Trong nguyên tác, tuy rằng Hư Trúc tính tình hiền lành chất phác và có trí
nhớ hơn người, nhưng tướng mạo lại được không dễ nhìn lắm.
Nhưng
tên này thì có điểm nào giống thế, môi hồng răng trắng, da mỏng thịt
mềm, hơn nữa lúc trước trên đường lên núi từ đầu đến cuối cái gì cũng
biết, làm gì có vẻ là thật thà chất phác…
Thôi Bác Văn lắc lắc
đầu không suy nghĩ nữa, một đường cùng Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh lên
núi, nhìn cảnh vật xung quanh càng thêm nghi hoặc.
Sau khi Hư
Trúc báo cáo với sư phụ về mong muốn ở lại chùa của Thôi Bác Văn hắn
liền thuận lợi được ở lại Thiếu Lâm Tự, hơn nữa nhờ có khoản tiền đóng
góp của hắn mà ngay sau đó hắn liền được mọi người nhiệt tình chiêu đãi.
Đêm đó, sau khi bữa tối kết thúc, tại trong thiện phòng, phương trượng
Huyền Từ đại sư mở hội nghị. Thiếu Lâm Tự với tư cách là một đại phái
trong võ lâm có truyền thừa lâu đời, nên luôn phải có trách nhiệm và
nghĩa vụ làm gương đi đầu, trong tương lai phải phổ độ chúng sinh, giúp
đỡ dân chúng trong thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.
Tại trong thời Bắc Tống loạn thế này, giúp cho dân chúng có một nơi trú ẩn hài hòa, an toàn và ổn định.
Thôi Bác Văn cũng tỏ vẻ đồng ý, Phương Trượng nói như vậy đúng là việc làm
có lợi cho muôn dân trăm họ, đối với dân chúng hay trong giang hồ thì
đều là một việc tốt to lớn, hơn nữa để biểu đạt tấm lòng, thúc đẩy làm
việc thiện trong tương lai, hắn lập tức tự nguyện quyên góp 500 lượng
hoàng kim cho phương trượng sử dụng.
Sau khi đưa tiền cho phương
trượng, thì Thôi Bác Văn liền lau mồ hôi hột, hắn cảm thấy bản thân hình như đi nhầm chỗ rồi, từ lúc tiến vào sơn môn đến thiện phòng này, số
vàng hắn cho đi có thể nói là rất khủng bố…
Thiếu Lâm Tự này sửa
lại gọi là Long Môn Khách Sạn thì cũng coi như tương đối hợp lý, Thôi
Bác Văn lắc đầu không nghĩ nữa, việc cấp bách bây giờ là phải tìm được
cuốn Dịch Cân Kinh bên dưới cái bồ đoàn kia, rồi thuận tiện nghĩ biện
pháp trà trộn vào Tàng Kinh Các một chuyến.
Nhưng đối với việc có đi Tàng Kinh Các hay không, trong lòng Thôi Bác Văn vẫn có điều kiêng
kị, dù sao chỗ kia cũng có một cao nhân là lão tăng quét rác đang ẩn cư
tại đó.
Theo lý mà nói, lão tăng đó có lẽ không hỏi thế sự nhưng
ai mà biết được vạn nhất tâm huyết của lão dâng trào, rồi lại nhìn ra
hắn có duyên với Phật môn thì giữ hắn ở lại độ hóa thì không ổn lắm…
Đoạn đường này, Thôi Bác Văn cũng đã hỏi qua Vô Nhai Từ, trong thiên hạ có
bao nhiêu cao thủ Hậu thiên đỉnh phong cùng Tiên thiên.
Vô Nhai
Tử sau khi suy ngĩ một lúc lâu thì trả lời rằng trên cơ bản những cao
thủ cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong đều là những lão quái vật trên giang
hồ, còn Tiên thiên cao thủ thì lão chỉ biế có sư phụ lão là Tiêu Dao Tử, còn những người khác thì lão không có duyên được gặp bao giờ.
Đối với Tiêu Dao Tử, thì Vô Nhai Tử tự nhiên cũng giới thiệu qua.
Tương truyền ở Đại Lý có một nơi rất thần kỳ, gọi là Trường Xuân Cốc, trong
cốc mọi người đều sống trên trăm tuổi, vả lại lão nhân trên trăm tuổi
cũng đều tóc đen, mặt mũi hồng hào nhìn giống như thanh niên, thiếu nữ
mười mấy tuổi.
Trong cốc vốn có một bộ sách thần kỳ, dạy người
cách trường sinh bất lão, sau khi Tiêu Dao Tử lấy được bộ sách, thì nơi
đây lưu lại một dòng suối làm cho người uống có thể bảo trì thanh xuân.
