Hôm sau, vẫn chưa thấy Thủy
Đông Lưu quay trở lại, những người khác cũng không gặp hắn. Ta đến chỗ
Tiêu môn chủ nói lời từ biệt, hắn tặng cho ta một chiếc xe ngựa, thời
điểm hắn tiễn ta ra cửa, thở dài, “Bỏ mặc người yêu, bỏ chạy một mình,
đúng là cặn bả.”
Trừ cái chữ người yêu ấy ra, mấy cái còn lại ta đều đồng tình, nhất là cái chữ cặn bả.
Kéo tiểu quỷ lên xe ngựa, giơ roi vụt xuống, bắt đầu tiến về Hành Sơn.
Nghiêng đầu nhìn tiểu quỷ ngồi bên cạnh, ban nãy muốn mua kẹo đường cho
hắn thì hắn bảo không cần, mua quả cầu để chơi giải trí hắn cũng không
thích, vậy mà Tiêu môn chủ vừa nhắc đến chuyện đại sự võ lâm thì hắn lập tức vểnh tai tập trung nghe ngóng, quả nhiên là người xuất thân từ gia
đình giang hồ. Lại thầm than Trang Thế Chính kia đúng là tên cha dượng,
không dạy con hắn những thú vui trẻ thơ, lại vun đắp tư tưởng tranh đấu
võ lâm, cướp đoạt niềm vui của tiểu hài tử.
Nhưng càng nghĩ càng
thấy khó hiểu, mỗi lần tiểu quỷ xuất hiện đều có chút kỳ lạ. Ném hắn ở
Tà Nguyệt Cung mà có thể bình yên đi ra không nói, rồi hắn đột nhiên
xuất hiện ở khách điếm Thúy Tùng trấn cũng không nói, nhưng sao hắn có
thể tự mình thoát khỏi Hoa Sơn… Chỉ riêng lần này trốn dưới gầm giường,
cũng vô cùng bất thường rồi. Ta còn đang nghĩ, có người trốn dưới gầm
giường vậy mà Thủy Đông Lưu không phát hiện ra sao?
“Tiểu quỷ, lúc đó ngươi thật sự trốn dưới gầm giường?”
Hắn lườm ta một cái, “Dưới gầm giường có một lối đi bí mật.” Vẻ mặt ta kinh ngạc trong giây lát, hắn lại nói tiếp, “Vậy mà ngươi không biết ư.”
“Ta…” Bị người khác bắt nhốt ta đã không vui rồi, càng không rảnh quay về xác minh sự thật. Nghe nói để tránh bị vợ cả bắt gian tại trận nên những
nơi hoa bướm đều thiết kế mật đạo ở trong phòng cho người ta dễ dàng
chạy trốn. Chẳng biết căn phòng kia có hay không nữa.
Có một ý nghĩ vô tình lóe qua đầu ta, nheo mắt nhìn hắn. Tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn lại, “Nhìn ta làm cái gì?”
“Tiểu quỷ… ngươi là người của ma giáo?”
Tiểu quỷ gượng cười hai tiếng, “Ngươi nói sao?”
“Ta nhìn kỉ thế nào cũng thấy mặt ngươi có vài điểm giống với Thủy Đông Lưu… các ngươi là họ hàng à?”
Hắn nghiêng đầu, “Không phải.” Sau đó hơi cười cười nhìn ta, nhấn mạnh từng chữ, “Ngươi phải biết rằng, người đẹp trên đời này dù nhỏ hay lớn dung
mạo cũng không thay đổi quá nhiều, ta chắc chắn ngươi không nhận thức
được điều này nên mới hay nhận nhầm người này thành người khác.”
Ta thật muốn đạp hắn rớt xuống xe ngựa, quá ngông cuồng, “Đúng, trên đời này ngươi là đẹp trai nhất rồi.”
“Cẩn thận phía trước!”
Ta vội vàng kéo dây cương, xe ngựa xém chút là chạy sai đường, lao ra khỏi vách núi. Toàn thân ta sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, “Đừng nói
chuyện với ta, cũng đừng làm ta xúc động.”
