Ánh sáng màu tím lóe lên, rồi một đống vật phẩm xuất hiện ở trước mặt Thôi Bác Văn.
Cuối cùng cũng thấy được chiến lợi phẩm, chuyến này có thể nói là kinh tâm động phách cực kỳ nguy hiểm.
Tiểu Y nói: "Các vật phẩm đạt được như sau, một căn nhà ba gian bằng gỗ tử
đàn nghìn năm, hai vạn cuốn sách vở tạp học các loại, một vạn cuốn bí
kíp võ công, một chiếc nhẫn chưởng môn Tiêu Dao phái, một bức họa, một
con Vô Nhai Tử."
Khoan...! Thôi Bác Văn cảm thấy có cái gì đó sai sai, nói: "Một con Vô Nhai Tử? Tại sao lại không gọi là người?"
Tiểu Y không trả lời, chỉ dơ ngón tay như ngọc lên chỉ về một phía.
Thôi Bác Văn nghi hoặc nhìn theo hướng tay chỉ, thì thấy có một con khỉ toàn thân trắng toát, đứng ở đó với vẻ mặt ngơ ngác...nhưng khi nhìn đến
Tiểu Y thì lộ vẻ sợ hãi.
Thôi Bác Văn hít sâu một hơi, nhìn Tiểu Y rồi nói: "Không phải ngươi định nói con khỉ này là Vô Nhai Tử chứ..."
"Đúng thế, nó tên là Vô Nhai Tử, có gì kỳ lạ sao?"
Kỳ lạ? Khóe miệng Thôi Bác Văn co giật.... "
Đây chẳng phải là một con khỉ sao, Vô Nhai Tử biến thành khỉ từ khi nào vậy?
Có phải muốn thay đổi lại hết trật tự thế giới hay không...
Cứ tưởng là ngọc thụ lâm phong, phong lưu tuấn lãng thế nào, thì ra chỉ là một con khỉ...
Thôi Bác Văn cảm thấy cả người không được khỏe, không hiểu hắn đã lạc vào
cái thế giới Thiên Long kiểu gì... bị bọn Hàm Cốc Bát Hữu gài bẫy... Rồi lại còn cả một con khỉ không theo lẽ thường...Vô Nhai Tử nữa chứ.
Hắn có cảm giác không biết có phải đã xuyên không nhầm chỗ không, mà làm
sao lại xuyên đúng vào cái vị diện hiếm có khó tìm như thế này...
Thôi Bác Văn hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình của mình
Sau khi bình tĩnh... thì lại suy sụp lần nữa... "Cái con mẹ nó thật là khó chịu... tại sao lại là một con khỉ chứ..."
Thôi Bác Văn quay lại nhìn Tiểu Y nói: "Tiểu Y, biến cho ta một nải chuối tiêu..."
"Cần chuối tiêu làm gì? Chủ nhân đói đụng sao?"
"Mau lên, đừng hỏi nhiều..."
Tiểu Y vẫy tay một cái, trước mặt lập tức xuất hiện một nải chuối tiêu, Thôi Bác Văn không nói nhiều, mà cầm lấy nải chuối rồi đi đến dứ dứ trước
mặt Vô Nhai Tử, vẻ mặt Vô Nhai Tử đầy nghi hoặc, nhưng theo bản năng
cũng nhận lấy.
Sau đó bóc vỏ, cắn từng miếng một bắt đầu ăn, trên mặt còn lộ vẻ thỏa mãn, động tác vô cùng thuần thục như nước chảy mây
trôi, "Mẹ kiếp!"
"... Đúng là một con khỉ rồi... " Tia hi vọng cuối cùng của Thôi Bác Văn cũng theo đó mà vỡ tan.
Con khỉ trắng ăn chuối xong thì tiện tay quẳng vỏ chuối ra sau lưng, sau đó cái đầu run run nhìn Thôi Bác Văn.
"Lão phu đúng là Vô Nhai Tử, không biết đây là thế giới nào, các hạ là chủ nhân của thế giới này sao?"
Thôi Bác Văn nhìn con khỉ trắng đang ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt rất nghiêm
trang...Nhưng nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên, tuy nhiên vẫn
mở miệng trả lời: "Đúng thế, ta chính là chủ nhân nơi này."
Dứt lời,
Thôi Bác Văn lại nhớ đến Tiểu Y trong thế giới huyễn cảnh kia, và cả
những lời nàng đã nói, hắn chỉ là chủ nhân của Vạn Giới Chỉ Hoàn, chứ
không phải là chủ nhân của Vạn Giới Không Gian, nghĩ đến đây thì hắn
liếc nhìn Tiểu Y, nhưng Tiểu Y lại có đang hứng thú nhìn chú khỉ lông
trắng không thèm để ý gì đến hắn. Mà Vô Nhai Tử bị Tiểu Y nhìn thì lông
lá toàn thân dựng đứng, lúc trước đã xảy ra chuyện gì rồi không biết?
Nhưng Thôi Bác Văn cũng lười hỏi, có thể là do bản thân bị ảnh hưởng huyễn
cảnh lúc trước chưa hồi phục, khi nãy hắn cũng Tiểu Y đã nói qua sự tình của chiếc nhẫn và Giới Linh, Tiểu Y đã kiêu ngạo nói: "Mặc dù Vạn Giới
Chỉ Hoàn đã bị tàn phá, nhưng ta là ai chứ, ta vẫn có chút tự tin mà nói rằng nếu quả thật còn những chiếc nhẫn khác đang lưu lạc bên ngoài, thì khả năng có thể hình thành Giới Linh khác là bằng không."