Truyền thuyết về Tiêu Dao Tử cũng bắt đầu từ đây, sau đó Tiêu Dao Tử bắt đầu
thu đồ đệ, sáng lập ra phái Tiêu Dao, nghiên cứu võ công thiên hạ, cuối
cùng thì biến mất.
Những chuyện này làm Thôi Bác Văn để ý nhất là hai điểm. Thứ nhất là cái Trường Xuân Cốc kia chắc không phải là giả
rồi, hắn cũng đã truy hỏi Vô Nhai Tử, lão lại bị hỏi cho á khẩu không
trả lời được, giống như cho tới nay chuyện này lão cũng không chú ý tìm
hiểu qua, chỉ biết rõ địa danh còn cụ thể địa chỉ ở đâu lại không biết
rõ.
Thứ hai chính là, cả đời Tiêu Dao Từ nghiên cứu võ học thiên
hạ nhưng chắc chắn không phải ai cũng nguyện ý cho lão xem bí kíp võ
công của mình, như thế thì hẳn là lão đã phải giao đấu với nhiều người,
không nổi danh cũng khó, thế mà trong truyền thuyết võ lâm lại không
xuất hiện người này.
Hai điểm này làm cho Thôi Bác Văn cảm thấy
nghi hoặc không giải thích được, giống như có một bàn tay vô hình đem
toàn bộ sự việc che giấu vô cùng kín kẽ chặt chẽ, mà xem đoạn mở đầu của Bắc Minh Thần Công có viết bài Tiêu Dao Du của Trang Tử. Điều này nói
rõ cái gì?
Cái này rất có vấn đề, Đoàn Dự không biết Khổng Mạnh, không biết Trang Tử, vì sao lại có đoạn mở đầu đó?
Hắn lắc đầu xua tan hết những ý nghĩ trong đầu, nếu có cơ hội nhất định
phải đi xem, cái suối bất tử ở Trường Xuân Cốc, con suối kia cũng có giá trị rất lớn, còn về phần những thứ khác, tạm thời không cần suy nghĩ.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, tháy trăng đã lên cao. Khung cảnh bên ngoài êm đềm
tĩnh mịch, đến lúc phải đi Tàng Kinh Các một chuyến rồi.
Lúc này
Thôi Bác Văn đã cho Vô Nhai Tử vào trong Vạn Giới không gian, lúc ban
ngày hắn cũng đã nhìn thấy Tàng Kinh Các từ xa, lại nói thì nơi đó cũng
không xa, ở ngay sau Đại Hùng bảo điện, ở phía đông của phòng ăn.
Hắn rón rén tránh khỏi mấy mấy nhà sư đi tuần rồi lẻn vào Tàng Kinh Các,
hắn nhìn phía trước là một cánh cửa lớn màu đỏ, bên trên có một bức
hoành phi sơn son thiếp vàng có ghi ba chữ lớn “Tàng Kinh Các”, dù là
ban đêm cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn đi dọc theo cầu thang đến trước cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, thì phát hiện cánh cửa cũng không có khóa
cửa, điều này làm cho Thôi Bác Văn rất mừng rỡ, vừa mới bước vào trong
chợt nghe thấy âm thanh máy móc vang lên.
【 Phát hiện cơ duyên võ học, một tòa Tàng Kinh Các, phù hợp tiêu chuẩn thu nạp】
“Tiểu Y, mau dừng lại!” Thôi Bác Văn vội vàng kêu lên, sao hắn lại quên mất
chuyện này chứ, nếu cả cái đại điện này biến mất thì chắc chắn sẽ kinh
động mấy nhà sư trong chùa, hơn nữa nếu trong Tàng Kinh Các có người thì thú vị rồi. Hy vọng Mộ Dung Bác cùng Tiêu Viễn Sơn không có trong này…
Hai người này buổi tối vẫn thường xuyên ra vào Tàng Kinh Các đấy…
“Không dừng được, ai nha, chủ nhân, ta đã nói người là không thể tùy tiện thu nạp cơ duyên rồi mà.”“Ta cũng có muốn đâu, ai mà biết vừa vào cửa liền bắt đầu thu nạp rồi, mà
bắt đầu quá trình thu rồi thì không thể điều khiển được nữa sao?”
Thôi Bác Văn khóc không ra nước mắt, hắn nào biết cái đồ chơi này cũng coi
là cơ duyên a. Tiêu chuẩn cơ duyên cũng quá tùy tiện đi.