Tiểu quỷ hừ một tiếng, “Cặn bã, võ công của ngươi quá kém, đợi khi nào có điểm dừng chân, ta dạy võ công tâm pháp cho ngươi.”
“Không cần, học công phu môn phái khác, tức là phản bội sư môn rồi.” Huống chi còn là kiếm pháp phái Hành Sơn, ta đây không muốn tự tát vào mặt mình
đâu, “Ha ha, lúc ta bái sư, thái sư phụ từng nói ta là gân cốt dẻo giai, thiên tài luyện võ, là người khó gặp trên đời nha.”
Không khí
yên tĩnh, sau đó tiểu quỷ chợt ha ha cười, thiếu chút nữa cười ngã xuống đất, “Gân cốt dẻo giai, thiên tài luyện võ, cặn bã thái sư phụ ngươi
thật vui tính.”
Ta nổi giận trợn mắt nhìn hắn, nếu năm xưa ta chưa đốt sổ đen, thì nhất định sẽ viết tên hắn ở đầu danh sách, hừ.
Đến được trấn nhỏ tiếp theo đã là giữa trưa, tìm một chỗ vắng rồi dừng xe
lại, xong kéo tiểu quỷ đi tới quán mì, lúc ngồi xuống mới có cảm giác
toàn thân nhẹ nhõm, “Ông chủ, cho hai chén sủi cảo đi.”
Vẻ mặt tiểu quỷ hơi nghi ngờ, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta ăn mỳ sợi?”
Thấy hắn không vừa ý, trong lòng ta khinh thường hắn một phen, đồ công tử, “Được rồi, cho ngươi thêm hai quả trứng.”
“Cũng không phải là không có tiền, ta muốn đi tửu lâu.”
“Không được, ăn chỗ này tốn ít thời gian hơn, một nén nhang là xong, sau đó
tiếp tục lên đường. Buổi tối đến khách điếm rồi ăn món ngon sau.” Ta sờ
sờ cái bụng, so với dạ dày thì… Vẫn là ăn no quan trọng. Ai ôi, vì sao
ta cảm thấy trong lòng chua xót.
Tuy tiểu quỷ không hài lòng, nhưng cũng không kháng nghị, “Được rồi.”
Ta ăn mì xong, tiểu quỷ mới ăn được phân nửa, mặt mày buồn cười, “Cặn bã,
ngươi ăn thô lỗ như vậy, coi chừng không lấy được chồng.”
“Được
được ngươi cứ lo ăn phần của mình đi, đừng chạy lung tung, nhớ đợi ta
quay lại.” Ta cầm túi tiền đứng dậy, chạy đến tiệm bánh đối diện, mua
một đống bánh, sau đó đi qua tiệm mứt hoa quả kế bên mua mấy bao. Trở
lại tiệm mì, hắn vẫn chưa ăn xong, “Ăn từ từ, không cần nghẹn, đợi lên
xe rồi hẵn ăn mấy cái này.”
Ánh mắt tiểu quỷ phức tạp, “Ngươi ăn nhanh như vậy, là lấy thời gian rảnh để mua đồ này cho ta ăn?”
Bình thường tuy kiêu ngạo độc miệng, nhưng nói cho cùng vẫn là người cần
được chăm sóc. Ta có chút không đành lòng, hắn bị cha hắn làm cho liên
lụy, coi hắn là cục đệm thịt, có nên oan có đầu nợ có chủ hay không hả?
Thôi, cứ xem như tiện đường đưa hắn về Hành Sơn, Trang Thế Chính đưa con trai hắn đến chỗ nguy hiểm đã vậy còn không buồn để tâm, vậy thì xem
như hai người chúng ta đều gặp xui xẻo.
Ăn cơm no sẽ bị đau bụng
quả là một thói quen không tốt, dọc đường đi ta cảm thấy bụng hơi đau,
kiên trì chịu đựng. Đến khi không nhịn được nữa, ta di chuyển xe ngựa
dừng ở bên đường, “Tiểu quỷ, ngươi đau bụng không?”
Tiểu quỷ
chống má ngáp một cái, “Không đau… Cặn bã, sắc mặt của ngươi…” Hắn lập
tức thò người qua đây, nắm lấy tay ta, bắt mạch, “Đồ ngốc, ngươi trúng
độc rồi.”
