Đêm không trăng mới dễ giết người, ngày gió thổi mới dễ phóng hỏa.
Xa xa truyền đến tiếng chiêng đồng vang do người phu canh gõ, đã qua canh
ba, chỉ còn tiếng côn trùng kêu, không một âm thanh của con người.
Ta ngồi xổm đằng sau tượng đá Phật tổ, nắm chặt trường kiếm, hiện tại mới
thấm thía hàm ý của sư tỷ: "Lê Tử muội không nên suy nghĩ quá nhiều, nên tranh thủ thời gian mà làm việc" . Do ta nhất thời tham lam hưởng thụ
thú vui, nửa canh giờ đầu còn tạm ổn, ngay sau đó hai chân lập tức mềm
nhũn ra, mấy người ở đây lại hết lần này đến lần khác thi nhau chen lấn, không nhúc nhích được chút nào, khổ không thể tả.
Tối nay là thời điểm anh hùng võ lâm trên giang hồ cùng nhau hợp sức diệt trừ đại ma đầu.
Ngày mười lăm tháng trước, minh chủ đại nhân nhận được mật báo, thế lực của
ma giáo Tây Vực đang ngày một phát triển mạnh mẽ ở kinh thành, giáo chủ
Thủy Đông Lưu bí mật đi Quan Trung, mưu đồ lật đổ liên minh chính nghĩa, tự mình xưng bá giang hồ.
Từ xưa đến nay nhân vật phản diện đi
lại trên giang hồ có không ít người, nhưng tình hình của Thủy Đông Lưu
đột nhiên trở nên kì lạ, không thể không làm cho người ta phải nghĩ ngợi nhiều. Thứ nhất thế lực của hắn rất mạnh ở phương Bắc nhưng vô duyên vô cớ lại di chuyển đến Kinh thành, tất nhiên là kì quái; thứ hai có người đồn rằng hắn đến đây có mục đích xấu. Xét thấy cha mẹ của hắn đều là
những nhân vật phản diện được ghi lại trong sách đen, trao đổi bàn bạc
một hồi, cuối cùng chưởng môn của các môn phái quyết định, nên diệt trừ
đại ma đầu!
Mà bản thân ta là đệ tử của Hoa Sơn, dĩ nhiên cũng muốn tham gia sự kiện lớn này.
Mười năm trước ta bái sư ở Hoa Sơn. Bởi vì nơi này là một trong hai danh môn chính phái trên giang hồ, nếu đứng trước mặt các vị đại thúc đại thẩm
nói "Ta chính là nữ đệ tử của Hoa Sơn", xung quanh lập tức bắn ánh mắt
ngưỡng mộ về phía ta, cực kì hãnh diện nha. Cũng vì cái hãnh diện này,
mà lúc ta khoảng năm sáu tuổi cha mẹ liền kéo ta đến trước mặt thái sư
phụ, đem theo học phí, rồi cầu xin thái sư phụ thu nhận ta làm đồ đệ.
Thái sư phụ xiết chặt cánh tay bắp chân ta, đưa tay vuốt vuốt chòm râu trắng muốt, giọng âm trầm nói, "Gân cốt dẻo dai, là một thiên tài luyện võ.
Tống Tri, ngươi nhận tiểu oa nhi này đi."
Ta vừa nghe xong, lập
tức ôm lấy bắp đùi của phụ thân gào khóc, giằng co nửa ngày cũng không
chịu buông tay, mẫu thân lập tức đưa cho Tống Tri - - cũng chính là sư
phụ ta một bọc mức hoa quả, nhân lúc ta không chú ý, bà kéo phụ thân cao bay xa chạy. Để lại ta và sư phụ trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng ta chấp
nhận số mệnh đi đến lấy mức hoa quả trong tay hắn.
