Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực
Edit: Thanh Hưng
Anh dắt tay của cô trở về phòng, kéo ra ngăn kéo trong tủ quần áo, lấy vật phẩm ra giao vào trong tay cô.
"Sổ tiết kiệm?!" Còn có con dấu?!
"Ừ, em giữ lấy." Anh không buông tay cô ra, liều lĩnh kéo cô ngồi xuống bên giường: "Anh không biết như thế nào mới coi là đủ, nhưng là ít nhất
muốn cho em cảm thấy cuộc sống có điều bảo đảm, chờ em cảm thấy được rồi lại nói cho anh biết."
Anh, dùng hành động cam kết với cô tương
lqd lai không lo thiếu thốn? Nói cho cô biết, anh muốn trở thành một
người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm, để cho cô toàn tâm dựa vào?!
Cõi đời này, có mấy người đàn ông sẽ không chút do dự giao toàn bộ tài sản
của họ vào tay một người phụ nữ khác, để cho cô ấy toàn quyền xử lý?!
Nhưng là anh, cái người đàn ông có nụ cười chân thành tha thiết này, lại cứ toàn tâm tin cậy cô như vậy, tin tưởng cô có thể vì anh —— không, là vì tương lai "bọn họ", làm an bài tốt nhất.
Tay thật nặng. Hôm
nay anh giao vào tay cô, không phải toàn bộ tài sản của anh, mà là một
tấm lòng thành khẩn không giả dối, một đoạn tương lai hoàn toàn mới.
Cô có thể nhận sao? Cô nên nhận sao? Cô có tư cách nhận sao?
"Chính anh giữ lấy đi!" Cô cười yếu ớt, cuối cùng, vẫn là giao trả cho anh,
lúc nghiêng người sang chỗ khác thì đáy mắt lộ ra vẻ sầu não.
"Em, không nhìn sao?" Anh có một chút thất vọng.
"Không được. Trong lòng anh tự nắm chắc, hiểu được hoạch định là tốt rồi."
Phạm Hành Thư lần nữa lặp lại nụ cười: "Vậy, anh đã nghĩ qua a, cơ bản nhất
chính là muốn có một nơi che mưa che gió trước, dù sao hợp đồng thuê nhà ở đây cũng tới cuối năm là hết hạn, chúng ta thừa dịp trong khoảng thời gian này tìm kiếm phòng ốc thích hợp. Em chừng nào thì rãnh rỗi, chúng
ta cùng đi xem có được hay không?"
Dương Hân Nông há mồm đang
muốn từ chối, nghĩ lại ——"Cũng tốt." Nếu cô không theo bên người, chỉ sợ người này lại không để ý, mặc cho người ra giá thấu trời coi như làm
việc thiện.
Phạm Hành Thư cười đến thật vui vẻ: "Vậy em thích
phòng ốc như thế nào? Anh sưu tập rất nhiều tài liệu a, em tới xem một
chút thích loại nào, chúng ta lại thảo luận ——"
Các loại tờ roi
màu sắc rực rỡ, ảnh chụp, giới thiệu vắn tắt trải đầy giường, anh nằm ở
phía trên chọn lựa, Dương Hân Nông hít thật sâu, giờ khắc này nhìn lại
anh sắc mặt vui vẻ tự nhiên, lòng tràn đầy mong đợi vào viễn cảnh kế
hoạch tương lai tốt đẹp, chỉ là, cô lại không cách nào tham dự ——
"Hành Thư ——" Cô khẽ gọi, ngón tay dài khẽ vuốt qua gương mặt tươi cười của anh, nghiêng người tiến lên nhẹ nhàng hôn một cái.
Anh có chút đỏ mặt, lại không tránh nữa, chỉ là thẹn thùng kêu: "Hân Nông, em ——"
"Không có sao, chẳng qua là cảm thấy giờ khắc này anh mạnh khỏe đẹp trai, không kìm hãm được muốn hôn anh."
Mặt anh không được tự nhiên, không biết thanhhuung nên đáp lại thế nào. Anh biết diện mạo của mình thật ra thì rất bình thường, cô mới là xinh đẹp
không thể phản đối, nhưng là nghe được cô nói như vậy, tâm vẫn là ấm áp. Hân Nông không có ghét bỏ anh. . . . . .
"Hành Thư, anh đáp ứng
em, phải đối xử với mình tốt hơn một chút a, nếu như người khác khi dễ
đến trên đầu anh, không thể im lặng không lên tiếng nữa, phải hung hăng
phản kích lại, nếu không bọn họ sẽ được voi đòi tiên, hạng người gì nên
đối tốt, hạng người gì lại nên ít lui tới, tốn thêm chút tâm tư phán
đoán, biết không?"
Anh nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Vậy em gả cho anh, giúp anh phán đoán, có được hay không?"
Cô thở dài. Nói cũng chỉ là uổng công, cũng không phải là không biết được anh mười phần chín lần vận khí suy yếu.
"Nói cho tôi biết, anh đã từng ăn cái gì để cho anh ấn tượng rất khắc sâu rồi, không thể quên được thiệt thòi?"