“Oa…” Ta run rẩy rút tay về, “Đi tìm cái bọc quần áo trong xe, trong đó có bình thuốc màu lam, có thể giải độc.”
Tiểu quỷ nhanh chóng chạy vào xe sau đó quay ra, trên mặt đầy hắc tuyến, “Không thấy bao quần áo nữa.”
Ta cắn răng, “Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, muốn chém muốn giết gì thì cứ ra mặt đi!”
Chớp mắt, đã nghe thấy tiếng người cười nhạo, “Thủy Đông Lưu ngươi như vậy
lại giao tín vật cho người Hoa Sơn, đã vậy không đưa cho ai lợi hại một
chút. Ta đi theo nàng đã lâu vậy mà nàng không biết, thật sự là buồn
cười.”
Tiếng nói vừa dứt, tiểu quỷ lập tức nhảy xuống xe ngựa, nhìn lên trời.
Bóng dáng theo nóc xe khẽ bay xuống đất đứng bên cạnh tiểu quỷ, quần áo toàn thân đỏ chót, mặt mày diêm dúa lẳng lơ, vài phần yêu mị. Nhưng người
này căn bản chính là nam nhân, giọng nói the thé, “Mau khai ra Thủy Đông Lưu đang ở nơi nào, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Ta giận dữ, “Bản cô nương làm sao biết hắn ở đâu! Ngươi có bản lĩnh hạ độc, thì có bản lĩnh đi điều tra chứ.”
Người nọ cười lạnh, “Tín vật tùy thân của Thủy Đông Lưu hắn cũng giao cho
ngươi, còn dám chối. Trên đời này chỉ có ta mới có thể giải được loại
độc đó. Nếu ngươi không nói, vậy cứ chờ độc phát tác mà chết đi.”
Ta ôm bụng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cầm ngọc bội vứt qua cho hắn, “A a a, cái này do ta nhặt được, ngươi thích cứ lấy đi.”
Tiểu quỷ nhanh mắt, đưa tay chụp lấy ngọc bội, vô cùng bực bội, “Người ta
mới nói vài câu ngươi đã tùy tiện vứt bỏ ngọc bội, hắn thật sự tin sai
người.”
Ta bỗng cảm thấy rất oan ức, “Ta mới tin sai người, hắn
nói giúp ta đánh địch bắt quái, kết quả thế nào? Chạy, hắn không nói
không rằng bỏ ta mà chạy. Nếu ta không nghĩ tới việc dùng nó có thể đổi
mấy trăm vạn lượng trong các tiền trang, thì đã vứt đi từ lâu.”
Con mắt của nam nhân quái dị chợt di chuyển, “Các tiền trang… mấy trăm vạn lượng…”
Ta mừng thầm, đánh mạnh vào tâm lý, “Là thế này, nghe nói nửa năm lấy tiền được một lần, vào mười lăm tháng sáu giờ thân, hoặc mười lăm tháng chạp giờ thân, nếu tới trễ phải đợi đến năm sau. Không đúng… lạc đề rồi, ta
cùng người kia thật sự không có tí quan hệ đâu! Anh hùng à, tha mạng cho ta đi.”
Nam nhân quái dị do dự trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn
sắc trời, vội vàng cướp ngọc bội trong tay tiểu quỷ, không nói một lời
thi triển khinh công chạy.
Thấy hắn đi xa rồi, ta trừng mắt, “Còn không mau lên xe ngựa, nhanh chân chạy nha.”
Tiểu quỷ mấy máy miệng, “Hắn yêu tiền là một chuyện, nhưng hắn khẳng định
độc này không có thuốc giải, ngươi phải chết là cái chắc, cho nên vừa có thể lấy mạng ngươi lại vừa kiếm được một món tiền lớn, cớ sao không
làm. Vậy mà ngươi lại đưa ngọc bội cho hắn, các tiền trang đều gặp họa
rồi.”