Ta vốn còn
tưởng câu nói gân cốt dẻo dai của thái sư phụ là thực, ngông nghênh tự
đại còn cho rằng mai này mình sẽ trở thành người hùng cứu giúp toàn bộ
võ lâm, ai cũng đừng đắc tội ta, nếu không ta ghi vào sổ đen. Kết quả ta trở thành đồng tử quét dọn, ai đến bái sư học đạo thái sư phụ cũng đều
nói "Gân cốt dẻo dai, là thiên tài luyện võ a". Lúc ta làm đệ tử thực
tập, như cũ gọi là "Gân cốt dẻo dai, là thiên tài luyện võ a", chờ ta
làm... Được rồi, một ngày đẹp trời nào đó vào lúc nửa đêm gió thổi lớn,
ta ở phía sau núi lặng lẽ đốt sổ đen.Đáng tiếc chính phái ngày nay không được ăn ngon miệng, bởi vì nhân vật phản diện hoành hành ngang ngược, xếp hạng cao thủ võ lâm trên thiên hạ cũng chỉ có tên của các nhân vật phản diện đứng đầu, chính phái đi mua túi
gạo lọ dầu còn bị tà phái cầm dao rượt vây đánh. Thân là người trong
chính phái, ta thường xuyên cảm thấy thực áp lực lắm nha.
"Ọt ọt
~" ta sờ sờ cái bụng xẹp lép, xoa xoa cái mông trong lòng rơi lệ, đại ma đầu ngươi xuất hiện sớm một chút không được sao, ta đang muốn nhanh
chóng quay về ăn bánh bao của Đường đại thẩm, bánh bao thịt a vừa mềm
vừa ngon, nhân bánh vẫn còn nóng hổi, cắn vào một miếng...
"Người tới là ai mau xưng danh tính!"
Không biết ai quát to một tiếng, ngôi miếu đổ nát ‘Rầm’ một tiếng bắt đầu
vang lên tiếng đao kiếm va chạm, người ẩn nấp trong nơi nhỏ bé này lần
lượt xông ra như nước lũ. Sư huynh sư tỷ ngồi bên cạnh cũng đã sớm rút
kiếm lao ra ngoài, ta đang định đứng dậy, chân bị tê vẫn chưa hồi phục,
đùng phát ngã xuống, trong hỗn loạn không biết bị ai đạp cho một cước,
lệ rơi đầy mặt, làm nhiệm vụ tập thể thật không dễ dàng gì!
Lúc
ta đứng lên lần nữa, phía trước chẳng còn một bóng người, chỉ nghe thấy
tiếng người tranh cãi, loạn hết cả lên, đột nhiên nghe thấy giọng minh
chủ la lên thật lớn: "Nhất định là ma giáo có người tiếp ứng, hãy bớt
những lời vô nghĩa đi, mọi người nghe lệnh, bắt sống bọn họ, truy hỏi
tung tích Đại ma đầu", dứt lời, đám người kia như dòng nước xoáy, bao
vây xung quanh lại. Chẳng mấy chốc lại vang lên tiếng binh khí đụng
nhau.
Đại ma đầu thả sai tin để nhử chúng ta đến Quan Trung? Ta
giận dữ rút kiếm, vậy là tốn công vô ích nửa ngày, còn không thể mua
được bánh bao thịt của đại thẩm, nói thế nào ta cũng vô cùng vô cùng hận a.
Đáng tiếc người phía trước quá nhiều, không ngừng vang lên
tiếng các chiêu thức tuyệt kĩ võ công của các vị trưởng môn, nào là
"Toàn phong quyền" "Phích lịch chưởng" "Chấn thiên quyền", nghe xong đã
biết địa vị sức mạnh bọn họ, người bên ngoài nhìn vào không khỏi hâm mộ. Đang lúc ta cố gắng chen lên đằng trước để giúp đỡ chính nghĩa, thì vô
tình nhìn thấy có người đang trốn ở cánh cửa đằng sau miếu.
Lén
lén lút lút, khẳng định không phải là người trong chính phái. Thân là
nhân vật phản diện lại nhát gan núp lùm như vậy, chắc hẳn là một kẻ ngây thơ. Nghĩ ngợi hồi đột nhiên cười nham hiểm, rút kiếm đi đến chỗ cánh
cửa sau miếu, nhớ tới lời thái sư phụ: "Bắt được một kẻ địch, được một
cái cổ vịt". Ta liếm liếm môi đã có chút khô khốc, nuốt xuống một ngụm
nước bọt, hình như ta thấy cổ vịt đang lớn tiếng gọi mình nha.
Tay trái cầm cánh cửa, đột ngột mở ra, tay phải trường kiếm không ngần ngại đâm thẳng về phía trước. Không nghĩ tới lại chẳng có thứ gì ở đây, mũi
kiếm phật một tiếng, dính ở trên bức tường đất.
Không có người?
Nhưng rõ ràng ta trông thấy có người đi từ chỗ này đi ra mà!