Hùng chưởng quỹ suy
nghĩ một chút, bừng tỉnh, “Là ở đó sao, đúng là nơi tốt, có điều là quá
hoang vắng, trước không có thôn, sau không có trấn, có điều…”
Chung Ly Dạ mỉm cười, “Có điều thế nào?”
Hùng chưởng quỹ suy nghĩ rồi mới nói: “Chuyện này cũng không phải bí mật gì, nghe đồn ngọn núi phía sau rừng trúc đó là nơi mà sơn thần ở, không ít
người đều nói đã gặp qua, nhưng khi hỏi hình dáng sơn thần đó ra sao,
bọn họ lại không nói ra được, cho nên mọi người ở đây cho đến bây giờ
không có đến ngọn núi đó, cái này cũng không có gì, nếu thật có sơn
thần, nhiều năm như vậy không xuất hiện, cũng không cần quá lo lắng.”
Nói thế chi bằng lúc đầu ông đừng nói là được, Chung Ly Dạ thầm nói, nghĩ
lại cũng thấy chỗ đó rất đẹp, còn nữa, sơn thần cũng là thần mà đâu thể
nào vô cớ chạy đến hại người được phải không?
“Mua nơi đó dễ không? Người quan phủ có làm khó dễ không?”
Hùng chưởng quỹ lắc đầu liên tục, “Nơi đó thuộc về cả trấn ta, chỉ cần tìm
trưởng trấn là được, địa phương nhỏ này của ta, khó có người bên ngoài
đến mau đất, mọi người trong trấn còn ước tăng thêm thu nhập, thủ tục
cũng dễ làm thôi.”
Chung Ly Dạ gật đầu, việc này hắn vẫn không thể ra mặt, thứ nhất là tuổi còn nhỏ, thứ hai là vì an toàn.
“Mong rằng Hùng chưởng quỹ giúp đỡ, huynh muội bọn ta ở đây không quen biết
ai, nhà trưởng trấn cũng không biết ở đâu, ngày mai muốn mời Hùng chưởng quỹ mang theo hộ vệ nhà ta đi làm việc này, sau khi làm xong thủ tục
mua bán, còn phiền Hùng chưởng quỹ giúp ta tìm mấy người làm nhà, ta và
muội muội vốn tay không đụng nước, chân không bùn, đừng nói đến việc xây nhà.”
“Cái này không thành vấn đề, mọi người đều ở đây đã lâu,
ai nấy đều coi nhau như là thân thích, thủ tục mau bán đã dễ, xây nhà ở
càng dễ hơn, chuyện kiếm tiền này, tất cả mọi người sẽ không từ chối
Chung Ly Dạ ôn nhuận cười, “Vậy phiền Hùng chưởng quỹ, mong rằng có thể trong thời gian nhanh nhất xây xong nhà ở, còn chuyện tiền công, ta sẽ trả
cao hơn người khác, trước khi nhà xây xong, huynh muội ta sẽ tạm ở đây.”
Hùng chưởng quỹ cười híp mắt, huynh muội họ tạm ở đây cũng thêm tiền cho
ông, hơn nữa vừa lúc tìm thêm việc cho mọi người trên trấn, chuyện thật
tốt a, “Tịch công tử yên tâm, ta sẽ làm tốt.”
Chung Ly Dạ đứng
dậy, theo thói quen vuốt thẳng góc áo, “Sau này còn có thể phiền đến
Hùng chưởng quỹ , mong Hùng chưởng quỹ không ngại.”
“Không sao.” Làm sao có thể, đây là thần tài nha.
Chung Ly Dạ cười cười, trở về phòng, túi bạc đương nhiên để lại.
Ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm, Hùng chưởng quỹ liền dẫn Thì Văn Chi đi,
Tịch Tình Nhi mượn cớ cần dưỡng thương nên về phòng, sau khi bôi thuốc
xong liền bò lên giường nằm, thì Chung Ly Dạ bước vào, cũng cho là nàng
đang nghỉ ngơi.
Linh thức vào không gian của tiểu Ngọc, vừa mới
đứng vững, theo phản xạ tiếp người đang nhào tới, vỗ cái mông thằng nhóc một cái, “Sao đệ cứ bay hoài vậy, không đi bộ được sao.”
Tiểu Ngọc le lưỡi, “Tiểu Ngọc nhớ tỷ tỷ mà.”
Bóp cái mũi nhỏ của thằng nhóc, Tịch Tình Nhi ôm nó đi, mỗi lần vào đây đều thấy một vùng thảo nguyên rộng lớn, nàng cũng không muốn thay đổi nơi
này, nhìn thấy một vùng xanh biếc như thế, tinh thần đều thoải mái.
