Asisu không quan tâm Izumin còn ở sau lưng, nàng mắt nhắm mắt mở đi
nhanh về phòng ngủ, chỉ là mới bước lên bậc thềm hành lang thì tông phải một người đứng sau cột đá. Nàng ôm cái mũi bị đau than nhẹ vài tiếng,
ngẩn đầu muốn mắng người đối diện nhưng khi nàng nhìn thấy người đối
diện là ai thì đành ngậm miệng im bặt.
Người đối diện một thân
huyết y cao ngất, dung nhan thần thánh không nhiễm bụi trần lại pha lẫn
chút lãnh khốc tà mị khiến cho người ta không tránh khỏi trầm luân. Một
đôi mắt đen tuyền ẩn chứa ánh sáng thâm thúy xuyên thấu tất cả, làn môi
mỏng màu máu sít sao mím lại. Người này cực kỳ quen thuộc với Asisu nàng nha, đó chính là Ragashu.
“Ngươi thức khi nào vậy, đứng ở đây
lâu chưa? Sao không ngủ tiếp, trời còn chưa sáng đâu!” Asisu híp mắt dò
hỏi Ragashu, nàng muốn biết Ragashu có thấy nàng bị Izumin cưỡng hôn hay không, nói trắng ra thì nàng đang sợ Ragashu hiểu lầm đó.
“Ta
mới đi tới đây thôi, lúc nãy ta tỉnh lại không thấy nàng nên đi tìm
nàng. Thể trạng của nàng đang dần hồi phục, chạy lung tung vào buổi tối
không tốt.” Ragashu ôn nhu sờ đầu nàng
“Ta biết nha, ta liền trở
về ngủ nè, ngươi cùng ta đi!” Theo như câu trả lời của Ragashu thì Asisu khẳng định Ragashu không biết chuyện gì vừa xảy ra. Thầm thở phào nhẹ
nhõm, nàng nắm lấy tay Ragashu vui vẻ lôi kéo, Ragashu cũng thuận theo ý nàng bước đi.
Asisu vô tâm đi phía trước, nàng không hề nhận ra
sự khác lạ của người phía sau. Gương mặt vạn năm ôn nhu của Ragashu bất
ngờ nhếch lên khóe môi biểu lộ ý cười lạnh lẽo, ánh mắt như ẩn như hiện
một tia âm ngoan nhìn chằm chằm Izumin đang đứng ngoài trời cách đó
không xa.
_
“Asisu...”
“Làm sao? Có gì thì mau nói, ta còn phải ngủ, oáp~~~” Đang lúc Asisu chuẩn bị trùm chăn ngủ thì
Ragashu lại gọi nàng, điều đó khiến nàng buồn bực không thôi, nàng thiếu ngủ, nàng thật sự sắp biến thành gấu trúc Ai Cập rồi nha...
“Hôn lễ của ta và nàng... Ta nghĩ cứ mặc kệ, xem như chúng ta chưa từng nhắc tới...” Ragashu tao nhã ngồi xuống bàn đá, rảnh rỗi đem nhánh hoa sen
trắng trong lọ nghịch đến trên tay. “Còn có, sáng sớm ngày mai ta phải
cùng Nerfen quay về Babylon!”
“Ngươi nói cái gì mặc kệ hôn lễ
giữa ta và ngươi? Ngươi chán ghét ta rồi sao? Ngươi muốn về Babylon để
tránh ta sao?” Asisu ném chăn gối khỏi người, nàng nhảy dựng lên phóng
tới trước mặt Ragashu túm lấy áo anh, trợn trắng hai mắt nhìn anh, trong lòng thì đã loạn thành một đống.
Ragashu, anh đang nói cái quái
quỷ gì vậy? Từ lâu ta đã quen với sự có mặt của anh, tự dưng bây giờ anh lại muốn ly khai khỏi ta là ý gì? Chẳng lẽ vì ta không chấp nhận tình
cảm của anh mà anh chán nản muốn bỏ rơi ta sao?
Không, ta không cần, ta không cần anh bỏ rơi ta...
“Nghĩ đi đâu vậy! Ta làm sao có thể chán ghét nàng, ta chỉ muốn đợi nàng yêu
ta, đến khi đó ta và nàng tính chuyện hôn lễ cũng không muộn. Nếu ngay
lúc này tổ chức hôn lễ, lỡ như mấy năm sau nàng vẫn không yêu ta mà phải cùng ta một chỗ thì sẽ ủy khuất cho nàng, nàng chịu ủy khuất tim ta
liền đau lắm.” Ragashu xem vẻ khẩn trương của Asisu, nơi đáy mắt lóe
chút tinh quang khó nhận ra, anh dịu dàng ôm lấy nàng vào lòng dỗ dành.
“Vì sao ngươi phải đi?” Asisu thấp giọng hỏi
“Rakefi gởi thư nói hoàng phi Carol tới Babylon làm khách, hắn muốn ta cùng
nàng tới Babylon để tổ chức hôn lễ và tiếp đón Carol.”
“Hắn muốn ngươi đưa ta đi theo? Vậy ta đi chung với ngươi.”
“Làm thế không ổn! Nàng thừa biết vụ ám sát, phóng hỏa ở Thượng Ai Cập cùng
việc nàng bị thương lần này đều là do Rakefi gây ra, có đúng không?” Nói đến đây, biểu tình của Ragashu bỗng chốc trở nên trầm mặc, ánh mắt thâm thúy làm người ta không rõ được anh đang nghĩ gì.
Asisu chau mày suy nghĩ, cố gắng sắp xếp tất cả những việc đã xảy ra từ trước tới nay
thành một chuỗi trong đầu. Sau một lúc nàng mới phun ra được một chữ
“Đúng!” qua kẽ răng.
“Ừ. Vậy ta hỏi nàng, nàng nghĩ là Carol thật tình đối tốt với nàng?”
“Đúng, Carol tốt lắm, em ấy là một cô gái ngây thơ, nhỉ nhảnh. Chỉ là quá mức
thiện lương, nhu nhược dễ dàng bị người khác ức hiếp.” Asisu thoát khỏi
vòng tay của Ragashu, nàng ngồi xuống ghế, chống hai tay lên cằm, tròn
mắt nghi hoặc nhìn anh.
“Thiện lương? Nàng không nghĩ rằng Carol
đang giả vờ tốt bụng để lợi dụng Menfuisu, âm thầm trả thù những gì nàng đã làm với nàng ta sao?” Ragashu đỡ trán, anh không biết nên gọi Asisu
ngây thơ hay là ngu ngốc đây.
“Không có khả năng, làm sao lại có chuyện đó được!” Asisu khẽ lắc đầu phản đối.
“Nữ hoàng, những gì Ragashu vương nói điều có khả năng xảy ra. Carol âm
hiểm ngoan độc không thua kém gì người đâu, nữ hoàng!” Ari thở dài đẩy
cửa phòng bước vào, cô vốn định qua phòng Asisu, xem Asisu đã tỉnh chưa. Ai ngờ cô lại vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa Asisu và Ragashu,
biết Asisu không tin Ragashu nói nên cô mới đánh liều lên tiếng.
“Khụ... Ý chị nói là sao hả Ari?” Asisu bị chính nước bọt của mình làm sặc,
nàng vỗ ngực ho khan, oán thán nhìn bộ dáng Ari cười gian với nàng.
Ari trước mặt người khác kêu nàng âm hiểm ngoan độc kìa!
Ôi thần linh ơi, oan cho nàng quá đi, nàng rõ ràng là thục nữ dịu hiền mà. Mấy cái chuyện hiểm độc kia là do Asisu trước làm nha, nàng không có
làm cái gì hết á...
“Nữ hoàng đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ đùa
chút thôi, người rất hiền lương nha~” Ari cười cười, thuận tay rót cốc
nước cho Asisu, Asisu giận dỗi bẹo má Ari. Ragashu thoải mái nhìn Ari
cùng Asisu đùa giỡn nhau.
Ragashu cũng như Asisu, là loại người
không câu nệ giai cấp, sang quý hay bần hèn. Mặc dù Ari là nữ quan thuộc giai cấp thấp nhưng anh và Asisu đều không quan tâm mà xem cô như người một người chị. Chính Ari cũng đối xử với mọi người rất tốt và chân
thành đấy thôi.
“Ari, tại sao chị nói Carol âm hiểm ngoan độc? Chị biết được gì à?” Asisu bĩu môi
“Ừ!” Ari đáy mắt hiện lên sự tức giận không nguôi.
“Là chuyện gì, chị nói ra xem?” Ragashu xoa xoa hai bên thái dương, tùy tiện hỏi.
“Trước lúc hoàng phi điện của Carol bốc cháy, nữ hoàng sai ta đưa thuốc bổ cho Carol, người nhớ không?” Ari cắn môi dưới
“Ta nhớ.” Asisu gật đầu
“Ừ. Sau khi đưa thuốc cho Carol xong, ta định quay về thần điện nhưng bị
Carol và thị nữ Teti của ả viện cớ giữ lại, lát sau Rakefi xin vào diện
kiến ả, hai người họ to nhỏ nói gì đó rồi giải tán. Khoảng nửa giờ sau
thì hoàng phi điện bỗng nhiên bốc cháy, lửa lan vào trong điện, ta muốn
kéo Carol chạy ra ngoài nhưng ả ta chỉ nhếch mép cười không chịu đi.
Ngược lại còn giữ lấy tay ta không cho ta đi, sức lực của ả rất mạnh,
giống hệt như người từng luyện võ, ta cố hết sức mà không chống trả được ả. Vậy mà khi nhìn thấy Menfuisu đằng xa chạy tới, ả liền lui về sau
giả vờ ngất xỉu đợi Menfuisu giải cứu. Ta và Teti được binh lính đưa ra
khỏi chỗ đó, Teti lại đột nhiên gào khóc ôm lấy chân Menfuisu mà kêu
oan. Đem tội danh đổ lên đầu ta, nói ta nghe lệnh của người đến ám sát
Carol, muốn thiêu sống Carol. Chuyện sau đó thì người cũng đã biết
rồi...” Ari một hơi kể hết chuyện cũ, không dám lơ là bỏ bớt chi tiết
nào.
Asisu nghe Ari kể xong, mặt mày cau có khó coi vô cùng.
Ragashu ở bên cạnh Asisu không nói gì, khóe môi cong lên cười nhợt nhạt, vươn tay rót cốc nước đưa cho Ari uống thấm giọng. Nghe đến đoạn Rakefi gặp Carol thì anh đã mập mờ đoán được chuyện gì đang diễn ra, Rakefi
quan hệ cũng thật tốt, lại cùng con gái nữ thần sông Nil liên hợp hãm
hại em dâu tương lai của mình cơ đấy.
Rakefi chủ trương tìm đến
Ai Cập, mở lời muốn Ragashu cưới Asisu để liên minh hai nước, giờ thấy
bất lợi trước mắt thì liền muốn nhanh tay tiêu diệt Asisu sao? Ragashu
anh cũng đâu phải vật trưng bày, nếu Rakefi muốn diệt Asisu thì trước
phải đánh thắng được anh nha...
Chỉ có điều anh thắc mắc, giữa Carol và Asisu có huyết hải thâm thù gì, tại sao Carol lại muốn vu hại Asisu?
_
“Kỳ lạ, cung điện hầu hết đều làm bằng đá, làm sao có thể dễ dàng bốc cháy, còn là cháy lớn nữa chứ?” Asisu vò đầu bức tóc, nàng tin những gì Ari
nói nhưng lại không tin đá tảng dễ cháy như vậy, trừ phi... “Ragashu, ở
Babylon có một thứ chất lỏng màu đen mà không ai biết nó là thứ gì phải
không?”“Ừ, làm sao nàng biết? Thứ chất lỏng đó dùng bắt lửa rất nhanh!
Năm trước ta rảnh rỗi, vô tình đem thứ đó ra chơi mới biết được. ta có
nói qua cho Rakefi...”
“Ari, lúc chị ở chỗ của Carol, chị có thấy thứ chất lỏng màu đen hay cảm thấy có mùi lạ gì hay không?” Asisu che
miệng Ragashu không cho anh nói tiếp, hướng Ari tra hỏi.
“Ừm...
Có, hôm đó sau khi Rakefi rời đi, là Teti đã đem một thứ nước màu đen
khó ngửi rưới khắp nơi trên nền đá, mùi của nó khá gay mũi...” Ari vắt
óc nhớ lại
“Ừ! Trời sắp sáng rồi, chị về nghỉ ngơi chút đi, ta
còn chuyện muốn nói với Ragashu.” Asisu giải tỏa được thắc mắc liền đuổi khéo Ari ra ngoài. Ari không có phản đối, chỉ lia mắt qua lại giữa
Asisu và Ragashu rồi xoay người đi ra ngoài, không để ý sẽ không thấy
được khóe môi Ari đã nâng thành hình trăng khuyết, nở một nụ cười vô
cùng mờ ám.
___
“Sáng mai... Thật sự không cần ta đi theo?”
“Ừ, nàng đi theo ta, sẽ phải gặp nguy hiểm, để nàng ở đây vẫn tốt hơn nhiều!”
“Được rồi, nếu đã như vậy thì ngươi mau đi nghỉ. Sáng mai còn phải xuất hành
sớm!” Asisu cười nhợt nhạt, mệt mỏi trèo lên giường, không nói gì thêm
mà nhắm mắt giả vờ ngủ. Biểu tình thản nhiên của nàng tưởng chừng như
không có chuyện gì nhưng trong lòng lại khó chịu bức xúc. Nàng khi không lại vì một câu nói của Ragashu mà kích động nhảy dựng. Nàng quá ngốc
nghếch không tự chủ tốt được chính mình, bây giờ nàng thật sự luyến tiếc Ragashu gần chết mà không dám nói ra nè!
Ragashu mà đi Babylon rồi thì còn ai chịu làm bao cát cho nàng ức hiếp đây.....
Cảm nhận được nhịp thở đều đều của Asisu trên giường, Ragashu biết nàng đã
ngủ say, anh nhẹ nhàng bước tới mép giường, đặt lên môi nàng một nụ hôn
dịu dàng tựa chuồn chuồn lướt nước rồi ngẩn người ngắm nhìn nàng ngủ.
Ngón tay thon dài, không kềm chế được mà vuốt ve từng đường nét trên
gương mặt nàng, dường như anh muốn đem dung nhan của nàng khắc sâu vào
tim, mãi mãi cũng không cách nào quên được.
“Asisu, ta yêu nàng!
Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, ta vẫn yêu nàng! Ta sẽ chờ tới ngày
nàng thừa nhận rằng nàng yêu ta!” Ragashu thì thầm vào tai Asisu sau đó
rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn một người đang ngủ, không khí im ắng đến rùng mình. Asisu nằm trên giường bỗng nhiên xoay người,
không biết nàng đã mơ thấy gì mà lại nhoẻn miệng cười rất hạnh phúc.
Một ngày mới ở Hạ Ai Cập...
Asisu ngây ngốc ngồi bên thành cửa sổ, hai tay buông thỏng ra ngoài. Lẳng
lặng nhìn quang cảnh sông Nil, nhìn những cánh đồng và dãy sa mạc đã
được trời đất nhuộm thành bao nhiêu sắc màu phong phú.
Nước sông
Nile vốn xanh biếc pha lẫn chút rêu nhàn nhạt, hai sắc màu hòa lẫn vào
nhau khiến dòng sông hóa thành sắc xanh thâm thẳm. Thế nhưng bây giờ
đang ở thời điểm đầu năm mới, nước sông Nile tràn bờ, bùn loãng và đất
sét lại làm sắc nước xanh thẳm chuyển đổi sang màu nâu đỏ lóa mắt.
Dưới ánh mặt trời, từng ngọn sóng lấp lánh ánh bạc lăn tăn vờn nhau, chảy
xuôi vào giữa dòng nước lớn, dâng tràn vào vùng đồng bằng ven bờ, đem
tới vô số phù sa, thổ nhưỡng màu mỡ cho Ai Cập...
Toàn cánh đồng ở hai bên bờ sông đã ngập hẳn trong làn nước mát mùa lũ. Xung quanh chỉ
còn lại những dãy lau sậy, cọ dầu và vô số khóm cây papyrus,... Chúng tự tin khoác lên người chiếc áo xinh đẹp màu ngọc lục bảo nổi bật. Tô điểm thêm chút giữa màu ngọc lục bảo ấy là vài điểm hồng hồng trắng trắng
của hoa sen mới nở, đẹp đẽ và cao quý...
Từ trên cao nhìn thẳng
ra phía xa, mọi thứ dường như không còn gì ngoài những đụn cát trắng
xóa, thi thoảng mới thấy được vài cây cọ, vài nhánh xương rồng mọng nước đứng vững trong lòng sa mạc. Giữa khoảng không trong xanh, mặt trời
giống như một quả cầu lửa chiếu rọi xuống mặt đất, dùng tia nắng gay gắt nhất, đem tất cả những đụn cát trắng ngoài sa mạc đều nhuộm vàng. Những đụn cát vàng trải dài vô tận, con người có muốn cũng không thể đứng một chỗ mà thấy rõ được điểm dừng của nó.
Từng đụn cát nóng bỏng ngày này qua ngày khác, đuổi theo làn gió bay đi khắp mọi nơi trên sa mạc. Gió cát đã từng...
Chào hỏi thoáng qua biết bao nhiêu kim tự tháp trang nghiêm, mặc cho thời
gian cứ trôi qua, kim tự tháp vẫn lặng lẽ đứng vững nơi đó.
Nhiều lần làm bạn với những tượng Nhân Sư oai hùng đứng canh giữ đền đài và vô số lăng mộ của các Pharaon vĩ đại...
_
Thất thần nhìn quang cảnh rồi khẽ thở dài, Asisu cười tự giễu. Lòng người
quả thật sâu như đáy biển, khó mà dùng thước đo lường được. Nàng chưa
từng nghĩ tới có ngày nàng sẽ bị người khác tính kế, cũng không ngờ tới
người tính kế nàng là Carol.
Carol - Một cô gái mà nàng cảm thấy
là người lương thiện ngây thơ nhất trên đời lại trở thành kẻ thù giấu
mặt của nàng. Người đã giả vờ lo lắng khi thấy nàng gặp nạn, vui vẻ khi
thấy nàng hạnh phúc. Người đã cố tình thân cận nàng, quan tâm nàng,
khiến nàng tin tưởng và mất cảnh giác không đề phòng. Đến sau cùng lại ở sau lưng nàng, ngầm lợi dụng Menfuisu, vẽ đường cho mọi người càng ngày càng xa lánh, căm ghét nàng, thậm chí là muốn nàng chết đi cho rồi...
Lúc này đây nàng rất muốn tới Thượng Ai Cập gặp Carol, muốn đứng trước mặt
Carol hỏi rõ tại sao Carol đối xử tệ với nàng như vậy! Nàng đâu có làm
sai gì đâu, vu hại nàng thì được cái gì tốt? Bộ làm vậy vui vẻ lắm
sao???