"Ừ ——" Anh trầm ngâm: "Khi năm tuổi ở lớp chồi vườn trẻ, Tiểu Bàn ngồi
trước mặt anh mỗi lần cũng giành ăn điểm tâm của anh, nói cậu ta và anh
là bạn tốt, mà đồ tốt phải cùng bạn tốt chia sẻ, nhưng mà cậu ta lại
chưa từng chia sẻ thức ăn của cậu ta với anh; hồi tiểu học, có người
cũng nói là muốn làm bạn bè với anh, nhưng là mục đích của cậu ta là bởi vì anh làm bài tập tốt, muốn anh tới cuộc thi giúp đỡ cậu ta, anh không đáp ứng, cậu ta lập tức lqd không để ý tới anh; trong nước, hồi trung
học, thường thường có rất nhiều nữ sinh chủ động đến gần anh, cũng nói
muốn cùng anh làm bạn bè, thật ra thì trong lòng anh hiểu mình cũng
không có lực hút lớn như vậy, mục đích của các cô ấy là từ tiểu học đã
cùng lớp với anh, có tình cảm rất tốt với Quý Vân, thường thường muốn
anh giúp các cô ấy nói thêm vài lời hữu ích, đưa thư tình. . . . . ."
"Vậy anh tức giận hay không?" Bị người lợi dụng như vậy, cho dù ai đều có tư cách tức giận chứ?
"Sẽ không nha! Bởi vì dáng dấp Quý Vân rất tuấn tú, gia thế tốt, học tập
cũng tốt, đối xử với mọi người lại ôn hòa, không tự cao tự đại, nếu như
không phải là sau đó đi du học nước ngoài, điểm thi đại học hạng nhất
nhất định là cậu ấy. Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy vẫn luôn là tiêu điểm trong
đám người, anh đã quen với chuyện ánh mắt của các cô gái luôn đuổi theo
cậu ấy, nếu như mà anh là phụ nữ mà nói, cũng sẽ thích cậu ấy."
"Anh ta thật sự tốt như anh nói vậy sao?" Cô nhớ tới giọng nói dịu dàng ấm áp kia, xác thực, ngay cả thanh âm cũng mê người.
"Đúng nha." Anh cười đến hoàn toàn không có ngăn cách, không thèm quan tâm
bạn tốt quá xuất sắc sẽ làm anh kém đi. "Nhưng là thật kỳ quái, thế
nhưng cậu ấy lại thích một cô gái vĩnh viễn sẽ không yêu cậu ấy, rất sâu rất sâu, không có cách nào quay đầu lại."
"Tôi tương đối hiếu
kỳ, một người điều kiện xuất sắc như thế, làm sao sẽ trở thành bạn tốt
tri tâm của anh? Cái bí mật gì cũng có thể nói?" Phạm Hành Thư nơi nào
đáng giá để anh ta đối đãi khác biệt? Chẳng lẽ lại là một người ác liệt, lợi dụng Phạm Hành Thư tôn lên chỗ bất phàm của anh ta? Cho dù, cô
không quá tin tưởng Bùi Quý Vân sẽ là người như vậy.
"Cậu ấy nói, bọn anh đều là người tịch mịch."
Cô trong nháy mắt hiểu rõ.
Đúng vậy a, một người đàn ông tài giỏi như vậy, xuất sắc đến gần như không
có khuyết điểm, có thể nào không tịch mịch? Đàn ông ghen tỵ anh ta gặp
may mắn, không cách nào thật lòng kết bạn với anh ta, mà phụ nữ đối mặt
với anh thì ý loạn tình mê rồi, khó có tình hữu nghị tinh khiết. . . . . . Đại khái cũng chỉ có Phạm Hành Thư không có cái loại để tâm đó, có
thể chân thành làm bạn với anh ta thôi.
"Anh hiểu ý của anh ta sao?" Cô rất hoài nghi, rốt cuộc anh hiểu mấy phần.
"Không phải rất hiểu. Dù thế nào đi nữa cậu ấy nói đúng là, cậu ấy không yên
lòng anh à, nếu là cậu ấy không có ở đây bên cạnh anh, anh sẽ luôn bị
người bán đứng còn không biết chuyện, bởi vì cậu ấy nhìn người rất chính xác, sẽ nhắc nhở người nào anh nên cách xa
một chút. Trước kia không phải rất rõ ràng, sau tới tốt nghiệp trung
học, cậu ấy xuất ngoại du học, không hề cùng anh cùng trường cùng lớp
nữa rồi, thật giống như cậu ấy nói như vậy, trước lúc tốt nghiệp đại
học, một đồng học rõ ràng rất tốt với anh, thường thường đi theo anh tìm tài liệu, nghiên cứu nội dung luận văn, anh không nghĩ tới, hắn ta sẽ
ăn cắp luận văn tốt nghiệp của anh, mạo danh thế thân, hại anh kéo dài
thêm một năm.