Ta gượng cười ha ha, “Ngươi không biết đó thôi, cậu mười
bảy của Thủy Đông Lưu nói, Thẩm gia nghe nói Thủy Đông Lưu gặp nạn, liền kiểm soát toàn bộ tiền trang, mẹ ha ha ha, tên thái dám chết bằm kia
chính là tự đưa mình vào lưới, ha ha ha ha.”
“… Cặn bã ngươi không trong sáng rồi.” Tiểu quỷ nhảy lên xe ngựa, giơ tay, “Đưa ta con dao găm.”
Ta đang định mở miệng, lập tức cúi người ói ra một ngụm máu đen đặc. Giọng tiểu quỷ bỗng trở nên gấp gáp, “Mau đưa dao găm cho ta!”
“Làm… cái gì?”
“Máu của ta có thể giải bách độc!”
Ta mơ hồ nhìn hắn, lời này giống như đã nghe thấy ở đâu… A…, chính là tên
khốn khiếp Thủy Đông Lưu, quả nhiên bọn họ có thân thích, sợ ta làm thịt hắn, mới không chịu nói sự thật, hóa ra ta lại đoán sai người, tên này
không phải tiểu sư đệ Hành Sơn, mà là nhị ma đầu.
Chớp mắt nhìn, một cánh tay trắng noãn giơ đến trước mặt, giọng nói giống như đã hạ quyết tâm, “Cắn trực tiếp luôn đi.”
Nhất định bởi vì quá đói, cánh tay vừa mới giơ ra ta lại liên tưởng đến chân gà, ta liếm liếm khóe miệng, há mồm, ra sức cắn.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vào lỗ tai, rung chuyển trời đất.
&&&&&&
Ta cảm giác đã ngủ một giấc cực kì thoải mái, trước mắt là một bàn thức ăn toàn cao lương mỹ vị, đang định chạy đến, thì tất cả chúng nó sống lại, nằm trên bàn la hét chói tai.
Giật mình tỉnh dậy, nghe thấy
tiếng bánh xe chạy, mới biết bản thân đang nằm ngủ trong xe ngựa. Xoa
xoa đôi mắt rồi đứng dậy, vội vàng sờ khuôn mặt sau đó nhìn xuống cánh
tay, ừ, còn nhiệt độ, cơ thể cũng không có trong suốt, vậy thì bản cô
nương vẫn vui vẻ. Vén mành lên nhìn ra bên ngoài, tiểu quỷ ngồi ngay
ngắn phía trước, một tay cầm dây cương một tay cầm roi, lái xe ngựa cũng không tệ lắm.
Ngồi một bên, nhìn bàn tay quấn vải của hắn, ta nuốt nước miếng, “Tay còn đau không?”
Hắn lườm ta, cái mũi hừ hừ không đáp.
Ta nhức đầu, “Nói thẳng ra đi, ngươi rốt cuộc là ai, dù cho là người của ma giáo, ta hứa sẽ không thịt ngươi đâu nha.”
Hắn ngừng lại mấy giây, mới nói, “Ừ, ta là người trong ma giáo.”
Ta lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Cũng may ngươi là ma giáo, ta cứ
nghĩ đến việc ngươi là tiểu sư đệ Hành Sơn, lại đau não không biết có
nên chém thịt ngươi hay không.”
Tiểu quỷ yếu ớt nhìn, đọc rõ từng chữ, “Cặn bã, ngươi cắn thì cứ cắn, tại sao lại ngấu nghiến sống chết
không chịu nhả, còn bảo ngươi muốn ăn chân gà là thế nào?”
Mồ hôi tuông chảy, yên lặng nhìn trời, “Đại khái… do ta quá đói…”
“Hừ!”
Ta cười ngại ngùng, đang định xin lỗi hắn, đại hiệp nên có tấm lòng độ
lượng nha, lời chưa kịp nói đã thấy đường đi có chút kì lạ. Xoa cằm,
quan sát bản đồ trên tay thật kỹ, nghiêm mặt, “Tiểu quỷ, ngươi đi lộn
đường rồi.”
“… …”
Trời sập tối, gió lạnh thổi, dù là mùa
hè nhưng người ta vẫn run cầm cập. Ta khẽ quay đầu nhìn lại, một bia đá
lớn ở trước đường đi, phía trên có vài chữ nghệch ngoạch màu đỏ: