"Dừng lại... Không... Ngươi không thể làm như vậy... KHÔNG...........!!!!!"
Asisu giật mình tỉnh giấc trong đêm, nước mắt không tự chủ trào ra lăn dài
trên má, cả người nàng cũng sớm thấm ướt mồ hôi... Bị cơn ác mộng quấy
rối suốt một tuần qua khiến Asisu khá sợ hãi, nàng có cảm giác rằng đó
không phải là mơ mà là sự thật, một việc nàng không muốn thấy sắp diễn
ra. Trong mơ, bóng dáng quen thuộc của Carol hiện ra rõ ràng, Carol mỉm
cười vô tội với nàng, chỉ là nụ cười ấy không thích hợp cho tình huống
hiện tại. Trên tay Carol đang siết chặt thanh kiếm nhuốm đầy máu, xung
quanh nơi cô ta đứng chất đống thây người, người mà Asisu nàng vô cùng
trân trọng. Sau khi tỉnh giấc, Asisu vẫn nhớ kỹ những lời Carol đã nói:
"Là ngươi làm sai, tất cả đều là lỗi nơi ngươi! Ngươi khiến ta lạc mất gia
đình, khiến ta vĩnh viễn mất đi người cha mà ta yêu quý, Carol ta thề
giết sạch những kẻ mà Asisu ngươi quan tâm. Ta muốn ngươi phải nếm trải
mùi vị mất đi người thân là như thế nào, thử xem nó có dễ chịu hay không rồi chết cũng chưa muộn,...."
__________
Mặt trời chưa
kịp ló dạng thì Asisu đã sớm rời khỏi giường, nhiều đêm ngủ không yên
giấc khiến tinh thần cùng thể lực của nàng sa sút đáng kể. Công văn
trong triều mấy ngày nay Asisu đều phải nhờ tới tể tướng Ahmose xem qua, các tài liệu chính sách đổi mới Hạ Ai Cập mà nàng biên soạn cũng được
ông sắp xếp lại và bố cáo cho quân dân: giảm thuế, miễn thuế 3 năm cho
hộ gia đình nghèo, xây dựng trường học quốc gia và vài lớp học nhỏ, nâng cấp lại các dãy nhà tại khu ổ chuột, tuyển thêm người vào quân đội Hạ
Ai Cập,...
Và dĩ nhiên, những việc nói trên đều cần số tiền vàng
khá lớn để thực hiện nhưng quốc khố Hạ Ai Cập không đủ để cung cấp,
Asisu cũng biết điều đó nên nàng không dùng tiền trong quốc khố mà dùng
số tiền tên Mene để lại. Phải nói rằng Mene rất giàu, số tiền mà hắn
nhận hối lộ từ chư hầu các nước, tham ô công quỹ, bốc lột dân chúng đã
lên tới con số khủng, tài sản của hắn thậm chí gấp ba, gấp bốn lần quốc
khố Hạ Ai Cập nha...
Còn về việc số những nô lệ bị nhiễm dịch Sốt Tây Sông Nile ở làng Tanis và vài làng khác, Asisu đã cho người chuyển
họ vào đền thờ bên cạnh tẩm cung của nàng cho tiện đường chăm sóc, vả
lại đền thờ rất lớn, để trống cũng chẳng làm gì.
__________
"Nữ hoàng! Ngài có cần thần giúp gì không?"
"Cút!"
Asisu chán ghét quăng ra một chữ rồi cắm đầu đi thẳng, không thèm quay lại
nhìn, thế nhưng người phía sau đâu dễ dàng buông tha Asisu, bất chấp bị
nàng xua đuổi vẫn bám theo nàng. Người đó là Hecto, học trò của y quan
Berlin. Khi ở làng Tanis, hắn từng nhiều lần xúc phạm nàng, thế mà dạo
gần đây chẳng hiểu vì sao hắn lại bám theo nàng như đỉa, muốn gỡ cũng gỡ không ra."Đừng theo ta nữa!"
"Nữ hoàng, đi một mình tới công trường rất nguy hiểm, thần phải đi theo để bảo vệ ngài." Hecto cương quyết phản kháng.
Ở công trường, nơi nô lệ làm việc có vô số loại người, xấu tốt đều có đủ, nếu chẳng may Asisu bị kẻ xấu bắt làm con tin rồi dùng nàng đe dọa Hạ
Ai Cập thì phải làm sao? Hắn đây không muốn nàng gặp phải sự cố ngoài ý
muốn chút nào. Hắn đã bắt đầu chú ý đến nàng sau cái hôm nàng nói sẽ
chữa bệnh cho nô lệ, hắn vốn tưởng nàng rất kiêu ngạo tỏ vẻ ta đây,
không nghĩ tới nàng thật sự biết y thuật, còn vì tình trạng của số nô lệ nhiễm bệnh mà lo lắng, chăm sóc họ tới nổi mất ăn mất ngủ...
Mặc dù bên ngoài Asisu có vẻ khó gần và đôi lúc nhẫn tâm đến đáng ghét,
nhưng thật chất nàng là người lương thiện giàu tình cảm, chỉ cần ai tiếp cận hay chú ý quan sát nàng thì sẽ nhận ra ngay. Cũng như Hecto mỗi
ngày đều cùng nàng và nhóm học y điều chế thuốc nên sớm đã nhận ra,
Asisu nói chuyện không phân địa vị, nàng không chấp nhất việc hắn cùng
Mekul từng xúc phạm nàng, vẫn cười đùa như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy trước kia hắn sùng bái Carol, nhưng lúc này đã không còn nữa, hắn tỉnh
ngộ rồi, người hắn tôn kính bây giờ là Asisu.
Người như thánh nữ
Carol chỉ được cái tóc vàng mắt xanh thôi, bấy nhiêu đó làm sao sánh
được nữ hoàng Asisu??? Carol ngày ngày vui đùa ở các nước lâng bang,
Asisu ngày ngày cặm cụi suy nghĩ cải tạo chính sách. Carol kết oán thù
mang về Ai Cập khiến biết bao binh sĩ vong mạng sa trường, Asisu lo dân
đói nghèo liền giảm thuế phát lương thực,... Nói ra việc gì thì Asisu
vẫn luôn là tốt nhất, và có lẽ trước kia hắn mù rồi nên mới yêu thích
Carol.
"Phiền phức quá đi mất!" Asisu rầu rĩ không nguôi........
________
End chương 38
Đừng hỏi vì sao chương ngắn, bởi sự thật là nó rất dài, chỉ tại ta sơ ý ấn
nhầm nút nguồn, thế là mất hết dữ liệu, phải viết lại từ đầu, nản quá
nên có nhiêu đây thôi... Biết khi nào mới thôi ấn nhầm nút off đây, chỉ
tại cơn buồn ngủ gây nên tội.