“May mắn là lần này tử khí không có việc gì, bất quá làm chuyện này ít thôi bằng không xảy ra sự tình gì sợ người khó may mắn thoát khỏi”
【 Đang thu nạp】
Âm thanh máy móc vẫn đang tiếp tục.
‘Không có việc gì? Tử khí không có bạo động, may mắn, may mắn cái rắm!’
Mẹ kiếp, nếu Tàng Kinh Các biến mất, hắn không thể nghĩ ra hậu quả sẽ thế
nào, nhưng ít nhất là trên dưới Thiếu Lâm Tự nhất định sẽ đuổi giết hắn
đến chết. Cái này còn chưa tính là gì, lão tăng quét rác kia khẳng định
sẽ không bỏ qua cho hắn.
【 Thu nạp hoàn tất】
Đã xong…
Thôi Bác Văn nhìn toà đại điện trước mặt dần dần biến mất trong lòng phát khổ…
Lần thứ nhất còn có thể giá họa cho người khác, lần này chỉ có mình hắn, mục tiêu để giá họa cũng đều không có a….
‘Hay đem Vô Nhai Tử ném ra gánh trách nhiệm thay nhỉ?’
Ngay khi Lão Thôi đang xoay sở nghĩ kế, cố tính trước xem có cách nào rút lui êm thấm hay không.
Thì nghe thấy giọng nói rất nghiêm túc của Tiểu Y vang lên trong đầu.
"Chủ nhân, sau lưng 100 mét phát hiện có dao động năng lượng mãnh liệt, có vẻ là một phần của chiếc nhẫn nhưng rõ ràng lắm."
Thôi Bác Văn sửng sốt.
Từ từ quay người về phía sau, một nhà sư gầy gò mặc áo bào xanh, tay cầm
lấy một cây chổi cũ đang đứng nhìn hắn. Nhà sư này nhìn tuổi tác không
nhỏ, bộ râu dài thưa thớt.
Lão tăng quét rác...
Sợ cái gì sẽ gặp cái đó, thật đúng là làm kinh động lão gia hỏa này đến rồi..
Nhưng mà vì sao Tiểu Y nói có phản ứng năng lượng? Lúc trước hắn còn hỏi qua
Tiểu Y, nếu quả thật có những chiếc nhẫn khác tồn tại nàng có thể cảm
ứng được không? Tiểu Y có nói cho hắn biết rằng năng lực của nàng bây
giờ chỉ có thể cảm ứng trong phạm vi trăm mét, lúc ấy còn làm cho lão
Thôi bó tay rồi, hẳn tận 100m, thật là giỏi nha …
Lão tăng chắp tay hành lễ nói: “Vị thí chủ này, bần tăng có lễ.”
Thôi Bác Văn trong lòng phát khổ, có lễ cái rắm. thà rằng ngươi bỏ qua cho ta đi…
Nhưng vẫn ôm quyền đáp lễ nói: “Vẫn bối bái kiến tiền bối…”
"Tiền bối? Ha ha, bần tăng không dám, bần tăng bất quá chỉ là một nhà sư Thiếu Lâm bình thường phụ trách việc quét dọn mà thôi."
“A! Vậy mời người cứ tiếp tục quét dọn đi, ta xin đi trước..."
Nói xong, dưới chân Thôi Bác Văn như bôi mỡ, vận chuyển Lăng Ba Vi Bộ, nhảy lên mấy cái, đã đến bên ngoài Thiếu Lâm Tự, chạy về hướng sơn môn.
Thôi Bác Văn cảm thấy khẩn trương muốn chết, hắn có thể cảm giác được lão
tăng quét rác quá mức khủng bố, chỉ là đứng ở nơi đó, đã khiến hắn có
một loại cảm giác như Thái Sơn áp đỉnh, Thôi Bác Văn cảm thấy rất cấp
bách, nội lực vận chuyển đến cực hạn, ý định trước tiên chạy trốn khỏi
nơi đây.
"Ồ, Lăng Ba Vi Bộ?"
Ngay lúc Thôi Bác Văn đã ra
khỏi sơn môn Thiếu Lâm, sắp chạy vào trong một cánh rừng, hắn còn cho
rằng mình đã an toàn, thì bên tai liền vang lên một âm thanh kinh ngạc.
Thôi Bác Văn nghe tiếng quay lại, lão tăng kia chỉ cách hắn khoảng trăm mét, nhàn nhã bước đi nhưng mà mỗi bước đều kéo khoảng cách mấy trượng.
Có thể chạy trốn mới là lạ…. Hoàn toàn không cùng đẳng cấp.