"Đối với bạn gái đầu tiên thì cho đến khi cô ấy nói chia tay, anh mới biết cô ấy bắt cá hai tay, Hành Uy rất tự trách, cho
là cậu ta gây chuyện thị phi, hại anh bồi cậu ta ở trong bót cảnh sát
vượt qua một lễ tình nhân không có người tình, mới có thể khiến bạn gái
tức giận nói chia tay, thật ra thì hoàn toàn không liên quan tới cậu ta; bạn gái sau, bởi vì anh muốn nhập ngũ, nhưng là cô ấy là một cô gái nhỏ rất lệ thuộc vào người khác, anh không yên lòng về cô ấy, nên nhờ bạn
tốt chăm sóc, kết quả là chăm sóc ra tình cảm, sau khi làm lính khó được nghỉ phép đúng dịp lễ tình nhân, vẫn là không có biện pháp cùng cô ấy
trải qua. Tin được không? Em là người phụ nữ đầu tiên trải qua lễ tình
nhân cùng anh."
Dương Hân Nông nghe đến mắt choáng váng. Mẹ ơi,
số mạng của anh thật nhấp nhô. Cứ như vậy một đường nghe xuống, nếu như
cô có lòng thiết kế anh, tuyệt đối có bản lĩnh lừa gạt anh đến táng gia
bại sản, ngay cả quần lót cũng không chừa lại!
Nhưng cố tình, anh chính là gặp được cô, gặp được Bùi Quý Vân, không phải sao?
Đây nên coi như là "Ông trời thương người ngốc" sao? Anh không hiểu được so đo, chung quy lại là có người giúp anh tranh thủ, thật lòng thương yêu
anh.
"Anh hận những người đối đãi với anh như kia sao?" Không
cách nào tưởng tượng, đủ loại đãi ngộ, anh lại vẫn có thể giữ vững một
tấm lòng son tinh khiết lương thiện.
"Vừa mới bắt đầu có một chút. . . . . ." Anh xấu hổ nhỏ giọng thừa nhận: "Anh không phải là rất xấu chứ?"
"Đó là bình thường có được hay không? Nếu đổi thành tôi, đã sớm đưa cho họ
một thùng đạn, chúc bọn họ chết sớm siêu sinh sớm rồi." Anh coi như có
phong độ đấy, làm gì mà áy náy giống như là giết người phóng hỏa thế?
"Không cần thiết a, bởi vì sau đó anh suy nghĩ một chút, đồng học trộm được
luận văn của anh, lại không trộm được gì đó trong óc anh, sau khi tốt
nghiệp, hắn ta có thể vẫn dựa vào ăn cắp của người khác sống qua ngày
sao? Bạn gái thứ nhất của anh, cô ấy có lựa chọn tốt hơn, anh chỉ có thể nói anh không thích hợp với cô ấy, cho nên sớm phát hiện, tổng so với
tương lai càng ít hối hận hơn, điều này cũng không tính là chuyện xấu;
cho tới bạn gái sau đó, cô ấy cũng không phải cố ý tổn thương anh, thời
điểm lui tới, anh biết ngay cá tính của cô ấy tương dieendaanleequyydoon đối mềm yếu, lại tương đối phong hoa tuyết nguyệt, ở lúc anh không thể
bồi ở bên người cô ấy thì Bách Quân cho cô ấy thứ cô ấy muốn, anh có thể nói gì? Hơn nữa, trước kia cô ấy thường oán trách anh làm việc dứtt
khoát, thật ra thì cũng không sao, bọn họ vui vẻ là được rồi, dù sao
Bách Quân là bạn tốt của anh, anh không muốn phá hư tình cảm."
"Cho nên anh lấy bạn gái ra đến đáp?" Đây nên coi là rộng rãi hay là không
có thần kinh? Cô đang suy nghĩ, anh coi như gặp phải tổn thất lớn hơn
nữa, cũng vẫn biết tự nói với mình, dù sao chuyện thảm như vậy cũng gặp
được, cũng không thể bị thảm hơn như vậy nữa, sau này cũng không có
chuyện gì không thể đối mặt, bồi dưỡng năng lực chống đỡ của mình cũng
chưa hẳn không phải chuyện tốt. . . . . .
Cô coi như là phục anh luôn rồi!
"Không sao, hiện tại anh có em, em có muốn gả cho anh không?"
Mẹ ơi, những lời này sắp biến thành lời nói cửa miệng của anh rồi, cách ba đến năm tiếng lại nói một lần.
"Ai biết ngày nào đó anh có thể cũng lấy tôi ra để đền đáp hay không, hào
phóng đưa cho người ta? Tôi xong rồi hay sao mà lại làm cho mình thành
giá rẻ như vậy?"
"Sẽ không! Lần này anh sẽ rất để tâm chăm sóc
em, không để cho em chạy mất." Anh cường điệu bảo đảm, có chút hoảng hốt thanhhuung ôm chặt cô.
"Vậy sao?" Dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, khi được anh ôm chặt trong lòng, cảm thụ anh quan tâm, tâm lại chua sót muốn rơi lệ.
Anh, thật sẽ luôn luôn ôm chặt em, không bao giờ buông tay sao? Hành Thư?
Cô ở đáy lòng hỏi khẽ, không cho mình được đáp án chắc chắn.