“Hôm nay tỷ tỷ muốn sắp xếp lại đồ trong phòng, tiểu Ngọc tự đi chơi được không?”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được
edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui
vẻ >. “Không muốn, tiểu Ngọc ở đây giúp tỷ.” Tiểu Ngọc
không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, trước kia khi tỷ tỷ chưa vào đây chỉ có
một mình hắn tự chơi, bây giờ tỷ tỷ đến rồi, hắn có thể vừa giúp vừa
chơi với tỷ tỷ
Tịch Tình Nhi cũng biết ý tứ của thằng nhóc, “Vậy được rồi, có tiểu Ngọc hỗ trợ, nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Biết mình có thể giúp tỷ tỷ, tiểu Ngọc cười tươi như hoa, khuôn mặt phấn nộn thật khả ái.
Tịch Tình Nhi ôm chầm lấy nó hôn vài cái, hài tử này, thật sự không thể
không làm ngươi ta thương yêu, nhất định phải nghĩ đưa nó ra ngoài chơi, ở trong này không có bằng hữu, không có ai vui đùa thật không tốt tí
nào.
Nhìn một tòa núi nhỏ, Tịch Tình Nhi nhất thời không biết làm sao, cái gì cũng có, nhặt một cây bút bi lăn đến bên chân, dù sao nàng
cũng sẽ không dùng bút lông để viết chữ, nếu không nàng sẽ mệt chết vì
viết chữ bằng bút lông, giờ có một cây bút bi, có thể thay thế cho chữ
viết bằng bút lông.
“Tiểu Ngọc, đệ còn giá gỗ để đồ giống như ở bảo thất không?”
“Đương nhiên là còn.” Tiểu Ngọc vung tay lên, một loạt giá gỗ xuất hiện dựa
vào tường , Tịch Tình Nhi cũng lười hỏi cái này từ đâu ra, giống như
trước kia đã làm, ngồi xuống cạnh gái gỗ gần nhất, bắt đầu dọn dẹp.
Tiểu Ngọc lập tức biến ra thật nhiều rương gỗ, tất cả đều làm từ gỗ tử đàn,
một cái xuất hiện ngay trước mặt, Tịch Tình Nhi trợn mắt một cái, không
khách khí đưa qua bỏ mấy hộp bút bi vào, sau đó đẩy đến trước giá gỗ.
Khăn mặt, sữa tắm, sữa bột, các loại rượu, thuốc lá, xà phòng, dầu, gạo, các loại gia vị, băng vệ sinh. . . Băng vệ sinh là đồ tốt, mặc dù thay đổi
thời không, nhưng thân thể này vẫn là thiếu nữ mười hai tuổi, cũng sẽ
đến lúc hành kinh, cho nên, thứ này càng trân quý hơn những vật khác
nhiều, để ở chỗ tiểu Ngọc cũng không bị hư hỏng, thật tốt.
Tịch
Tình Nhi vui sướng hài lòng đem băng vệ sinh bỏ một bên, một nữ nhân cả
đời không biết cần bao nhiêu thứ giống thứ này, nếu có mà không dùng mới là ngốc.
Tiếp tục dọn dẹp, lại dọn đống văn phòng phẩm, còn có
vớ, sau đó đem mấy món đồ chơi dành cho con nít để ở ngoài nhìn tiểu
Ngọc đang mở to mắt, “Cái này để hài tử chơi, để đây cho tiểu Ngọc chơi
bớt buồn được không.”
“Dạ dạ.” Tiểu Ngọc vừa nghe là để cho hài tử chơi, hai mắt liền phát sáng, đem toàn bộ đồ chơi thu lấy, một người đi chơi.
Tịch Tình Nhi cười cười, cúi đầu dọn tiếp, mất cả nửa ngày, mới sắp xếp xong mọi thứ, lắc lắc cổ, mỏi quá. Đứng lên đi ra khỏi phòng, định nghỉ ngơi một chút.
Lúc này,Tịch Tình Nhi nhìn vật trong tay không khỏi đổ hắc tuyến, ngay cả hạt giống nàng cũng mang đến đây? Mới đi vào trong
nhìn lại, tất cả đều là hạt giống, đủ loại, cái gì cũng có, lẽ nào, nàng còn có tiềm chất làm nông dân? Ngẫm lại kỳ thực cũng không sao, nàng ở
khách điếm mấy ngày, mỗi ngày Hùng chưởng quỹ đều chuẩn bị cho bọn họ
mấy món ăn đơn giản, món ăn thôn quê, gà nhà chàng nghịch, ăn sáng đều
là rau cải, mang chút hương vị dân dã.
Nàng vốn cho rằng, ở địa
phương nhỏ này, ăn gì cũng thế, bây giờ nghĩ lại cũng không đúng, nhìn
lại ký ức của Chung Ly Tình, ở trong hoàng cung ăn món nào cũng thuộc
hàng sơn hào hải vị, nơi này cũng giống như Trung Quốc trong những năm
lịch sử xa xưa.
Nhìn một đống bao hạt giống nho nhỏ, Tịch Tình
Nhi nghĩ, làm nông phu cũng không sao cả, có núi, có sông, có ruộng,
cuộc sống lý tưởng thế, sau này không lo không có cái ngon để ăn.