hắn mà đứng dậy, lệ rơi đầy mặt, "Sư thúc,
ta biết tổ chức không có quên nhân vật như ta đâu mà."
"..." Hắn nhếch khóe môi, nheo mắt nhìn, "Dẫn ngươi rời khỏi đây, coi như đã
trả xong tình nghĩa, ngươi còn dám ôm tay ta như vậy, ta lập tức xé
ngươi làm tám mảnh."
Nói xong, khuôn mặt tỏa ra sát khí, sát khí trong mắt thôi cũng đủ dọa chết người. Ta ha ha cười nhẹ, "Sư thúc
người thật vui tính."
Hắn đỡ trán, tức giận nắm tay ta, "Ta muốn nhanh chóng đưa ngươi ra ngoài, từ nay về sau tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp lại!"
"Ô ô ô..." Cả người ta run rẩy, "Đừng nắm tay trái con, nắm tay phải đi a. Đúng rồi, sư thúc, lúc người vào đây có nhìn thấy tên tiểu quỷ nào
không?"
Hắn đổi tay tiếp tục lôi ta đi về phía trước, cũng không quay đầu lại, "Không có."
"Thằng nhóc mặc đồ trắng, vẻ mặt ngu ngốc ngông cuồng tự đại ác mồm ác miệng
là một hài tử hư hỏng đáng bị đánh đòn, khoảng chừng bảy tám tuổi."