Thôi
Bác Văn lắc lắc đầu, không nghĩ đến những thứ hư vô mờ mịt kia nữa, mà
lại nhìn con khỉ ở trước mắt, thấy có chút buồn phiền, nhìn thế nào cũng không thấy con khỉ này có điểm nào giống với ông lão bại liệt trong
huyễn cảnh lúc trước, lại càng không giống như có nội công thâm hậu gì
gì đó.
Trong khi Thôi Bác Văn đang dò xét thì Vô Nhai Tử cũng
đang quan sát con người thần bí này, vốn lúc đầu lão đang ở trong phòng
nhàn nhã gặm hoa quả, thời gian vừa rồi tìm hoa quả thật có chút khó
khăn, mà lão lại không muốn ăn mận, nên hàng ngày đành gặm tạm lá cây
thay thế.
Thế nhưng ngay lúc lão đang nghẹn một nắm lá ở trong
họng mà không nuốt xuống được, thì bỗng nhiên thấy hoa mắt, rồi thấy
xuất hiện ở chỗ này, lúc đó Vô Nhai Tử sợ đến phát ngốc, loại chuyện như thế này đã vượt quá sự hiểu biết của lão.
Sau đó lão gặp một
người giống như tiên nữ trong tranh vẽ, phiêu phiêu bay tới, dường như
lúc đó có chút rõ ràng hơn, nàng là một mỹ nữ trưởng thành cực kỳ xinh
đẹp, nhưng lại hơi nhỏ bé, trong lòng Vô Nhai Tử cảm thấy đây có lẽ hôm
nay là ngày đặc sắc nhất trong nhân sinh của lão, không chỉ mơ mơ màng
màng lạc vào chỗ này, mà còn gặp một người tí hon chưa từng thấy bao
giờ.
Sau đó lão nghe thấy được một câu mà bình sinh lão ghét
nhất, người tí hon kia nhìn lão rồi lầm bầm, "sao lại thu vào một con
khỉ..."
Một con khỉ... con khỉ...con khỉ...
Tuy rằng Vô
Nhai Tử bị phản đồ Đinh Xuân Thu bày kế cho lão ăn phải một loại thiên
địa kỳ vật là Nấm Đầu Khỉ, khiến nội lực toàn thân không thể vận dụng,
rồi bị đẩy xuống dưới sườn núi, sau đó mới được Tô Tinh Hà cứu.
Nhưng mà trước giờ không có ai dám gọi lão là con khỉ, mặc dù nhìn lão rất giống, nhưng Vô Nhai Tử cũng có tôn nghiêm của lão.
Sau đó lão dùng lời chính nghĩa chỉ ra chỗ sai, Vô Nhai Tử lão chính là con người.
Tiểu Y cũng không kém, làm gì có người nào ngu xuẩn đến độ thoái hóa thành cái bộ dang này, và vẫn gọi lão là khỉ như trước.
Vô Nhai Tử thấy giải thích không có kết quả, thì thẹn quá hóa giận, lão
muốn bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, dù nội lực đã bị phong ấn, nhưng
lão vẫn còn có tay có chân, nên lập tức giơ móng vuốt lên cào Tiểu Y...
Sau đó lão bị một cái lồng sắt không biết từ đâu ra nhốt lại, cái lồng sắt
của người tí hon làm cho lão tức lộn ruột, mãi cho đến khi Thôi Bác Văn
xuất hiện thì mới được thả ra.
Rốt cuộc thì Thôi Bác Văn cũng
hiểu ra vấn đề, vì sao Vô Nhai Tử lại có vẻ trốn tránh ánh mắt của Tiểu
Y, ngay lập tức nổi cáu, giật dữ quát: "Tiểu Y, sao ngươi lại ngược đãi
động vật như thế..."
Vô Nhai Tử: "... Ta là do bị hại nên mới biến thành thế này..."
Thôi Bác Văn vỗ đầu một cái, giận dữ quát: "Tiểu Y, tại sao ngươi có thể ngược đãi con khỉ Vô Nhai Tử này như thế..."
Vô Nhai Tử ngửa mặt lên trời câm nhín, "Được rồi, cái gì là người cái gì
là khỉ, cũng chỉ như mây khói thoáng qua, hiện tại một thân nội công của ta không thể thi triển, cái này mới là quan trọng, phải chịu làm khỉ,
hừ! nếu ta mà có thể sử dụng được nội lực thế nào cũng phải giết hai đứa này..."
Tiểu Y ra vẻ vô tội nói: "Ta không biết nha, ta thấy nó cào ta, cứ tưởng nó bị bệnh dại, nên tiện tay nhốt lại thôi."
Thôi Bác Văn nghiêm mặt nói: "Sao ngươi có thể nói như thế, đây là ngươi đang vũ nhục Vô Nhai Tử đó."
"Thấy chưa, xem đi," Vô Nhai Tử cảm động, rốt cuộc cũng có người thấy bất
bình mà đứng ra minh oan cho lão, tuy rằng tiểu tử này cũng rất đáng
ghét, nhưng được cái là hắn vẫn biết phân rõ phải trái, Vô Nhai Tử đã
quyết định, mang hết công lực suốt đời của bản thân truyền cho hắn, dù
sao thì nhìn tiểu tử này cũng thuận mắt hơn con nhóc kia nhiều.
Nhưng khi lão đang định mở miệng khen hai câu thì...
Tiếng của Thôi Bác Văn lại vang lên: "Bệnh dại chỉ có truyền qua chó mèo
thôi, còn rất ít thấy trên khỉ, trên khỉ chỉ có truyền mấy loại như SARS với virus viêm gan B gì gì đó."
"A ~~" Tiểu Y cũng rất nghiêm túc lắng nghe, giống như đang đi học vậy.
Vô Nhai Tử khóc không ra nước mắt, thuận mắt cái gì chứ, đều là giả dối...